Dương Thiên thấy Lý Bàn tức giận, càng chắc chắn rằng minh đã nói đúng, khiến hắn thẹn quá hóa giận.
- Khụ. Bàn tử, ta cũng biết Tiểu Hoa hơi quá sức với ngươi. Không bằng để ta nhờ Tần Tuyết giới thiệu cho ngươi một cô bạn gái.
- Ta biết ta và ngươi rất thân thiết. Ta trời sinh cũng rất soái, ngươi nếu ưa thích ta cũng không có gì lạ. Nhưng ngươi cũng phải biết, ta chỉ xem ngươi là bạn bè, không có cái thứ sở thích “đặc biệt” kia.
- Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói cho ai biết. Dù sao thế giới đối với chuyện đó cũng không còn khắt khe như xưa.
Lý Bàn trên trán đã nổi gân xanh, nếu hắn vẫn còn không biết Dương Thiên đang nói về cái gì thì thực sự quá sỉ nhục trí tuệ của mình rồi. Cố gắng nén cảm xúc để không ném điện thoại xuống đất, hít thở một hơi thật sâu:
- Dương Thiên, ngươi nghe cho rõ ràng. Lý Bàn ta giới tính hoàn toàn bình thường, không có loại ham mê đặc thù kia. Ta gọi cho ngươi là để thông báo sắp đến tộc hội, ngươi khi đó có thể theo ta trở về một chuyến không?
Nghe được Lý Bàn vẫn bình thường, Dương Thiên cũng đã an tâm:
- Không thành vấn đề. Đến khi đó cứ gọi cho ta.
Nghe được Dương Thiên sảng khoái đáp ứng, Lý Bàn cơn giận cũng đã giảm xuống. Đang định nói tiếp bên kia đã tắt máy.
Dương Thiên rất sợ Lý Bàn đổi ý nói đến chuyện kia. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã cảm thấy lạnh hết cả người.
Một mình cô đơn trong căn biệt thự rộng lớn, Dương Thiên quyết định đến bệnh viện thăm Triệu Vũ Hinh. Thuận tiện phát triển một chút tình cảm với nàng.
Dương Thiên nghĩ xong liền đi đến bệnh viện. Rất nhanh hắn phát hiện Triệu Vũ Hinh đang ngồi kế Triệu mẫu. Bên cạnh còn có một trung niên nhân cùng Dược Nam đang đứng. Dược Nam nhìn vào tài liệu trước mặt, gật đầu nói với ba người:
- Bệnh tình đã hoàn toàn bình phục, sức khỏe cũng đã hồi phục. Hôm nay có thể xuất viện. Thủ tục ta cũng đã thay các ngươi làm xong, chỉ cần kí tên vào đây là có thể xuất viện.
Trung niên nhân nghe vậy liền nhận lấy tập giấy, kí tên rồi cuối đầu cảm ơn. Dược Nam lắc đầu:
- Không cần cảm ơn ta. Việc này chủ yếu là công của Dương Thiên.
Chợt nhìn qua Triệu Vũ Hinh:
- Không biết ngươi có thể thay ta liên lạc với Dương Thiên hay không. Ta đang có việc gấp cần gặp hắn.
Triệu Vũ Hinh gật đầu:
- Ta đã biết, hiện tại ta sẽ gọi cho hắn.
Dương Thiên nghe thấy Triệu Vũ Hinh muốn gọi mình liền tiến vào:
- Không cần, ta đã ở đây.
Nghe thấy Dương Thiên lên tiếng, phụ mẫu của Triệu Vũ Hinh ngẩn ra nhìn hắn rồi đi nhanh lại nắm lấy tay hắn:
- Ngươi chính là Dương Thiên a. Thực sự rất cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, thê tử của ta đã không qua khỏi.
- Không có việc gì. Nàng là mẫu thân của Vũ Hinh, ta sao có thể không cứu nàng.
Hai người giật mình, nhìn qua Triệu Vũ Hinh. Thanh niên này gọi nữ nhi của bXJCgpk họ là Vũ Hinh mà nàng không phản đối, xem ra mối quan hệ cũng không đơn giản. Triệu mẫu thấy vậy cũng liền nói:
- Đúng vậy, đều là người một nhà. Dương Thiên, khi nào ngươi rảnh rỗi nhất định phải đến nhà ta dùng bữa. Hinh nhi nấu ăn rất ngon nha.
Triêu Vũ Hinh biết phụ mẫu đã hiểu lầm, nhưng chuyện này cũng thật không tiện giải thích. Dương Thiên đã cứu mạng mẫu thân nàng, chẳng lẽ hắn gọi một tiếng Vũ Hinh nàng cũng không cho. Nàng quyết định lát nữa trở về phải giải thích rõ ràng, tránh để hiểu lầm không cần thiết.
Dương Thiên nghe vậy liền vui vẻ:
- Bá mẫu đã nói như vậy. Khi nào có cơ hội ta tất nhiên phải thử một phen.
- Cần gì phải đợi cơ hội. Hiện tại ngươi có thể đến nhà chúng ta, ngươi không có việc gì gấp chứ?
Không đợi Dương Thiên trả lời, Dược Nam đã vội lên tiếng:
- Hai vị, hiện tại ta có việc quan trọng muốn nhờ Dương Thiên. Có thể dời lại khi khác hay không.
Triệu Vũ Hinh thấy vậy cũng liền tiếp:
- Đúng vậy. Bác sĩ Dược Nam đã nói như vậy, các ngươi cũng không nên làm ảnh hưởng đến việc của hắn. Vả lại mẫu thân đã nằm bệnh viện một thời gian dài. Nhà cửa cũng có điểm bừa bộn, không tiện mang khách đến.
