Phong Lưu Pháp Sư

Chương 107: Phượng Hoàng gia chủ (nhị)



 

Dịch giả: truongxuandaochu

Biên dịch, biên tập: Aficio

Mĩ phụ nghe được lời này ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, khóe miệng khẽ động như cười như không. Bà nói: "A. Vậy há chẳng phải là hoàng thân quốc thích rồi sao, Phượng nhi nhà ta nào dám với cao."

"Mẫu thân…" Ngu Phượng vội nói, nháy mắt với Long Nhất.

"Con…"

"Nàng im lặng đi. Ta và mẫu thân của nàng nói chuyện nàng chớ có xen vào." Long Nhất đột nhiên quát lớn ngắt lời mĩ phụ.

Ngu Phượng bị tiếng quát của Long Nhất làm cho sợ giật nẩy người, nhưng khi nhìn hắn thấy hắn nháy mắt lại mới thấy yên tâm, thở phào một hơi.

Phượng Hoàng gia chủ thấy Ngu Phượng ngoan ngoãn đứng một bên không nói gì tiếp, lửa giận trong lòng bùng phát. Xú tiểu tử này không công mà cướp mất đứa con mình mang nặng đẻ đau. Giờ đây thấy nữ nhi nghe lời hắn từng chút một, trong lòng bà có phần chua xót, nuôi nữ nhi hai mươi năm rồi để cho người khác tới đoạt mất đem đi.

"Long Nhất, ngươi hẳn đã biết quy củ của Phượng Hoàng gia tộc chúng ta. Muốn cưới Phượng nhi nhà ta thì buộc phải cùng nữ nhân khác nhất đao lưỡng đoạn, hơn nữa còn phải gia nhập Phượng Hoàng gia tộc, không thì khỏi cần nói nhiều." Phượng Hoàng gia chủ nộ khí bừng bừng ương ngạnh khẳng định. Bà sớm đã điều tra rõ bên mình Long Nhất còn có mấy nữ nhân nữa, thêm vào đó Phượng Hoàng gia tộc tuyệt đối không cho phép người ngoài làm chủ, vậy nên bà không thể gả Ngu Phượng cho hắn được.

"Phu nhân, vậy ta nói thật luôn. Ngu Phượng đã là nữ nhân của ta rồi. Hiện tại là như vậy, tương lai vẫn thế, bất kể ai định làm gì cũng đều phải trả giá đắt." Long Nhất không chút khoan nhượng nhìn thẳng vào mắt mĩ phụ, nhẹ nhàng hóa giải hết áp lực phát ra từ người bà.

"Phượng nhi, con đi cùng nam nhân này hay theo mẫu thân, nếu đi với hắn thì đừng nhận ta làm mẫu thân nữa." Phượng Hoàng gia chủ đứng bật dậy, nói lớn với Ngu Phượng.

"Mẫu thân… Long Nhất…" Ngu Phượng hết nhìn Long Nhất lại đến mẫu thân của nàng, tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng Long Nhất chợt mềm lại. Vừa rồi hắn quá trùng động, như vậy sẽ khiến hắn và Ngu Phượng càng thêm khó khăn. Hơn nữa Phượng Hoàng gia chủ là mẫu thân của Ngu Phượng, sao có thể coi như đối phó với địch nhân thông thường được.

Long Nhất khẽ thở dài một hơi, nói với Phượng Hoàng gia chủ: "Phu nhân thứ lỗi, vừa rồi ta đã quá trùng động, phải làm thế nào người mới có thể gả Ngu Phượng cho ta?"

"Mới đây ta đã nói rồi, một là đoạn tuyệt với nữ nhân khác, hai là gia nhập Phượng Hoàng gia tộc." Phượng Hoàng gia chủ thấy thái độ Long Nhất mềm lại, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn. Thanh niên này thực không đơn giản, bà không hề muốn Phượng Hoàng gia tộc phải có thêm một cường địch, huống chi đằng sau hắn cũng không biết chừng còn có một đại gia tộc.

"Phu nhân, hai điều kiện này thực sự có chút cưỡng bách quá. Ta không thể từ bỏ nữ nhân của mình, nếu ta làm vậy chỉ sợ phu nhân cũng không coi trọng ta, có thể thay đổi hai điều kiện đó không?" Long Nhất cười khổ nói.

