Long Nhất nâng chén cụng ly với Bắc Đường Đạc, trong lòng các loại ý niệm lại không ngớt xoay chuyển. Thế lực của Bắc Đường gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc, bình thường vẫn luôn duy trì vị thế trung lập, giữ một khoảng cách nhất định với ba đại gia tộc còn lại. Người của Bắc Đường gia tộc cũng không hề qua lại với ba gia tộc kia, Bắc Đường Đạc trong ký ức là một người vô cùng cô ngạo, hôm nay sao lại chuyển tính như vậy?
Long Nhất nén nghi hoặc trong lòng xuống uống cạn chung rượu, khẽ nghiêng đầu nhìn sang bàn gần đó. Đó là nơi các đầu não của tứ đại gia tộc ngồi. Bắc Đường gia chủ Bắc Đường Hùng râu ria xồm xoàng đang nói chuyện cùng phụ thân Tây Môn Nộ của hắn với dáng vẻ thân thiết. Loại biểu hiện này chưa từng thấy từ trước tới nay.
Chẳng lẽ.chẳng lẽ Bắc Đường gia tộc có ý liên hợp với Tây Môn gia tộc? Cùng nhau tiến lùi? Long Nhất thầm nghĩ. Hắn lặng lẽ quan sát Hoàng đế Long Chiến, thấy sắc mặt lão âm trầm, ánh mắt sát nhân thỉnh thoảng quét về phía Bắc Đường Hùng, lập tức khẳng định suy đoán trong lòng.
Trong lòng đã có suy nghĩ, Long Nhất bắt đầu tán hươu tán vượn cùng Bắc Đường Đạc. Chỉ qua một chút công phu, lời lẽ giữa hai người đã như những lão hữu giao tình sâu sắc.
"Giả dối." Một tiếng lẩm bẩm vẻ khinh thường lọt vào tai Long Nhất.
Bắc Đường Đạc tức thì hơi xấu hổ, gã cười khan hai tiếng xoay mình trừng mắt lườm muội muội Bắc Đường Vũ đang ngồi ở bên cạnh một cái. Nhưng Bắc Đường Vũ ánh mắt không hề chớp động bình thản ăn uống, tựa hồ tiếng lẩm bẩm vừa rồi không phải là do miệng nàng phát ra.
Long Nhất cười hắc hắc. Bắc Đường Vũ nói đúng là lời thật, đích xác là vô cùng dối trá.
"Tiểu muội không hiểu chuyện, mong Tây Môn nhị thiếu gia đừng trách." Bắc Đường Đạc tỏ ý xin lỗi.
"Không sao, Bắc Đường tiểu thư có tính cách, ta rất thích." Long Nhất cười hắc hắc đáp.
Bắc Đường Vũ nghe Long Nhất nói vậy, tựa hồ bực mình, nhưng vẻ mặt chỉ khẽ động rồi lập tức lại khôi phục vẻ lãnh đạm. Ngược lại Bắc Đường Đạc ánh mắt chớp lên một cái, sắc mặt lộ ra một tia tiếu ý khó tả.
Long Nhất thầm lắc đầu trong lòng. Bắc Đường đại tiểu thư này rõ ràng là người rất giàu tình cảm, nhưng mỗi ngày lại khơi khơi treo bộ mặt ngốc nghếch, mới tí tuổi đầu đã học người lớn ra vẻ thâm trầm.
Lúc này, Đông Phương Khả Hinh hừ khẽ một tiếng, xô ghế đứng dậy bước ra ngoài. Nam Cung Hương Vân thấy vậy cũng lập tức đứng lên đuổi theo Đông Phương Khả Hinh.
"Hai nha đầu này từ lúc nào trở nên thân thiết như vậy, liên kết với nhau trở mặt với ta, chẳng hiểu định làm trò quỷ gì đây." Long Nhất nhíu mày thầm nghĩ. Hai nàng đó mới hai ngày trước còn chuyện gì cũng tranh giành đến đỏ mặt tía tai, hiện tại sao lại thân thiết như một vậy, thật khó mà hiểu được trong lòng nữ hài tử bọn họ đang nghĩ cái gì.
