Phong Lưu Chân Tiên

Chương 68: Giám sát sứ



- Ta đã trở về.

Diệp Linh cảm thấy thái độ của Dương Thiên có chút khác thường, nhưng cũng không quá để ý:

- Ngươi mau ăn đi, thức ăn đều đã nguội hết. Không được, để ta đi hâm nóng lại đã.

- Không cần, cứ để như vậy đi.

Dương Thiên ngồi xuống, bắt đầu càn quét những món ăn trên bàn. Mặc dù đã nguội lạnh nhưng hắn cảm thấy rất ngon. Diệp Linh chỉ ăn có một ít, hầu hết thời gian là ngồi nhìn hắn ăn.

Một lúc sau, Dương Thiên vỗ bụng:

- Đã tốt. Không ngờ ngươi nấu ăn lại ngon như vậy. Ai lấy được ngươi thực sự có phúc.

Diệp Linh mỉm cười:

- Đó là tất nhiên, người còn không biết ta là ai sao.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, Dương Thiên cũng cảm thấy rất vui vẻ. Hai người thu dọn xong liền lấy máy tính ra. Sự kiện mới đã ra mắt, tất nhiên không thể bỏ lỡ.

Diệp Linh vừa chơi vừa hỏi Dương Thiên:

- Dương Thiên, ngươi có tham gia sự kiện tranh đoạt Thần Vị hay không?

- Tất nhiên rồi, sao ta có thể bỏ lỡ một sự kiện hay như vậy.

- Nhưng ngươi cũng phải biết cụm máy chủ của chúng ta mở được chưa lâu, dù ngươi là người mạnh nhất cũng chỉ miễn cưỡng nằm trong top 100. Nhiều lắm cũng chỉ đạt được Thần cấp 3 mà thôi.

Dương Thiên trợn mắt, cái gì mà Thần cấp 3. Thần vị rác rưởi như vậy có cho hắn cũng không thèm.

- Không phải vừa mới cập nhật phiên bản về tứ cấp Thánh Hiền sao. Nếu ta có thể đạt đến Thánh Hiền cùng một bộ trang bị tốt nhất, không phải không thể đạt được Thần vị cao a.

Diệp Linh nhìn Dương bXJCgpk Thiên như một con quái vật:

- Ta hiện tại cũng vừa đạt đến nhị cấp Tiễn Thánh, ngươi đã muốn đạt đến tứ cấp sao. Ngươi phải biết để đạt đến tứ cấp đều phải trải qua rất nhiều nhiệm vụ rất khó sao. Hiện tại cùng sever chỉ có ngươi đạt đến tam cấp, sẽ không có ai party cùng ngươi hoàn thành nhiệm vụ.

Dương Thiên lắc đầu, không đồng ý với nàng:

- Không phải còn có bán buff trong thường thành khi làm nhiệm vụ sao?

- Ngươi điên rồi. Mỗi một lần buff đều tốn rất nhiều tiền, hơn nữa chỉ có giá trị trong một nhiệm vụ. Từ tam cấp đạt đến tứ cấp phải trải qua hơn 100 nhiệm vụ. Ngươi có biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền không.

Diệp Linh gia đình tuy giàu có, nhưng nàng cũng tiêu xài rất tiết kiệm. Nàng chỉ nạp rất ít cho game này nên hiện tại cũng chỉ vừa đến nhị cấp mà thôi. Tuy nàng biết Dương Thiên đã nạp rất nhiều, nhưng không nghĩ đến lại kinh khủng như vậy.

Dương Thiên nhẩm tính một lát:

- Dựa theo chiến lực của ta đồng thời mua buff tăng 100% chiến lực trong 100 nhiệm vụ, tăng thêm xác suất thất bại khoảng 10% tức là 110 lần. Theo tính toán của ta, nếu quy ra tiền mặt là 1 triệu tiền trong nước, cũng tức là 10 vạn USD.

Buff là tăng theo phần trăm, nhưng chiến lực càng lớn buff lại càng tốn kém. Diệp Linh nghe xong cũng trợn mắt, miệng lắp bắp:

- Ngươi…Ngươi không định thực sự làm như vậy chứ?

- Có gì đáng tiếc, thứ mà ta không thiếu nhất chính là tiền. Với ta nó chỉ là công cụ để đạt được mục đích mà thôi, không có gì quý giá.

Diệp Linh câm nín, nàng biết Tu Chân giả ai cũng giàu chảy mỡ. Nhưng chắc chắn không có người nào đổ tiền vào việc chơi game như Dương Thiên.

Dương Thiên thì khác, hắn là tồn tại mạnh nhất trong thiên địa, Chân Tiên. Dù là thế giới thực hay ảo hắn cũng phải là người mạnh nhất. Đây là sự tự phụ nhất định của một cường giả.

Thấy Diệp Linh không tiếp tục phản đối, Dương Thiên đăng nhập vào game, thông qua một trang wed chuyển tiền từ ngân hàng để nạp tiền. Hai người chơi game đến gần sáng, Diệp Linh đã sớm chịu không được, nằm ra giường ngủ rất ngon nhất. Nàng cũng không sợ Dương Thiên làm gì mình, đối với hắn cực kì tín nhiệm.