Trong lòng Phượng Hoàng gia chủ thầm gật đầu. Đúng vậy, nếu Long Nhất đích thực làm như hắn nói bà tuyệt không cho phép Ngu Phượng lấy hắn, kẻ bạc tình phụ nghĩa là bà coi thường nhất.

Thấy ánh mắt cầu cứu của nữ nhi, Phượng Hoàng gia chủ không nói chẳng rằng trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc ấy, Tiểu Tuyết đang chơi đùa bên ngoài loáng một cái chui vào trong lòng Ngu Phượng, còn Cuồng Lôi thú và tiểu Tam cũng chạy đến theo.

Phượng Hoàng gia chủ hiếu kỳ quan sát ba con ma thú kỳ quái, đột nhiên ngọc thủ giơ lên hồi lâu, môi hồng bật thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Nhìn bàn tay đang run run giữ nơi ngực, Long Nhất mắt mờ đi tinh thần mê mệt. Đây đích thực là cực phẩm, phải ngang ngửa tinh linh nữ vương chứ chẳng chơi.

"Đấy là Phong Tuyết Thần Điêu và Cuồng Lôi thú." Phượng Hoàng gia chủ không dám tin. Hai siêu ma thú trong truyền thuyết sao lại xuất hiện ở đây.

"Hảo nhãn lực. Cuồng Lôi thú là thú cưng của ta còn Phong Tuyết Thần Điêu thuộc về Ngu Phượng." Long Nhất cười nói. Trượng mẫu tương lai này biểu hiện như thể một tiểu cô nương, xem ra trông đáng yêu hơn nhiều so với trước đây.

"Mẫu thân, Tiểu Tuyết là do Long Nhất tặng cho con khi ở băng nguyên đó. Mẹ thấy có dễ thương không." Ngu Phượng nói với theo, hi vọng điều này có thể nâng cao lên hình tượng Long Nhất, tất nhiên là cường giả vĩnh viễn có được sự tôn trọng của mọi người rồi.

Phượng Hoàng gia chủ khẽ gật đầu, dường như đã chuyển biến chút gì. Sự cường đại của Long Nhất đúng là vượt khỏi tưởng tượng của bà, không chỉ thực lực bản thân thâm bất khả trắc, mà hắn còn có cả Cuồng Lôi thú cấp SS. Liệu hắn có phải là công tử của gia tộc nào đó không?

"Các người đúng là đã ở đó mười ngày?" Phượng Hoàng gia chủ đột nhiên hỏi.

"Thật mà mẫu thân." Ngu Phượng vội trả lời.

"Nhiệt độ ở vùng băng nguyên cực thấp, con có Phượng Hoàng Ngọc thì không sợ nhưng hắn làm sao ở lâu được trên đó chứ." Phượng Hoàng gia chủ hỏi tiếp, mục quang trở nên sắc bén vô bỉ.

"Nói cho phu nhân nghe nhé, người khác không thể không có nghĩa là Long Nhất không có khả năng. Ta dẫu có ở đó cả đời cũng chẳng vấn đề." Long Nhất đáp trả, rõ ràng cảm thấy bất mãn bởi sự hoài nghi của bà.

Mĩ phụ không hề quan tâm tới sự bất mãn ấy, lại hỏi: "Nghe nói các người tới vùng băng nguyên là để tìm Như Ý Băng Tằm cứu một vị cô nương. Không hiểu đã tìm thấy chưa, vị cô nương đó đâu rồi?"

"Tìm thì tìm thấy rồi, có điều nó đã chạy mất. May mà Vô Song bảo bối phúc dày mệnh lớn, được một vị đại tỷ ở Băng Cung cứu, giờ đang liệu thương tại đó." Long Nhất trả lời.

"Băng Cung!" Phượng Hoàng gia chủ toàn thân run bắn, kêu lên thất thanh.

"Đúng thế, mẫu thân à, mẹ biết Băng Cung sao?" Ngu Phượng hỏi.

"Ngươi mau nói cho ta biết, Băng Cung đó trông thế nào?" Phượng Hoàng gia chủ không trả lời nữ nhi mà vội hỏi.