Hai người thấy Triệu Vũ Hinh nói cũng có lý, gật đầu:
- Tiểu Thiên, vậy hẹn ngươi hôm khác. Ta sẽ cho Vũ Hinh mời ngươi.
Dương Thiên cũng chỉ có thể đồng ý, hai mắt tức giận nhìn Dược Nam. Nếu việc không thực sự quan trọng, hắn sẽ cho tên này một trận.
Triệu Vũ Hinh nhanh chóng lôi kéo phụ mẫu đi ra ngoài, nàng rất sợ hai người hiểu lầm ngày càng sâu. Dương Thiên thấy vậy cũng không tiện giữ lại. Chờ ba người đi xa, Dương Thiên vẻ mặt tức giận nhìn Dược Nam:
- Dược Nam, tốt nhất chuyện của ngươi thực sự là chuyện quan trọng. Nếu không ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc phá hỏng chuyện tốt của ta.
Dược Nam cười khổ, hắn cũng không cố ý muốn đắc tội với Dương Thiên. Xem ra tên kia đang rất tức giận, Dược Nam cẩn thận lựa lời nói:
- Ta lần này muốn gặp ngươi quả thực có chuyện rất quan trọng.
- Vừa rồi xuất hiện một ca bệnh lạ. Người bệnh bên ngoài vẫn bình thường, nhưng xương cốt dường như đang bị thứ gì ăn mòn. May mắn phát hiện sớm được chuyển đến Thanh Lâm quận (chuyển từ huyện sang quận vì Bắc Giang đã trở thành thành phố), hiện tại đang ở trong bệnh viện Hoàn Vũ của chúng ta.
- Đã có rất nhiều chuyên gia không quản công việc mà chạy đến đây. Bầy giờ bọn họ đang ở trong phòng họp nhằm tìm ra nguyên nhân cũng như phương pháp chữa trị. Đã qua hơn 3 giờ mà vẫn chưa kết thúc, đoán chừng kết quả không quá khả quan.
- Ta muốn mời ngươi cùng đến tham gia hội chuẩn với bọn họ. Tin rằng với y thuật của ngươi, có thể tìm ra cách điều trị căn bệnh này.
Dương Thiên vẻ mặt chăm chú, ra vẻ đang suy nghĩ điều gì. Dược Nam thấy hắn quan tâm trong lòng mừng rỡ, cũng không tiếp tục nói. Dương Thiên suy tư một hồi, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Dược Nam:
- Còn có việc gì khác nữa không?
Dược Nam lắc đầu:
- Không còn việc gì. Chuyện này thực sự rất gấp, chúng ta mau đi nhanh. Càng chậm trễ tính mạng của người bệnh sẽ càng nguy hiểm.
- Đây là chuyện rất quan trọng mà ngươi nói sao?
Dược Nam cảm thấy có gì không ổn, chưa kịp nói gì đã bị Dương Thiên nắm lấy cổ áo nâng lên:
- Xem ra ta phải cho ngươi một bài học để sau này không tiếp tục phá hỏng chuyện tốt của ta.
Dược Nam hốt hoảng la to:
- Dương Thiên, mạng người là vô cùng quan trọng, chẳng lẽ…
Dương Thiên lập tức cắt ngang:
- Ta cũng không phải chúa cứu thể, chẳng lẽ bất kì người nào có bệnh không thể chữa trị liền tìm đến ta sao. Quả thực vờ vẩn, là ai nói cho ngươi biết y thuật cao minh thì phải cứu người. Có cứu hay không thì còn phải xem tâm trạng của ta. Mà hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết: “Tâm trạng của ta đang không được tốt”.
Dược Nam hay tay quơ loạn xạ, biết mình không thể thoát được liền nổi lên ý tưởng:
- Là ta quên mất. Còn có một việc quan trọng khác.
Dương Thiên nhíu mày:
- Còn có việc gì.
- Dược Lăng nói với ta là ngươi y thuật rất cao minh, bề ngoài lại rất soái. Nàng rất muốn thấy ngươi chữa bệnh cứu người, lúc đó chắc chắn nhìn ngươi sẽ rất phong độ.
Lập tức thả Dược Nam xuống:
- Sao ngươi không nói sớm. Mau đi.
Dược Nam xoa xoa cái cổ:
- Đi đâu.
- Đi cứu người a. Chẳng phải ngươi muốn ta chữa bệnh sao?
Dược Nam vẻ mặt trêu chọc:
- Chẳng phải ngươi vừa nói tâm trạng không tốt nên không cứu sao?
Dương Thiên không để ý đến hắn, hào khí vạn trượng nói rằng:
- Sao có thể như vậy được, nhất định là người nghe lầm. Chúng ta thân là bác sĩ, chức trách chính là chữa bệnh cứu người. Lương y như từ mẫu, dù khó khăn thế nào cũng không được lùi bước, phải xem người bệnh như con đẻ của mình. Phật tổ đã nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây. Qua đó thể hiện lòng bao dung của người, chúng ta cũng phải học tập…
Dược Nam vội chặn Dương Thiên lại, Trảm Phong thuật của Dương Thiên tu luyện cảnh giới quá cao, hắn không đỡ nổi.
Lôi kéo Dương Thiên đi ra ngoài, bỗng nhiên Dương Thiên dừng lại. Dược Nam lại ngẩn ra:
- Còn có việc gì?
- Một việc rất quan trọng.
- Ngươi mau nói đi. Người bệnh đã gấp lắm rồi.
- Ngươi còn chưa gọi cho Dược Lăng đến, ta làm sao trổ tài cho nàng xem.