- Thật thà là tốt, ngươi nói rõ ý đồ ta cũng sẽ không chán ghét. Chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, lợi dụng lẫn nhau một chút cũng là chuyện bình thường. Nói đi, tử vị diện kia nằm ở đâu, ta sẽ đích thân đến đó một chuyến.
Vị trí chính xác của một vị diện thường dùng tọa độ không gian để xác định. Tuy nhiên, Long Ngạo Thiên đã phái người đến đó thăm dò nhiều lần, hẳn là đã sớm lưu lại ấn ký, Dương Thiên thông qua đó tìm kiếm vị diện kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đem tọa độ và ấn ký giao lại cho Dương Thiên, Long Ngạo Thiên tiếp tục nói:
- Trước đó, ta có một thỉnh cầu khác.
- Ồ, là chuyện gì?
Long Ngạo Thiên dùng vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta muốn biết thứ nằm trong trung tâm Long Giới rốt cuộc là món bảo vật gì. Ta chỉ muốn nhìn thấy nó một lần, không có ý đồ gì khác.
Đứng trước bảo vật ai cũng sẽ động tâm, Long Ngạo Thiên sợ Dương Thiên vì lo ngại điểm này sẽ không cho hắn xem. Lần này Long Ngạo Thiên nghĩ nhiều, bảo vật đỉnh cấp như Vĩnh Hằng Long Mộ, cho dù Dương Thiên tặng cho hắn, hắn cũng không cách nào sử dụng được.
Dương Thiên xòe tay về phía trước, một ngọn tháp hiện ra, nằm gọn trong tay hắn:
- Thứ này gọi là Vĩnh Hằng Long Mộ, nơi những linh hồn của thành viên Long Tộc yên nghĩ. Xét về một phương diện khác, nó có thể tính là pháp bảo đỉnh cấp của Tiên Giới. Cho dù đặt tại Long Tộc nổi danh cũng có thể bài danh vào ba vị trí đầu. Mạnh đến mức nào, có nói ra ngươi cũng không tưởng tượng nổi.
Long Ngạo Thiên không nghe được những lời Dương Thiên nói, toàn bộ tâm trí của hắn lúc này hoàn toàn bị Vĩnh Hằng Long Mộ thu hút. Long Ngạo Thiên bị những đạo Long Văn cao cấp, Long Khí tinh thuần của nó mê hoặc. Cho dù định lực tốt cỡ nào, trong khoảnh khắc cũng khó lòng thoát ra được.
Từng miếng Long Lân hiện ra trên người Long Ngạo Thiên, hắn bắt đầu có dấu hiệu không thể khống chế được bản thân, tự động tiến hành Long Hóa. Dương Thiên cũng đã đoán trước được chuyện này, lập tức thu hồi lại Vĩnh Hằng Long Mộ vào trong cơ thể.
Vĩnh Hằng Long Mộ được thu hồi, khí tức của nó cũng biến mất, Long Ngạo Thiên từ trong mê mang tỉnh lại, mồ hôi trên trán chảy ròng. Hắn sợ hãi nói:
- Vĩnh Hằng Long Mộ, đỉnh cấp pháp bảo quả nhiên đáng sợ. Vừa rồi ta cảm thấy bên trong phát ra tiếng triệu hoán của đồng tộc, thiếu chút nữa cả linh hồn cũng bị nó hút vào.
Dương Thiên ái ngại:
- Cái này...là do ta vừa tế luyện Vĩnh Hằng Long Mộ một thời gian ngắn, cộng thêm tu vị thiếu sót nên chưa hoàn toàn khống chế được nó.
Long Ngạo Thiên vẫn chưa hết sợ hãi. Đây là trong tình huống Dương Thiên đã tế luyện thành công Vĩnh Hằng Long Mộ. Nếu Vĩnh Hằng Long Mộ không bị khống chế, e rằng 08njh linh hồn của Long Ngạo Thiên đã trực tiếp bị hút vào bên trong. Khi ở trung tâm Long Giới, phần lớn sức mạnh của Vĩnh Hằng Long Mộ được dùng để duy trì sự ổn định, cho nên những tên Long Tộc kia chưa cảm nhận được năng lực đáng sợ này.
Cho dù ban đầu Long Ngạo Thiên có ý định với Vĩnh Hằng Long Mộ hay không, hiện tại hắn cũng đã triệt để từ bỏ. Nói đùa, nếu đưa Vĩnh Hằng Long Mộ cho hắn, dù Dương Thiên không làm gì, linh hồn hắn cũng sẽ tự động bị hút vào trong, trở thành một phần của nó. Loại bảo vật cấp bậc này, không phải thứ Long Ngạo Thiên có tư cách sở hữu.
Nhìn bộ dạng của Long Ngạo Thiên, Dương Thiên vui vẻ nói:
- Thế nào, đã thỏa mãn?
Long Ngạo Thiên đưa tay lau mồ hôi trên trán, hít thật sâu rồi nói:
- Thỏa mãn. Tiên Giới chí bảo, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Càng ngày khát vọng phi thăng Tiên Giới của ta càng lớn. Chỉ có đến nơi đó, trở nên mạnh mẽ hơn, ta mới có cơ hội tiếp xúc với những pháp bảo như thế này.
Dương Thiên đứng dậy:
- Có ý chí là tốt. Một thời gian ngắn nữa ta sẽ trở về Tiên Giới. Nếu sau này ngươi phi thăng thành công có thể đến tìm ta. Nhớ kỹ, tại Tiên Giới ta có một danh tự khác, gọi là Trảm Tiên Tiên Đế.
Dương Thiên nói xong liền biến mất, để lại Long Ngạo Thiên vẫn còn đang ngẩn người ra, miệng lầm bầm:
- Trảm Tiên...Tiên Đế...