Ngu Phượng bèn kể lại toàn bộ câu chuyện về Băng Cung cho mẫu thân nghe.

"Đúng, đúng, chính là Băng Tuyết Thần Điện." Phượng Hoàng gia chủ lẩm bẩm, bộ dạng thất hồn lạc phách.

"Băng Tuyết Thần Điện?" Long Nhất và Ngu Phượng nhìn nhau. Thì ra Băng Cung có tên là Băng Tuyết Thần Điện. Dựa vào cử chỉ của gia chủ có thể thấy dường như Băng Tuyết Thần Điện và Phượng Hoàng gia tộc có quan hệ đặc thù nào đó.

Hồi lâu, Phượng Hoàng gia chủ mới bình tâm, sắc mặt an tĩnh trở lại. Bà hỏi: "Các người đã gặp Băng Tuyết nữ vương ở Băng Tuyết Thần Điện chưa?"

"Băng Tuyết nữ vương? Nhưng ở Băng Cung đó ngoại trừ một tỷ tỷ mặc cung trang ra không còn ai khác. Con cũng không hiểu nàng ta có phải là Băng Tuyết nữ vương hay không." Ngu Phượng đáp. Bởi nàng tỉnh lại muộn nên chuyện xảy ra với Long Nhất trước đó không hề hay biết.

"Nữ vương thì không có mà chỉ thấy một bức điêu tượng nữ vương thôi." Long Nhất bổ sung.

Phượng Hoàng gia chủ thất thần giây lát, nói với Long Nhất: "Ngươi có phải muốn cưới Phượng nhi không? Chỉ cần giúp ta làm một chuyện là ta đồng ý gả Phượng nhi cho ngươi."

"Chuyện gì?" Long Nhất hỏi. Hắn hiểu rằng đề xuất này nhất định là chuyện vô cùng khó khăn.

"Tìm ra Băng Tuyết nữ vương, giết chết mụ ta." Phượng Hoàng gia chủ nhấn mạnh từng câu từng chữ, trong mắt tán phát cừu hận cường liệt.

"Hả? Trò đùa gì đây?" Long Nhất kinh ngạc thốt lên, chưa nói tới chuyện có tìm được Băng Tuyết nữ vương gì đó không, còn giết ư? Băng Tuyết nữ vương đáng giết vậy sao? Hắn vẫn còn nợ cung trang nữ tử ơn cứu mạng, hơn nữa Vô Song giờ đã gia nhập làm môn hạ Băng Cung, há chẳng phải làm khó cho người ta sao?

"Ngươi thấy ta đang đùa vui sao?" Phượng Hoàng gia chủ lạnh lùng nói.

"Bà ta đã là chủ nhân Băng Cung thì thực lực phải rất cường đại, vậy bảo ta đi giết người khác nào bảo ta đi tìm cái chết chứ?" Long Nhất đau khổ trả lời, nâng tách trà uống hai ngụm lớn. Băng Cung xuất hiện trên thế giới này hàng ngàn năm rồi, Phượng Hoàng gia chủ niên kỷ không qua tứ tuần, lẽ nào giữa bà ta và Băng Tuyết nữ vương có hận đoạt mất chồng?

"Hay là như vậy. Ngươi không có nhiều khả năng là đối thủ của Băng Tuyết nữ vương, không giết nổi mụ. Nếu ngươi tìm thấy mụ, hãy tìm cách làm cho mụ ta phải mất tấm thân xử nữ." Phượng Hoàng gia chủ đúng là không làm người ta kinh ngạc thì không chịu được, khuôn mặt bà giờ đây cũng ẩn ẩn sắc hồng.

Sặc…, trà trong miệng Long Nhất chực phun ra. Hắn không nghe lầm chứ? Trượng mẫu tương lai vừa nói gì? Kêu hắn đi cưỡng gian Băng Tuyết nữ vương? Cái này… bà ta đầu óc có vấn đề rồi.

"Mẫu thân, mẹ nói gì thế?" Ngu Phượng đỏ mặt bực bội nói. Nàng không ngờ rằng mẫu thân luôn luôn nghiêm túc đoan trang của mình lại nói ra câu đó, không ngờ xui Long Nhất đi làm hại sự thanh bạch của người khác.

