- Ngươi không phải muốn quay trở lại đó nói lung tung chứ. Ta cảnh cáo ngươi, ta đã có ý trung nhân, không nên làm phiền ta.
Dương Thiên thở dài, đối với việc đập chậu cướp hoa hắn vốn không có kinh nghiệm, cũng không biết phải làm thế nào cho đúng. Hôm nay đành rút lui trước vậy.
Dương Thiên đang định bỏ đi thì liền bị một âm thanh gây chú ý. 3,4 chiếc xe cảnh sát chạy nhanh ra khỏi cục. Lưu Ly cũng không tiếp tục để ý đến hắn mà chạy nhanh về phía cục cảnh sát. Xem ra là có vụ án quan trọng.
Suy nghĩ một hồi, Dương Thiên quyết định đi xem thử, dù sao buổi tối mới có hẹn với Lăng Nhã Kỳ. Theo xe cảnh sát đi đến một tòa nhà bỏ hoang, Dương Thiên nhìn thấy một đám người cầm súng đang đứng phía trước, phía trong có mấy người bị trói chặt. Bên cạnh còn có 2 người đang cầm súng chĩa vào bọn họ.
Trông thấy cảnh sát đi đến, tên cầm đầu cầm theo một cái loa, nói to:
- Các ngươi đã mang người của bọn ta đến đây để trao đổi con tin?
- Các ngươi hãy giữ bình tĩnh, đừng làm con tin bị thương. Người của các ngươi bị giam giữ ở chỗ khác. Chúng ta sẽ mau chóng mang bọn hắn đến đây.
- Tốt. Ta cho các ngươi 30 phút, sau đó cứ trễ 10 phút ta sẽ giết một người.
- Ta khuyên các ngươi mau…
Viên cảnh sát chưa kịp nói hết câu, đáp lại bọn hắn là một tràng tiếng súng. Tất cả đều hiểu là bọn người kia không có ý định thương lượng. Đám cảnh sát nhìn nhau, tỏ vẻ bất lực, nơi này tương đối trống trải, bọn hắn không thể đột nhập vào để giải cứu con tin được.
Đợi khoảng 20 phút sau, lại có mấy chiếc xe cảnh sát đi đến. Từ trên xe đi xuống 4 tên cảnh sát cùng 3 tên đang bị còng tay khóa lại, Lưu Ly cũng nằm trong số đó. Một cảnh sát cầm loa nói:
- Người các ngươi cần bọn ta đã mang đến, hiện tại có thể tiến hành trao đổi con tin.
Đám người kia lập tức đáp ứng, dẫn theo con tin tiến ra.
- Chúng ta một người đổi lấy một người.
- Không được, các ngươi có 4 con tin nhưng chúng ta chỉ có 3 người của các ngươi.
Tên cầm đầu bọn bắt người cười khinh bỉ:
- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao. Thả hết con tin để các ngươi xông lên bắt lấy bọn ta?
- Ngươi…
- Không cần nhiều lời. Bọn ta sẽ giữ lại một con tin, đến nơi an toàn bọn ta sẽ thả hắn ra.
- Không được. Nếu đến khi đó các ngươi không chịu thả người thì sao?
- Cuộc giao dịch này bọn ta có vị thế cao hơn các ngươi. Đồng ý hay không là tùy ý các ngươi.
Dương Thiên đứng đằng xa vỗ tay, tên cầm đầu này đúng là có kiến thức về đàm phán a. Hắn nói không sai, dù bọn hắn ra điều kiện gì thì cảnh sát cũng chỉ có thể chấp nhận. Bọn hắn không ngại giết người, cảnh sát thì lại không dám lấy mạng người ra đánh cuộc.
Cuối cùng cảnh sát đành phải chấp nhận thỏa hiệp. Giao người hoàn tất, bọn bắt người định bỏ đi thì một tên cảnh sát tiến lên:
- Ta đồng ý thế chỗ cho người kia.
- Ngươi xem bọn ta là kẻ ngu sao? Giữ một người bình thường không an toàn hơn là giữ một tên cảnh sát được huấn luyện đầy đủ sao?
Tên cảnh sát kia cứng miệng, hắn quả thực muốn trao đổi với người kia rồi nhân cơ hội bắt hết bọn cướp. Lưu Ly thấy vậy cũng tiến lên:
- Vậy ta thì như thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một nữ nhân như ta?
Bọn bắt người nhìn kĩ Lưu Ly, một tên chạy lại nói nhỏ vào tai tên cầm đầu:
- Lão đại, mau đồng ý đi. Nàng chỉ là một nữ nhân, dù đã được huấn luyện thì có thể thế nào. Hơn nữa chúng ta vốn cũng không có ý định thả con tin, ngươi xem nàng xinh đẹp như vậy…
Tên kia nghe vậy cũng gật đầu:
- Tốt, chúng ta đồng ý, ngươi trước tiên tự mình đeo còng tay lại rồi bước qua đây.