...
Dương Thiên cũng không vội đến cái tử vị diện kia. Trước tiên, hắn muốn gặp lại Long Tích Nguyệt. Với tài trí của Long Chiến Thiên, khả năng cao là đã đoán ra thân phận của hắn. Vả lại, Dương Thiên cũng sắp phi thăng Tiên Giới, không cần tiếp tục giấu giếm làm gì.
Tìm được Long Tích Nguyệt cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Nàng hiện đang ở trong cung điện của mình, cũng là nơi ở lúc trước được sắp xếp là chỗ động phòng của Dương Thiên và nàng. Để tránh bị phát hiện, Dương Thiên ẩn giấu khí tức, vận dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn xuyên qua mọi cấm chế Long Văn đi vào bên trong.
Nhìn những cảnh tượng có phần quen thuộc, Dương Thiên cảm thấy mình thật có lỗi với Long Tích Nguyệt. Hai người tuy chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng tình cảm thì không phải là giả. Từ đầu đến cuối, Dương Thiên vẫn luôn lừa gạt Long Tích Nguyệt. Khi nàng biết thân phận thật sự của hắn, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Là tức giận, phẫn nộ hay buồn bã, bi thương.
Lúc này Long Tích Nguyệt đang ngồi trên cái bàn đá trước sân, ngắm nhìn một gốc cây cổ thụ đang nở hoa rực rỡ. Từng đóa hoa màu tím nhạt, theo cơn gió thổi rơi khắp sân. Dương Thiên đi vào, linh lực khẽ động, từng cánh hoa trên mặt đất bay lên, lượn quanh người hắn. Long Tích Nguyệt ngẩn đầu, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào hắn. Cả người Dương Thiên ngây ra. Ánh mắt của Long Tích Nguyệt khiến hắn nhớ đến Hàn Sương. Năm xưa, khi hắn cướp đi Không Diệt, Hàn Sương cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn. Năm đó, Dương Thiên không hiểu ánh mắt này có ý nghĩa gì. Dương Thiên bây giờ đã từng trải qua nhiều đoạn tình cảm, không còn ngốc như năm đó.
Hắn hít một hơi thật sâu, tiến tới ngồi đối diện với Long Tích Nguyệt. Khác với suy nghĩ của Dương Thiên, Long Tích Nguyệt không hề trách cứ gì, chỉ chậm rãi rót cho hắn một chén trà, ân cần hỏi thăm:
- Thời gian vừa qua ngươi hẳn rất vất vả. Ta có nghe cha nhắc đến trận chiến của ngươi với một vị tiền bối đừng đầu Linh Giới, chiến tích quả thực làm cho người ta kinh hãi.
Nhận lấy chén trà từ tay Long Tích Nguyệt, Dương Thiên nhìn thế nào cũng cảm thấy nuốt không trôi. Hắn đặt chén trà lên bàn, giọng điệu mang theo nghi vấn:
- Ngươi không trách ta?
- Tại sao ta phải trách ngươi?
- Ta lừa gạt ngươi về thân phận thật sự?
- Còn có cướp đi chí bảo của Long Tộc.
- Ặc.
Đến chuyện này Long Chiến Thiên cũng nói cho Long Tích Nguyệt. Trong tình huống này, hắn có muốn giải thích cũng sẽ không có ai tin tưởng. Chưa kể đến sự thật chính là như vậy, có gì để giải thích?
Long Tích Nguyệt khẽ cười:
- Ta không quan tâm những chuyện đó. Chỉ cần biết rằng, ngươi là người đã cứu Long Giới khỏi cảnh diệt vong, ngăn chặn Thái Hư Cổ Long. Quan trọng hơn, ta đã danh chính ngôn thuận gả cho ngươi, hôn lễ diễn ra dưới sự chứng kiến của toàn thể Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Cho nên, mặc kệ ngươi có là người thế nào, có làm ra chuyện gì, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
Dương Thiên biết Long Tích Nguyệt nói dối, ánh mắt u oán khi nãy của nàng đã nói lên tất cả. Nhưng vì tình cảm giữa hai bên, Long Tích Nguyệt chấp nhận bỏ qua mọi chuyện, kể cả việc Dương Thiên lừa dối nàng. Dương Thiên có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều câu xin lỗi. Cuối cùng, ra đến miệng hắn chỉ còn lại một câu rất ngắn gọn:
- Tích Nguyệt, cảm ơn ngươi.
Dương Thiên định đưa tay ôm lấy nàng thì Long Tích Nguyệt đã né qua một bên. Nàng đứng dậy, vuốt những cánh hoa còn vương trên tóc xuống:
- Khi nãy cha ta có gọi ta đến phòng nghị sự, ngươi có muốn cùng đi hay không?
Tuy Long Tích Nguyệt tha thứ cho Dương Thiên, nhưng trong nhất thời nàng vẫn chưa thể chấp nhận hắn. Trong lòng Dương Thiên thầm thở dài, bất quá hắn rất nhanh phấn chấn. Kết quả này so với suy nghĩ ban đầu của hắn đã tốt hơn rất nhiều, còn hi vọng gì hơn nữa. Dương Thiên lắc đầu:
- Không cần, ta chỉ đến đây để gặp ngươi một chút. Tiếp theo còn có việc quan trọng phải làm.
Long Tích Nguyệt cũng không giữ lại:
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
- Tạm biệt.
Dương Thiên nói "tạm biệt" thay cho "gặp lại sau", bởi vì chính bản thân hắn cũng không biết, đến khi nào mình mới có cơ hội quay lại Long Giới. Một câu "gặp lại sau" trong vô định, không bằng một câu "tạm biệt", không phải mãi mãi không gặp lại, chỉ là không cần chờ đợi mà thôi.