Nam Cung Hương Vân đi theo Đông Phương Khả Hinh bước nhanh vào trong ngự hoa viên. Không phải là nàng và Đông Phương Khả Hinh đạt được hiệp nghị gì nên mới quan tâm tới nàng ta như vậy. Nàng cũng không rõ nữa, chỉ là ẩn ước cảm thấy Đông Phương Khả Hinh rất đáng thương, cũng là người cùng một dạng như mình vậy.
"Cô không sao chứ." Nam Cung Hương Vân nhẹ giọng hỏi.
Đông Phương Khả Hinh hít sâu hai hơi không khí trong lành, lắc đầu. Nàng soi vào trái tim mình, cảm nhận từ bên trong trận trận cảm xúc đau đớn vò xé. Rõ ràng đã quyết định không lý tới biểu ca nữa, để tình cảm của mình bình ổn lại, nhưng nghe lời hắn đối với Bắc Đường Vũ như vậy trong lòng lại khó chịu vô cùng. Khát vọng biểu ca chỉ thuộc về một mình mình thực sự chỉ là một loại mong muốn chiếm hữu sao? Vậy tình yêu là gì?
"Nam Cung Hương Vân, cô nói cho ta biết, đáo để yêu là gì, chẳng lẽ yêu một người thì phải chịu đựng hắn tương thân tương ái với nữ nhân khác sao? Muốn được độc chiếm một trái tim hoàn chỉnh lại là mong muốn chiếm hữu thuần túy sao?" Đông Phương Khả Hinh đau khổ hỏi.
Nam Cung Hương Vân khẽ run lên. Nàng cũng không phải là chuyên gia tình ái, nhưng là một nữ nhân, nàng cũng có mơ đến bạch mã vương tử trong lòng, cao lớn phong nhã, ôn nhu chia sẻ, toàn bộ trái tim chỉ có nàng trong đó. Một nữ nhân mong muốn như vậy cũng đâu phải nhiều nhặn gì. Nam Cung Hương Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền muộn rối loạn, cái gì đúng cái gì sai nàng cũng chẳng rõ nữa, bởi vì bản thân nàng dường như đã rơi vào mớ bòng bong rồi.
Màn ăn uống chỉ là một phần của yến hội cung đình, những màn quan trọng nhất đều đều an bài sau chương trình ăn uống. Biểu diễn pháo hoa là một tiết mục không thể thiếu. Màn bắn pháo hoa ma pháp kéo dài một canh giờ là tiết mục thanh niên nam nữ và trẻ con thích nhất. Lúc đó đám thanh niên công tử có thể mời tiểu thư trong lòng cùng đến những ngóc ngách kín đáo để xem. Nếu các tiểu thư trong lòng hữu ý tất sẽ đồng ý, tiếp đó bọn họ có thể làm những gì có trời mới biết. Vì thế cho nên sau những màn biểu diễn ca múa kịch nghệ, thông thường một số lão gia phu nhân, công tử tiểu thư cơ bản không bỏ lỡ cơ hội vui vẻ này.
Lúc bông pháo hoa đẹp mắt đầu tiên nổ bung trên bầu trời, Long Nhất đã nằm dài trên nóc một tòa cung điện khuất nẻo, nằm trên cao ngắm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Loại ma pháp pháo hoa này hấp dẫn hơn nhiều so với pháo hoa ở tiền thế, không những thời gian phát sáng kéo dài mà còn không gây ô nhiễm. Nhưng hắn cũng không biết rằng hiện tại đã có rất nhiều người đang tìm kiếm hắn. Có thiếu nữ muốn chủ động mời hắn cũng có một vài công tử muốn thiết lập quan hệ.
"Ha dựa vào, mãnh liệt hơn a, tư thế này được đấy, thật là sức trâu mà." Đang thả hồn ngắm pháo hoa trên bầu trời chợt Long Nhất nghe thấy tiếng thở hổn hển đâu đây vọng tới. Hắn đưa mắt nhìn xuống liền thấy dưới gốc đại thụ cạnh Thiên điện một đôi cẩu nam nữ đang hấp tấp vội vàng hành sự. Chỉ thấy y sam của người nữ trễ xuống, lộ ra một đôi nhũ phong căng mọng, khố tử đã rơi tuột xuống, cứ thế dựa lưng vào gốc cây, một chân ngọc dang ra thành hình chữ nhất (-) gác lên vai nam nhân, còn nam nhân đang nhấp nhô mạnh mẽ, công phu quả thật không tệ a.