Việc trao đổi tiến hành rất thuận lợi, bọn người kia cũng không nói nhiều mà lên xe rời đi. Bọn hắn cũng lo lắng mọi việc có biến. Cảnh sát vừa nhìn thấy đám người rời đi liên gọi điện thoại gọi cứu viện. Dương Thiên ở đằng xa quan sát cũng lắc đầu ngao ngán:
- Sao ta có cảm giác như đang được xem một bộ phim hành động như vậy. Các ngươi có phải đều bị ngốc hay không mà lại đồng ý để nàng trao đổi. Chẳng lẽ thay nàng cho người kia thì có thể bắt hết bọn cướp sao?
- Còn có, các ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng bọn cướp sẽ thả con tin chứ. Thật không biết làm thế nào các ngươi lại tốt nghiệp đại học cảnh sát được.
Dương Thiên có thể nghe rõ những lời của bọn bắt cóc, biết bọn hắn không có ý định thả người. Nếu như là bình thường Dương Thiên cũng sẽ mặc kệ, nhưng bọn hắn lại đang bắt giữ Lưu Ly. Thở dài:
- Xem như là các ngươi đen đủi. Nữ nhân mà ta nhắm đến các ngươi cũng dám động vào.
Đám người rất nhanh chạy đến một khu rừng, sau đó xé bỏ lớp sơn bên ngoài xe ra, thay biển số và những phụ tùng mới. So với ban đầu thì đã hoàn toàn khác biệt về cả màu sắc lẫn hình dáng. Ngay lúc bọn bắt cóc định lên xe bỏ đi, Dương Thiên đã từ từ bước lại gần, vui vẻ:
- Oa, các ngươi thay màu xe thật tài tình a. Còn nữa, thứ ngươi đang cầm là súng giả sao? Các ngươi đang quay phim sao? Có thể cho ta một vai phụ được không, vai quần chúng cũng được. Ta rất thích đóng phim a.
Lưu Ly nhìn thấy Dương Thiên vẻ mặt liền hoảng hốt, cố gắng ra hiệu cho hắn bỏ đi. Dương Thiên ra vẻ không nhìn thấy tiến lại gần. Tên cầm đầu vẻ mặt cũng tươi cười:
- Đúng vậy, ngươi xem súng bọn ta làm có giống thật hay không?
Không đợi Dương Thiên cầm lấy cây súng, tên cầm đầu đã hướng hắn bóp cò. Nhìn Dương Thiên ngã xuống dưới loạt đạn, Lưu Ly nhắm mắt nhìn qua một bên. Tên cầm đầu bước lại ngồi cạnh xác của hắn, cười to:
- Ngươi cho rằng bọn ta là kẻ ngu sao? Giữa rừng sâu như vậy đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt. Trông thấy bọn ta cầm súng cũng không một chút sợ hãi mà tiến lại gần. Không biết là do ngươi ngu ngốc hay là do ngươi đã quá khinh thường bọn ta.
- Vậy sao?
Nghe được âm thanh, tên cầm đầu dừng cười, nhìn lại phía sau:
- Là ai vừa lên tiếng?
- Lão đại, không phải ta.
- Lão đại, cũng không phải là ta.
- Là ta.
Dương Thiên đứng dậy, phủi sạch quần áo, nhìn tên kia trêu tức:
- Ngươi cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi. Vậy ta cũng sẽ trả lời cho ngươi biết, các ngươi thực sự rất ngu ngốc. Ngu ngốc lớn nhất của các ngươi là đã bắt nàng, vì nó mà các ngươi không thể rời khỏi đây được nữa.
Tên cầm đầu hoảng sợ nhảy ngược ra phía sau, cả đám người chĩa súng về phía Dương Thiên:
- Ngươi tại sao vẫn chưa chết. Chẳng lẽ ngươi có mặc áo chống đạn. Không thể nào, vừa nãy ta đã bắn thẳng vào trán của ngươi…
Dương Thiên lắc đầu:
- Ngươi nói quá nhiều.
Dứt lời, Dương Thiên liền biến mất. Bọn cướp từng tên phát ra tiếng kêu thảm rồi ngã xuống đất. Tên vẫn đang trông chừng Lưu Ly hoảng sợ, chỉ súng thẳng vào đầu nàng hét to:
- Mau dừng tay, nếu không ta sẽ bắn bể đầu của nàng.
- Nếu ngươi có thể.
Dương Thiên xuất hiện bên cạnh Lưu Ly, một tay bóp nát khẩu súng, mỉm cười nhìn nàng: