Biên dịch & biên tập: Long Nhất "Muội bây giờ nói thì có tác dụng gì nữa, đã truyền khắp cả học viện rồi. Nói không chừng bây giờ đã truyền tới tai của gia gia ta rồi." Lâm Na tức giận nói.
Long Nhất bĩu môi, hừ lạnh buông một câu: "Tự làm tự chịu, còn trách móc ai. Đây là báo ứng a."
"Ngươi…" Lâm Na oán hận xoay người đi vài bước, ngẩn ngơ nhìn về phương xa đến xuất thần. Nàng là người nói lời không giữ lời sao? Ánh mắt khinh bỉ của Long Nhất cùng lời nói của Tây Môn Vô Hận làm cho nàng trong lòng thập phần khó chịu, thế nhưng thật khó để yêu cầu nàng một nữ nhân bản tính kiêu ngạo trở thành thị nữ của hắn trong vòng một tháng, không phải sao?
Lâm Na trong lòng giằng xé không yên. Chẳng biết tại sao, thấy vẻ mặt khinh miệt đó của Long Nhất nàng trong lòng như bị kim đâm, hoặc có thể nói nàng rất không hy vọng trong lòng Long Nhất mình lại có hình tượng như vậy.
Trong khi Lâm Na ở đó do dự không ngừng, Long Nhất ngồi xuống bãi cỏ. Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi một trái một phải cũng ngồi tựa bên người hắn.
"Tiểu muội, Linh Nhi, các nàng cũng đã lâu chưa về, có nhớ nhà không?" Long Nhất nhớ tới câu nói của Tiểu Y, không nhịn được hỏi.
"Nhớ, thiếp quả thật có chút nhớ nhà. Chúng ta sắp trở về sao?" Long Linh Nhi ôm cánh tay của Long Nhất hỏi. Tính ra thì rời Đằng Long thành cũng đã một năm rồi, nếu nói không nhớ thì đúng là gạt người.
"Đúng vậy. Nhị ca, huynh định trở về phải không?" Tây Môn Vô Hận ôm tay kia của Long Nhất, bộ ngực mềm mại không hề cố kỵ dính về phía trước.
Long Nhất không lên tiếng. Đối với Tây Môn gia tộc, trong lòng hắn quả thật có một loại cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Nhưng hắn thật sự muốn trở về sao? Bây giờ hắn đã hoàn toàn dung nhập với thế giới này. Ở thế giới này, Tây Môn gia tộc tức là nhà của hắn, Cuồng Long đế quốc tức là quốc gia của hắn. Nếu Tây Môn Nộ có triệu về, hắn có nên về hay không đây? Long Nhất nhớ lại ánh mắt từ ái của Tây Môn Nộ, còn có lệ nhãn rưng rưng lưu luyến của Đông Phương Uyển vào thời khắc ly biệt, khẽ thở dài một hơi.
"Ta cũng không biết. Cứ để xem đã. Nói không chừng khi trở về sẽ bị trăm vạn dân chúng Đằng Long thành nhổ nước miếng mà chết ngộp a." Long Nhất tự giễu cợt cười nói.
Long Linh Nhi chấn động, phức tạp nhìn hình dáng như được đẽo gọt của Long Nhất, ánh mắt sáng ngời có thể kết hợp với nụ cười xấu xa nơi khóe miệng, làm cho người ta bất tri bất giác đã bị hắn hấp dẫn. Một Long Nhất như vậy lại cũng chính là tên Tây Môn Vũ bất học vô thuật, khi nam bá nữ, không việc xấu nào không làm trước kia hay sao?
Long Nhất hình như có chút cảm giác quay đầu sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt bối rối của Long Linh Nhi lóe lên. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Linh Nhi, nàng vẫn còn hận ta sao?"
Long Linh Nhi trầm mặc không nói, chỉ có hai tay đang ôm cánh tay của Long Nhất càng dùng sức siết chặt hơn. Như là vừa sợ hãi, lại vừa bàng hoàng.
"Nhị ca, lại còn hỏi thế sao? Linh Nhi bây giờ là đang rất hạnh phúc, dáng vẻ giống như là hận huynh a?" Tây Môn Vô Hận bề ngoài xác nhận, trên thực tế cũng là nhắc nhở Long Linh Nhi.
Long Linh Nhi nghe câu nói của Tây Môn Vô Hận liền ngẩn ra. Đúng vậy, ở bên cạnh Long Nhất, nàng thật sự rất hạnh phúc, từ đầu đến cuối đều rất hạnh phúc. Chỉ là, loại hạnh phúc này rốt cuộc có phải là ảo giác, tâm trạng tê liệt lúc trước có vì Long Nhất mà cân bằng lại sao? Long Linh Nhi cũng mơ hồ. Nàng nhìn không rõ trái tim của chính mình. Tia hận ý trước kia ăn sâu tận xương tủy đã che mắt nàng, thật thật giả giả, đúng đúng sai sai nàng không phân biệt được rõ ràng. Nếu không đề cập tới, có lẽ nàng vẫn như vậy sẽ hạnh phúc mãi. Nhưng một khi đề cập tới vấn đề này, nàng tựa như bị người ta dùng một gáo nước lạnh đổ thẳng vào trái tim, giật mình tỉnh lại nhớ đến nỗi thống khổ của mình.
Long Linh Nhi ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Chàng vừa rồi nói gì đó, thiếp không nghe thấy. A đúng rồi, tối hôm qua Tây Môn Vô Hận nói với thiếp Lăng Phong là nữ hài tử, nàng ta đâu?"
Long Nhất thấy Long Linh Nhi buông lỏng cánh tay hắn, đáy lòng không khỏi bốc lên ngọn lửa phẫn nộ. Hắn hít sâu một hơi đè ngọn lửa tức giận đang sẵn sàng bốc cao xuống, đáp: "Nàng ấy có việc nên đã đi rồi."
"A, đi rồi. Nhị ca, sao lại không chào hỏi bọn muội một tiếng vậy." Tây Môn Vô Hận rõ là nhìn ra con mắt Long Nhất lửa giận bốc lên hừng hực, vội vàng hướng hắn nói sang chuyện khác.
"Nàng ấy có việc gấp, chẳng kịp nói với ai." Long Nhất đáp lại, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang thay đổi bất thường của Long Linh Nhi, cảm thấy chịu không nổi nữa, đột nhiên đứng phắt dậy quay đầu bỏ đi.
"Long Nhất." Long Linh Nhi giật mình, vô thức tóm lấy ống tay áo của hắn.
Long Nhất xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đang có chút kinh hoảng của Long Linh Nhi, nói: "Bây giờ nàng trả lời ta, nàng có phải là vẫn hận ta, nụ cười ngọt như mật đó trên mặt nàng là xuất phát từ chân thâm hay giả tạo đây."
"Thiếp… Long Nhất, chàng…" Long Linh Nhi nhất thời chẳng biết làm sao. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảng hỗn loạn, kí ức từ nơi sâu kín về cơn ác mộng đêm đó bắt đầu lướt qua trước mắt. Gương mặt nàng tự nhiên lộ ra một tia hận ý cùng mơ màng.
Long Nhất trong lòng đau xót. Hắn vẫn tưởng rằng Long Linh Nhi hoàn toàn triệt để yêu hắn, hận ý trong lòng đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa. Thế nhưng thấy vẻ do dự và không xác định của Long Linh Nhi, còn có hận ý vừa mới biểu lộ ra, hắn liền hỏa khí bộc phát. Bởi vì hắn quan tâm đến nàng, bởi vì hắn sớm đã coi nàng là nữ nhân của hắn.
Có lẽ với người khác kiểu phẫn nộ này của hắn cũng thật vô lý. Long Linh Nhi hận hắn không phải tránh nhiệm của chính hắn sao? Cái buổi tối hôm đó không phải hắn cường bạo nàng sao? Thế nhưng, là một nam nhân, đặc biệt là loại người chuyên chế trong tình cảm như Long Nhất, làm sao có thể chấp nhận nữ nhân của hắn vẫn còn hận hắn đây? Hồi mới đầu tiếp nhận Long Linh Nhi thuần túy là vì xem nàng chơi trò gian trá gì, nhưng đến khi đã sinh ra cảm tình thì lại không thể chịu đựng được. Dù sao tình cảm thuần túy là không được phép có sạn ở bên trong.
Long Nhất hít sâu một hơi, giật tay lại, đi nhanh về phía trước. Tây Môn Vô Hận liếc nhìn Long Linh Nhi đang ngơ ngẩn, vội vã cất bước đuổi theo sau.
Lúc này, Lâm Na định thần trở lại, quay đầu lại nhìn thấy Long Nhất đùng đùng nổi giận bỏ đi, tâm trạng có chút không rõ ràng, lẩm bẩm nói: "Sao lại tức giận như vậy chứ, người ta giữ lời cũng không được sao?"
Tây Môn Vô Hận đuổi theo Long Nhất, kéo tay hắn đu người ngồi xuống, như một tiểu hài tử tinh nghịch.
"Xú nhị ca, huynh đã đáp ứng muội vô luận Linh Nhi làm gì, huynh đều tha thứ cho nàng mà." Tây Môn Vô Hận khẩn trương vừa nhìn Long Nhất vừa nói.
Long Nhất thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Tây Môn Vô Hận, cười khổ nói: "Kỳ thật ta không phải giận nàng ta. Là ta giận chính mình, tại sao lại không có mị lực như vậy? Lâu như vậy vẫn không thể làm cho Long Linh Nhi buông cừu hận."
Tây Môn Vô Hận đứng lên, nói: "Nhị ca, muội không tin huynh nhìn không ra Linh Nhi sớm đã yêu huynh rồi. Chỉ là Linh Nhi còn chưa hiểu rõ chính mình thôi. Sự việc hai năm trước đối với nàng thương tổn quá lớn, còn không đều là lỗi của huynh, huynh không thể khoan dung một chút sao?"
Long Nhất cứng họng, cười khổ sờ sờ mũi. Tiếp thu lời giáo huấn của Tây Môn Vô Hận, hắn nói: "Muội đi cùng Linh Nhi đi, mình ta đi hít thở không khí."
Tây Môn Vô Hận dạ một tiếng rồi buông tay Long Nhất ra. Đây cũng là lần đầu nàng thấy Long Nhất có bộ dạng tức giận đến vậy, lo lắng liếc mắt nhìn hắn rồi quay trở về. Lúc này Lâm Na đang ngồi bên cạnh Long Linh Nhi, nói cái gì cũng không thấy nàng đáp lại. Nàng ta như lọt vào trong màn sương mù, chẳng rõ mình mới vừa chỉ ngẩn ngơ có một chút, như thế nào bầu không khí lại biến thành như vậy rồi.
"Phát sinh chuyện gì sao? Linh Nhi làm sao vậy?" Lâm Na thấy Tây Môn Vô Hận quay lại, quan tâm hỏi.
Tây Môn Vô Hận lắc đầu, đáp: "Trong chốc lát cũng không giải thích được rõ ràng. Chúng ta trở về đi."
Lâm Na vốn định đi cùng các nàng, nhưng nhìn bộ dạng Tây Môn Vô Hận hình như không muốn cho nàng ta biết, liền một mình trở về.
Tây Môn Vô Hận kéo Long Linh Nhi vẻ mặt tái nhợt đi vào nữ sinh túc xá. Lúc này, Âu đại mụ thấy Long Linh Nhi vừa mới rồi tâm trạng còn vui vui vẻ vẻ giờ lại biến thành như vậy, không khỏi đi tới ân cần hỏi: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Tây Môn Vô Hận lắc đầu, đáp: "Do có chút chuyện xảy ra, nhưng rất nhanh sẽ không có việc gì đâu. Âu đại mụ không cần lo lắng." Nói xong, nàng liền kéo Long Linh Nhi lên tầng.
Long Linh Nhi cúi đầu ngồi trên giường, khi ngẩng lên đã lệ rơi đầy mặt. Nàng ôm lấy Tây Môn Vô Hận lẩm bẩm than: "Vô Hận, ngươi nói ta rốt cuộc là làm sao vậy? Ta đáo để là yêu chàng hay hận chàng?"