Phượng Hoàng gia chủ hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Nữ vương của Băng Tuyết Thần Điện mỗi đời đều phải giữ gìn tấm thân xử nữ để luyện thuật pháp thuần âm lấy âm làm cơ sở. Một khi phá thân rồi, công lực sẽ mất sạch."

Long Nhất thấy nhãn thần tràn ngập cừu hận của Phượng Hoàng gia chủ, cười khổ: "Phu nhân, lẽ nào bà và Băng Tuyết nữ vương có cừu hận lớn đến vậy?"

"Đúng. Phượng Hoàng gia tộc chúng ta và Băng Cung thế bất lưỡng lập. Những điều bọn chúng gây ra cho gia tộc chúng ta phải đền tội gấp hàng ngàn, hàng vạn lần." Phượng Hoàng gia chủ nói. Gương mặt tuyệt mỹ có chút biến tướng, xem ra cừu hận này không hề tầm thường.

"Ta không biết Phượng Hoàng gia tộc các người và Băng Tuyết Thần Điện từng có điều chi qua lại. Nhưng chuyện này thứ cho ta không thể tuân mệnh, người ta có thể làm điều vô sỉ, song không thể vô sỉ đến thế được." Long Nhất lắc đầu nói, sự tình thuộc loại này hắn tuyệt đối không làm. Vừa mới tới thế giới này đã phải không tình nguyện làm chuyện ấy, không chỉ mang lại cho hắn phiền phức lớn mà còn khiến lương tâm chẳng yên, lần này cũng chính là lúc hắn giải quyết việc đó.

Ngu Phượng nhìn Long Nhất bằng ánh mắt vừa tán thưởng vừa kiên định. Nếu hắn đồng ý làm điều đó nàng cũng không vừa lòng. Nam nhân này dẫu đùa đùa cợt cợt nhưng là người làm việc vô cùng có nguyên tắc, trọng tình trọng nghĩa, từ những chuyện như vậy có thể nhận thấy được.

Phượng Hoàng gia chủ lạnh lẽo nhìn hắn hồi lâu, nói giọng kích động: "Vô sỉ? Năm ấy bọn Băng Tuyết Thần Điện còn vô sỉ hơn nhiều, nếu không thì Phượng Hoàng gia tộc sao phải trầm luân tới mức này chứ."

Long Nhất ngây ra. Phượng Hoàng gia tộc mà trầm luân? Hiện tại họ là đại gia tộc có danh tiếng trên toàn Thương Lan đại lục, đến hoàng đế cũng không quản được, vậy mà còn nói là trầm luân? Ngu Phượng cũng không hiểu nhìn mẫu thân của nàng.

"Điều kiện ta đã đề xuất rồi, đáp ứng hay không tùy ngươi, không đáp ứng thì đừng hòng ta gả Phượng nhi cho ngươi." Phượng Hoàng gia chủ lãnh đạm nói.

"Mẫu thân, sao mẹ có thể bức ép Long Nhất làm chuyện vô sỉ đó, lẽ nào mẫu thân mà con hằng tôn kính lại là người như thế sao?" Ngu Phượng đột nhiên mắt lệ rưng rưng hét lớn lên với Phượng Hoàng gia chủ, lời mẫu thân nói đích thực đã làm nàng quá thất vọng.

"Ba!" Một bàn tay của Phượng Hoàng gia chủ đã đánh ngay vào gương mặt xinh xắn của Ngu Phượng, sau đó bà sửng sốt nhìn vào chính bàn tay đó của mình, tựa hồ có chút ăn năn, miệng bà cứ mấp máy mà không nói nên lời.

"Mẫu thân, mẹ chưa từng đánh con từ nhỏ tới lớn, hôm nay lại làm thế vì chuyện này. Con hận mẹ." Ngu Phượng ôm mặt, quay đầu chạy mất, từng bước chân đều làm rơi ra những hạt lệ châu.