Long Nhất dĩ nhiên là hứng thú quan sát, trong lòng cảm thán, nơi phóng đãng nhất quả không đâu bằng hoàng cung, có thể thấy rằng những nơi bí ẩn khác đều không bằng nơi đây. Do vấn đề về góc độ, Long Nhất không nhận rõ được diện mạo hai người, ngược lại vị trí giao hợp của họ lại nhìn thấy rất rõ.
Đúng lúc này, Long Nhất đột nhiên chú ý tới một vấn đề. Mặc dù hắn nhìn không rõ tướng mạo của nữ nhân nọ nhưng qua thân thể thành thục nảy nở, ả ta tuyệt đối không phải là thiếu nữ trẻ trung mới mười bảy mười tám tuổi, có lẽ phải là một phụ nữ thành thục chừng ba mươi tuổi. Chẳng lẽ là một cặp phu thê muốn tìm kích thích mới mẻ qua trò dã chiến? Hay là quý phu nhân này lén lút đi ăn nem?
Long Nhất đang suy nghĩ chợt thấy có khí cơ dò xét từ bên cạnh quét tới.
Long Nhất trong lòng run lên, biết rằng có cao thủ tuyệt đỉnh hộ vệ bên cạnh. Hắn liền ngấm ngầm thu liễm khí tức trên cơ thể, giấu mình sau một bức điêu khắc nhô lên trên mái cung điện, đợi đôi nam nữ nọ hành sự xong đi ra hắn nhất định phải nhìn rõ chân diện mục của bọn họ.
Khả năng công kích của tên nam nhân nọ thật mạnh mẽ, không ngờ giữ nguyên tốc độ như vậy cả mười khắc mà hùng phong không giảm. Lúc này, nữ nhân kia như cái máy sàng rung động không ngừng, dường như sắp lên tới cực đỉnh.
Giữa lúc Long Nhất đang tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi, một đạo thân ảnh đột nhiên tiến lại gần Thiên điện, lại là ở phía sau Long Nhất, còn phía trước hắn chính là trường diễn kịch xuân cung sinh động đầy hương sắc.
"Bắc Đường Vũ?" Con ngươi Long Nhất co rút lại, chẳng hiểu nữ nhân này sao lại đến đây.
Bắc Đường Vũ ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ đầy trời, dáng vẻ toát ra sự cô độc. Nàng nhún mình vọt lên mái cung điện định ngồi một lúc, ai ngờ vừa cất mình lên lưng chừng, một bóng đen chớp lên ngay trước mắt, nàng đã lọt vào trong lòng một người có mùi vị nam nhân nồng đậm. Bắc Đường Vũ kinh hãi định kêu lên nhưng cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, không thể pháp ra chút âm thanh nào. Thì ra một bàn tay của nam nhân đã như vuốt ưng chẹn ngang yết hầu nàng. Nàng tin chắc bàn tay đó mà dụng lực siết lại, cổ họng mình sẽ vỡ nát không nghi ngờ gì nữa.
Người khống chế Bắc Đường Vũ dĩ nhiên là Long Nhất. Nếu để nàng vọt lên như vậy, chỉ sợ mục tiêu sẽ bại lộ, không chừng còn phát sinh chuyện giết người bịt miệng thì sao? Mặc dù Long Nhất không sợ nhưng hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ. Hắn chỉ muốn xem xem đáo để là ai ngoại tình ở đây.
Long Nhất ôm Bắc Đường Vũ vô thanh vô tức phục xuống chỗ vừa ẩn nấp, cả nửa người hắn ép lên mình Bắc Đường Vũ, một mùi hương thiếu nữ thoang thoảng lọt vào mũi hắn.
"Ta là Tây Môn Vũ, nàng không muốn chết thì ngoan ngoãn im miệng, bằng không liên lụy tới ta nàng sẽ biết tay." Long Nhất thì thào bên tai Bắc Đường Vũ, môi khẽ chạm vào vàng tai nàng.