Tây Môn Vô Hận an ủi vỗ lưng Long Linh Nhi, nói: "Ngươi hỏi chính trái tim mình đi. Nghe nói nếu yêu một người mà lúc không gặp hắn liền nhớ, nhớ hắn tha thiết, vì lời khen ngợi của hắn mà vui vẻ, vì bên cạnh hắn có nữ nhân khác mà ghen hờn, vì hắn hạnh phúc mà cũng thấy hạnh phúc, vì hắn khổ sở mà cũng thấy khổ sở, tất cả đều muốn chia sẻ với hắn." Tây Môn Vô Hận nói mà ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng. Nghe nói à? Hay nghe lời nói từ chính trái tim mình?
Long Linh Nhi run lên. Theo như lời Tây Môn Vô Hận hết thảy hình như đều rất chính xác. Nàng không gặp Long Nhất thì nhớ hắn, vì bên cạnh hắn có nữ nhân khác mà ghen tuông, vì hắn hạnh phúc mà hạnh phúc, vì hắn khổ sở mà khổ sở. Chẳng lẽ nàng thật sự yêu hắn rồi sao? Tuyệt không phải bởi vì ý nghĩ muốn trả thù mà giả vờ sao?
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, chờ ngươi ngày mai tỉnh lại, có lẽ sẽ phát hiện hết thảy đều rõ ràng rồi." Tây Môn Vô Hận nói, đỡ Long Linh Nhi nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp giúp nàng.
"Vô Hận." Long Linh Nhi đột nhiên gọi Tây Môn Vô Hận.
"Sao?"
"Ngươi nói… Long Nhất có phải là rất tức giận?" Long Linh Nhi buồn rầu hỏi.
"Đúng vậy, huynh ấy đang tức giận chính bản thân mình đấy. Hận mình tại sao không mê hoặc được ngươi." Tây Môn Vô Hận cười nói, nhìn nụ cười mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt Long Linh Nhi rồi bước khỏi phòng, khép cửa lại.
Tây Môn Vô Hận thu lại gương mặt tươi cười, có chút vô lực tựa vào cánh cửa. Những lời giảng giải vừa rồi đó tuyệt không phải là nghe nói, mà đã sớm có trong lòng nàng. Nếu điều đó thật là dùng để cân đong đo đếm cảm giác có hay không yêu một người, vậy chẳng phải là nàng đã…
"Tây Môn Vô Hận, ngươi đang suy nghĩ cái gì a." Tây Môn Vô Hận dùng nắm tay đấm vào đầu, đi quanh phòng khách hai vòng, đột nhiên mở cửa túc xá đi ra ngoài.
Tây Môn Vô Hận đuổi theo Long Nhất, kéo tay hắn đu người ngồi xuống, như một tiểu hài tử tinh nghịch.
"Xú nhị ca, huynh đã đáp ứng muội vô luận Linh Nhi làm gì, huynh đều tha thứ cho nàng mà." Tây Môn Vô Hận khẩn trương vừa nhìn Long Nhất vừa nói.
Long Nhất thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Tây Môn Vô Hận, cười khổ nói: "Kỳ thật ta không phải giận nàng ta. Là ta giận chính mình, tại sao lại không có mị lực như vậy? Lâu như vậy vẫn không thể làm cho Long Linh Nhi buông cừu hận."
Tây Môn Vô Hận đứng lên, nói: "Nhị ca, muội không tin huynh nhìn không ra Linh Nhi sớm đã yêu huynh rồi. Chỉ là Linh Nhi còn chưa hiểu rõ chính mình thôi. Sự việc hai năm trước đối với nàng thương tổn quá lớn, còn không đều là lỗi của huynh, huynh không thể khoan dung một chút sao?"
Long Nhất cứng họng, cười khổ sờ sờ mũi. Tiếp thu lời giáo huấn của Tây Môn Vô Hận, hắn nói: "Muội đi cùng Linh Nhi đi, mình ta đi hít thở không khí."
Tây Môn Vô Hận dạ một tiếng rồi buông tay Long Nhất ra. Đây cũng là lần đầu nàng thấy Long Nhất có bộ dạng tức giận đến vậy, lo lắng liếc mắt nhìn hắn rồi quay trở về. Lúc này Lâm Na đang ngồi bên cạnh Long Linh Nhi, nói cái gì cũng không thấy nàng đáp lại. Nàng ta như lọt vào trong màn sương mù, chẳng rõ mình mới vừa chỉ ngẩn ngơ có một chút, như thế nào bầu không khí lại biến thành như vậy rồi.