Phượng Hoàng gia chủ biến sắc muốn ngăn nàng lại, chữ "Phượng" vừa mới nói ra một nửa lại như nghẹn mất. Bà ngồi buồn bã trên chiếc ghế, vẻ mặt phức tạp vô cùng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Long Nhất nhìn qua Phượng Hoàng gia chủ rồi quay người đuổi theo Ngu Phượng. Giờ đây hẳn nàng đang thương tâm lắm.

Ai. Rốt cuộc là Phượng Hoàng gia tộc với Băng Tuyết Thần Điện có cừu hận gì mà không thể cởi bỏ được? Còn khiến cho Phượng Hoàng gia chủ căm hận tới mức ấy, bất chấp thủ đoạn để hủy hoại Băng Tuyết nữ vương chưa từng gặp mặt. Sự tình càng lúc càng loạn, mối cừu hận này với Băng Cung phải ngàn năm rồi chứ không ít, lúc ấy ngay cả Cuồng Long đế quốc còn chưa xuất hiện.

Bên bờ hồ đã bị đóng băng ngoài Khai Phong thành, Ngu Phượng đang ở đó khóc nức nở, bờ vai cứ liên tục run lên khiến người ta nhìn mà thấy thương.

Một bàn tay to lớn ôn nhu đặt lên bờ vai Ngu Phượng. Cảm nhận được vị quen thuộc, lệ thủy càng lăn nhanh hơn khỏi mắt nàng, nàng nhào vào lòng Long Nhất òa khóc.

Long Nhất ôm lấy thân thể mềm mại ấy, khe khẽ vỗ lên tấm lưng, để cho nàng tự do phát tiết hết tâm tình.

Hồi lâu, cơn khóc của Ngu Phượng chuyển thành nén nhịn nghẹn ngào, mắt mũi ép sát vào người Long Nhất.

"Long Nhất. Chàng có coi khinh mẫu thân thiếp không?" Ngu Phượng nói với Long Nhất.

"Không hề. Ngược lại, ta rất bội phục bà ấy." Long Nhất đáp lời, tay vuốt ve mái tóc Ngu Phượng.

"Chàng lừa thiếp. Mẹ thiếp đưa ra điều kiện vô sỉ cho hôn ước của thiếp, chàng nhất định có ý xem thường, chán ghét. Thực ra mẫu thân của thiếp không phải người như vậy…" Ngu Phượng nức nở.

"Đúng mà, ta biết chứ. Ta thực lòng bội phục bà. Nàng cũng biết mẫu thân của nàng trước đây không phải người như vậy, nhưng lần này sao lại đề xuất điều kiện đó? Bà phải vì gia tộc, bởi đó là mối cừu hận gia tộc truyền lại. Đã là vấn đề thuộc gia tộc, bà buộc phải tiếp thụ vô điều kiện, vì trả mối cừu hận cho gia tộc bà nguyện ý chịu đựng sự ray rứt của lương tâm để báo cừu. Nàng nghĩ xem mẫu thân của nàng phải chịu nỗi thống khổ lớn biết chừng nào." Long Nhất chậm rãi nói.

"Vậy chẳng phải mẫu thân rất đáng thương sao?" Ngu Phượng được lời Long Nhất dẫn đến một phương hướng khác, tự nhiên có cảm giác khác hẳn. Thực ra việc gì mà chẳng có hai mặt, chúng ta thường chỉ thấy được mặt xấu xa hay tốt đẹp của nó mà thôi, mặt đối lập còn lại vẫn hay bị bỏ qua.

"Phải rồi, vì thế đừng hận mẫu thân của nàng nữa nhé?" Long Nhất cười nói, hai tay đặt lên khuôn mặt xinh tươi ấy, ôn nhu gạt từng giọt lệ.

"Mmm." Ngu Phượng mỉm cười, đôi mắt như thể sao trời nhìn Long Nhất, chợt nói lời tình si: "Long Nhất, có chàng bên cạnh thật là hay. Thiếp thấy ngập tràn hạnh phúc, chúng ta vĩnh viễn đừng rời xa nhau nhé."

"Nha đầu ngốc." Long Nhất vuốt ve mái tóc vàng kim của Ngu Phượng cười nói, ánh sáng lưu lại nơi góc mắt chợt nhận thấy có một thân ảnh vừa phóng ra xa.