Thân thể Bắc Đường Vũ run lên. Vừa nghe nói người khống chế nàng là tên dâm tặc Tây Môn Vũ, trong lòng kinh hãi, nhất thời còn cho là không bảo vệ được tấm thân thanh bạch của mình nữa, nhưng nghe câu cuối cùng của Tây Môn Vũ lại dường như tịnh không phải như vậy. Nàng cũng đâu phải là nữ tử tầm thường, từ nhỏ đã theo phụ thân cùng ca ca dọc ngang trong quân đội, tâm chí tự nhiên phải kiên định hơn nhiều.
Bắc Đường Vũ bình tĩnh trở lại, liền nhận thấy tiếng hô hấp nặng nề dâm mị ở gần đó. Nàng khẽ gật đầu biểu thị ý tứ mình đã hiểu, lập tức cảm thấy cổ họng được nới lỏng, nhưng tay Tây Môn Vũ vẫn không hề buông yết hầu nàng ra, dường như không quá yên tâm về nàng.
Thấy Long Nhất nhô đầu lên nhìn xuống dưới, Bắc Đường Vũ cũng hiếu kì dướn người nhìn theo. Tình huống hiện ra trước mắt lập tức khiến nàng đỏ mặt tía tai. Nàng có thể nhìn thấy rõ cái hung khí thô dài của nam nhân nọ đang vào vào ra ra ở vùng cỏ cây um tùm riêng tư bí mật đó của nữ nhân. Bắc Đường Vũ toàn thân khô nóng trong lòng thầm mắng chửi đôi cẩu nam nữ nọ, đồng thời cũng nổi giận với Tây Môn Vũ. Còn tưởng là có đại sự gì lớn, hóa ra là núp ở đây để xem đôi cẩu nam nữ giao phong ngoài trời. Nàng uốn éo thân thể muốn giãy ra.
"Đừng động đậy, không muốn để ta xử lý nàng hãy ngoan ngoãn một chút." Long Nhất cắn nhẹ vành tai Bắc Đường Vũ. Vốn xem màn hoạt cảnh xuân cung đã làm cho hắn nóng như lửa đốt, Bắc Đường Vũ cử động như vậy, đồn bộ tròn trịa rắn chắc của nàng cọ sát với tiểu huynh đệ của hắn chẳng khác gì tạo nên một phản ứng hóa học.
Bắc Đường Vũ như nghẹt thở, cảm giác được cái vật cứng ngắc nóng bỏng đó chống vào giữa đồn bộ của mình. Thân thể mềm mại của nàng tức thì căng cứng, sợ đến nỗi không dám động đậy nữa.
Lúc này, quý phụ ăn nem dưới gốc cây vừa run rẩy một trận, cũng đạt tới một lần cao trào, mà nam nhân nọ vẫn mạnh mẽ như cũ. Nam nhân rút hung khí ra khỏi thể nội quý phụ, xoay quý phụ lại, để nàng cong lưng nhoài người lên thân cây, phì đồn vểnh lên, vùng đất riêng tư bí mật bạo lộ hoàn toàn. Nam nhân đứng sau lưng quý phụ vác thương nhập động, giữ chặt eo nàng mà trùng kích.
Kiểu từ phía sau luôn là tư thế tình ái nam nhân vô cùng thích thú. Long Nhất cũng không ngoại lệ, bởi vì tư thế đó có thể tạo nên một cảm giác chinh phục mãnh liệt. Thấy hoạt cảnh xuân cung đó dưới gốc cây, lại cảm giác bản thân đang chống lên đồn bộ căng tròn, Long Nhất lập tức nổi tà hỏa. Hắn không tự chủ được bắt đầu cử động, tiểu huynh đệ tiến ép vào khe đồn bộ Bắc Đường Vũ, chạm tới vùng đất mềm mại nhất đó của người thiếu nữ.
Bắc Đường Vũ thân thể mềm mại run lên. Nàng nhẹ giọng cầu khẩn: "Đừng, đừng như vậy Tây Môn Vũ."
Long Nhất lửa dục khó nhịn nổi, sao có thể dễ dàng dừng lại được. Hắn ngậm lấy vàng tai tinh mĩ của Bắc Đường Vũ, bàn tay đang đặt ở cổ họng nàng trượt vào trong áo, trèo lên ngọc phong phong mãn.