"Phát sinh chuyện gì sao? Linh Nhi làm sao vậy?" Lâm Na thấy Tây Môn Vô Hận quay lại, quan tâm hỏi.
Tây Môn Vô Hận lắc đầu, đáp: "Trong chốc lát cũng không giải thích được rõ ràng. Chúng ta trở về đi."
Lâm Na vốn định đi cùng các nàng, nhưng nhìn bộ dạng Tây Môn Vô Hận hình như không muốn cho nàng ta biết, liền một mình trở về.
Tây Môn Vô Hận kéo Long Linh Nhi vẻ mặt tái nhợt đi vào nữ sinh túc xá. Lúc này, Âu đại mụ thấy Long Linh Nhi vừa mới rồi tâm trạng còn vui vui vẻ vẻ giờ lại biến thành như vậy, không khỏi đi tới ân cần hỏi: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Tây Môn Vô Hận lắc đầu, đáp: "Do có chút chuyện xảy ra, nhưng rất nhanh sẽ không có việc gì đâu. Âu đại mụ không cần lo lắng." Nói xong, nàng liền kéo Long Linh Nhi lên tầng.
Long Linh Nhi cúi đầu ngồi trên giường, khi ngẩng lên đã lệ rơi đầy mặt. Nàng ôm lấy Tây Môn Vô Hận lẩm bẩm than: "Vô Hận, ngươi nói ta rốt cuộc là làm sao vậy? Ta đáo để là yêu chàng hay hận chàng?"
Tây Môn Vô Hận an ủi vỗ lưng Long Linh Nhi, nói: "Ngươi hỏi chính trái tim mình đi. Nghe nói nếu yêu một người mà lúc không gặp hắn liền nhớ, nhớ hắn tha thiết, vì lời khen ngợi của hắn mà vui vẻ, vì bên cạnh hắn có nữ nhân khác mà ghen hờn, vì hắn hạnh phúc mà cũng thấy hạnh phúc, vì hắn khổ sở mà cũng thấy khổ sở, tất cả đều muốn chia sẻ với hắn." Tây Môn Vô Hận nói mà ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng. Nghe nói à? Hay nghe lời nói từ chính trái tim mình?
Long Linh Nhi run lên. Theo như lời Tây Môn Vô Hận hết thảy hình như đều rất chính xác. Nàng không gặp Long Nhất thì nhớ hắn, vì bên cạnh hắn có nữ nhân khác mà ghen tuông, vì hắn hạnh phúc mà hạnh phúc, vì hắn khổ sở mà khổ sở. Chẳng lẽ nàng thật sự yêu hắn rồi sao? Tuyệt không phải bởi vì ý nghĩ muốn trả thù mà giả vờ sao?
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, chờ ngươi ngày mai tỉnh lại, có lẽ sẽ phát hiện hết thảy đều rõ ràng rồi." Tây Môn Vô Hận nói, đỡ Long Linh Nhi nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp giúp nàng.
"Vô Hận." Long Linh Nhi đột nhiên gọi Tây Môn Vô Hận.
"Sao?"
"Ngươi nói… Long Nhất có phải là rất tức giận?" Long Linh Nhi buồn rầu hỏi.
"Đúng vậy, huynh ấy đang tức giận chính bản thân mình đấy. Hận mình tại sao không mê hoặc được ngươi." Tây Môn Vô Hận cười nói, nhìn nụ cười mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt Long Linh Nhi rồi bước khỏi phòng, khép cửa lại.
Tây Môn Vô Hận thu lại gương mặt tươi cười, có chút vô lực tựa vào cánh cửa. Những lời giảng giải vừa rồi đó tuyệt không phải là nghe nói, mà đã sớm có trong lòng nàng. Nếu điều đó thật là dùng để cân đong đo đếm cảm giác có hay không yêu một người, vậy chẳng phải là nàng đã…
"Tây Môn Vô Hận, ngươi đang suy nghĩ cái gì a." Tây Môn Vô Hận dùng nắm tay đấm vào đầu, đi quanh phòng khách hai vòng, đột nhiên mở cửa túc xá đi ra ngoài.