Đối với Dương Thiên mà nói, ngủ hay không cũng hoàn toàn không khác biệt lắm. Chơi game đến tận 9h sáng hôm sau, hoàn thành hơn 50 nhiệm vụ, Dương Thiên mới tắt máy.

Dương Thiên phát hiện Diệp Vấn Thiên đã đến, hắn chắc rằng Diệp Vấn Thiên không muốn thấy mình đang ở trong phòng ngủ của Diệp Linh liền mau chóng đi ra ngoài.

Diệp Vấn Thiên tiến vào, thấy Dương Thiên đang ngồi trên ghế xem tin tức cũng liền đi lại, cúi chào:

- Giám Sát sứ đại nhân, ta đến để đưa tín vật cho ngài.

Nói xong, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài thân phận, hoa văn cầu kì, phía trên ghi hai chữ Giám Sát đưa cho Dương Thiên. Dương Thiên tiếp nhận lệnh bài, nhìn Diệp Vấn Thiên:

- Giữa chúng ta không cần những lễ nghi rườm rà như vậy chứ.

Diệp Vấn Thiên cười ha hả ngồi xuống:

- Dương Thiên, thân phận của ngươi càng lúc càng khiến ta hiếu kì. Tại sao có thể từ chỗ Hội trưởng đạt được chức vụ này. Phải biết, đây là chức vụ vì ngươi mà đặt ra, quyền lực không hề thua kém Hội trưởng. Hiện tại tin tức này đang được truyền đi cho toàn bộ thành viên Ám tổ, rất nhanh sẽ hoàn tất.

Dương Thiên cũng không trả lời vấn đề này, nhìn tấm lệnh bài:

- Thiên Niên Huyền Thiết, bên trong còn lưu lại khí tức của Hội trưởng cùng 2 vị Phó hội trưởng. Rất quý giá a.

Diệp Vấn Thiên tức giận. Thiên Niên Huyền Thiết là cỡ nào trân quý, pháp bảo của bọn hắn chỉ cần thêm vào một ít là có thể gia tăng độ cứng rắn lên rất nhiều. Lệnh bài của Dương Thiên lại được làm từ một khối lớn như vậy, hơn nữa hoàn toàn tinh khiết, hai từ quý giá căn bản không đủ để hình dung.

Thu lệnh bài vào, Dương Thiên quay sang nhìn Diệp Vấn Thiên:

- Mọi chuyện đã xong, hiện tại chúng ta có thể trở về.

Diệp Vấn Thiên hai mắt nhìn lên trên lầu:

- Ngươi không định từ biệt Linh nhi sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Nhìn thấy nàng ta sẽ không nỡ đi, không phải vài ngày nữa nàng sẽ chuyển đến đại học Thanh Hoa hay sao. Khi đó lại gặp cũng không muộn. Đúng rồi, có một chuyện ta cảm thấy rất kì quái, không phải năm học đã bắt đầu được một thời gian rồi hay sao, tại sao lần trước Linh nhi lại nói với ta nàng chỉ vừa mới thi đại học?

- Cũng không có gì, Linh nhi từ trước đến giờ cũng không đến trường học mà đều tự học với các vị giáo sư, thời gian học tất nhiên sẽ khác so với bên ngoài. Hiện tại nàng cũng đã trưởng thành, ta cũng không thể để giữ nàng ở nhà mãi được nên mới đồng ý cho nàng đi vào đại học Thanh Hoa.

Dương Thiên nhíu mày:

- Ngươi đây là hại nàng. Ngươi giữ nàng ở nhà như vậy nàng sẽ vui vẻ sao?

Nghe Dương Thiên nói, Diệp Vấn Thiên hai mắt có chút đỏ lên:

- Ta chỉ mong muốn nàng được an toàn.

Dương Thiên thở dài, hắn có thể hiểu tấm lòng của người làm cha làm mẹ trên thế giới này. Việc lần trước chắc hẳn đã khiến Diệp Vấn Thiên quyết tâm không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào.

- Vậy ngươi định khi nào sẽ cho nàng nhập học.

- Thủ tục ta đều đã hoàn thành. Đợi đợt trị liệu này kết thúc sẽ đưa nàng đến, chậm nhất là một tháng nữa. Khi đó hi vọng ngươi có thể thay ta bảo vệ Linh nhi.

- Chỉ cần ta còn sống, nàng chắc chắn sẽ không phải chịu bất kì tổn thương nào.

Hai người đều đã hiểu ý lẫn nhau, cũng không nói thêm gì nữa mà cùng tiến ra sân bay để trở về. Gần lên phi cơ, Dương Thiên chợt nhớ ra:

- Đúng rồi, nữ sát thủ kia hiện đang ở đâu. Ta muốn đưa nàng trở về chỗ của ta.

Diệp Vấn Thiên gật đầu, ra lệnh cho người mang nữ sát thủ đến. Với chức vị hiện tại của Dương Thiên, mọi mệnh lệnh đều sẽ được thực hiện mà không có bất kì ý kiến gì.

Một lát sau, nữ sát thủ được đưa lên, vẻ mặt nàng tái nhợt. Dương Thiên vẻ mặt âm trầm nhìn qua thủ hạ của Diệp Vấn Thiên:

- Chuyện này là như thế nào?