Hai tay Bắc Đường Vũ ôm lấy ngực, chống lại sự xâm nhập của Long Nhất. Nàng cũng chỉ là một người bình thường, xem hoạt cảnh xuân cung đó tự nhiên cũng đã động tình, nhưng chưa mất hết lý trí. Chỉ là so với bình thường đã yếu hơn rất nhiều. Nàng nhìn cảnh tượng dâm mị dưới gốc cây, lại cảm thấy nơi thầm kín có cảm giác nóng bỏng, trong lòng từng đợt xuân triều mạnh mẽ nổi lên, sợ rằng nội khố sớm đã ẩm ướt.
Những đợt khoái cảm như thủy triều dâng lên khiến khả năng phòng ngự của Bắc Đường Vũ càng lúc càng suy yếu. Nàng cảm thấy trước ngực căng thẳng, một bàn tay to lớn đã chui vào trong nội y áp lên ngọc nhũ ngạo nhân của nàng mà nhào lặn. Trong đôi mĩ mục của nàng nổi lên một màn nước, trong nội tâm có cảm giác khuất nhục, vừa hận Tây Môn Vũ vừa hận chính mình, hận mình không biết xấu hổ, bị kẻ đáng ghét phi lễ không ngờ lại còn nảy sinh khoái cảm. Trong tâm trạng khuất nhục đó, Bắc Đường Vũ lại cảm thấy khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt, đồn bộ nàng không ngờ còn tự động phối hợp nghênh đón với cử động của Long Nhất. Điều này khiến nàng nhục nhã tới mức muốn chết đi cho rồi.
Nam nhân dưới gốc cây công kích càng lúc càng nhanh, mà Long Nhất cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, làm Bắc Đường Vũ thêm khốn khổ. Khoái cảm mạnh mẽ dâng trào như muốn nhấn chìm nàng trong đó. Cảm giác khác thường đó khiến nàng hoảng sợ, nhưng thân thể lại phối hợp đầy vui sướng. Bắc Đường Vũ toàn thân run lên, nàng cảm thấy một loại cảm giác tê dại tích tụ lại trong tiểu phúc, càng lúc càng nhiều, chỉ muốn lập tức bùng nổ, phun trào.
Trước sự công kích mãnh liệt của nam nhân, quý phụ ăn vụng kia toàn thân mềm nhũn, còn nam nhân như cũng đã đến cực hạn, sau cú trùng kích cuối cùng ép quý phụ vào thân cây thở hồng hộc không ngừng.
Cũng lúc này, Bắc Đường Vũ cả người chấn động mãnh liệt, nàng cúi đầu hung dữ cắn mạnh lên cánh tay Long Nhất đang luồn vào trong y phục của nàng, dục vọng hoàn toàn bộc phát phun trào, một cỗ dịch thể từ thân dưới bắn vọt ra, khố tử hoàn toàn ướt đẫm. Cao trào lần đầu tiên của nàng đã phát sinh trong tình huống đó.
Long Nhất thu hồi chân khí trên cánh tay, mặc cho Bắc Đường Vũ hung dữ cắn mạnh lên tay hắn. Hắn ôm chặt Bắc Đường Vũ, sau khi phát tiết được tà hỏa hắn đã tỉnh táo lại hoàn toàn, tự biết mình vừa làm ra chuyện hay ho gì. Nhưng trong tình huống thế này, nếu có thể nhẫn nhịn được thì tuyệt không phải là nam nhân.
Lúc này, nam nhân đang thở hổn hển dưới gốc cây cũng buông quý phụ ra, mà quý phụ cũng không gượng trụ vững được nữa, trượt mình ngồi xuống đất như một đống bùn nhão. Nam nhân chỉnh đốn lại y phục cho ngay ngắn, một câu cũng chẳng nói quay mình đi thẳng. Lúc đó một bông pháo hoa nổ tung rực rỡ, soi rõ tướng mạo của nam nhân.
Là y! Không thể ngờ là y! Long Nhất trong lòng chấn động. Vậy quý phụ kia là ai? Sắc mặt hắn biến đổi, rơi vào trầm tư.