Phong Lưu Pháp Sư

Chương 554: Hàm Yên



 

"Nếu như quả thật không bị đạo đức và luân lý ràng buộc, làm sao có khả năng chứ?" Tinh Linh nữ vương nhấp một hớp rượu, hờ hững nói.

"Có lẽ có đó? Không đối mặt thì làm sao mà biết?" Long Nhất chuyển ánh mắt, nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói.

"Đợi tới lúc biết được thì vết thương đã thành hình rồi, sao mà quay đầu lại được nữa?" Ngữ khí của Tinh Linh nữ vương tựa hồ có chút dao động.

"Lộ Thiên Á sẽ không chịu tổn thương đâu, trái lại, nàng rất ủng hộ." Long Nhất cúi đầu xuống, như tự mình lẩm bẩm nói.

Tinh Linh nữ vương chấn động toàn thân, tâm lý tức khắc sóng gió cuồn cuộn, ánh mắt đang dửng dưng biến thành hoảng loạn, câu nói của tên xú tiểu tử này là có ý tứ gì? Lẽ nào nói Lộ Thiên Á thật sự không phản đối bà và.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta còn có việc phải đi trước." Tinh Linh nữ vương quẳng hết những tạp niệm trong đầu đi, giờ phút này bà chỉ muốn một mình yên tĩnh.

Long Nhất nhanh như chớp vung tay nắm lấy cổ tay Tinh Linh nữ vương, cũng không biết hắn lấy gan ở đâu mà to vậy, không để ý đến tất cả mà hôn lên bờ môi đang run rẩy vì kinh hoàng của Tinh Linh nữ vương. Dường như đã quên lần đầu tiên hôn lén đã bị Tinh Linh nữ vương cắn cho chảy máu.

Bờ môi truyền tới một cảm giác mềm mại và mùi hương ngọt ngào, Long Nhất kích động, mê loạn mút lấy, hai tay đã ôm trọn Tinh Linh nữ vương vào trong lòng.

Tinh linh nữ vương lại như thể đã choáng váng không có phản ứng gì, đầu óc trống rỗng, thân thể nhũn ra vô lực, tim đập thình thịch, trong nhất thời cứ mặc cho Long Nhất ôm hôn mình không hề giãy dụa.

Đợi tới khi ma trảo của Long Nhất lòng tham không đáy mà rờ tới bầu ngực nảy nở của Tinh Linh nữ vương. Bà mới bừng tỉnh, hung hăng đẩy hắn ra, vung tay tát tới.

Long Nhất nhắm mắt, tâm lý đã chuẩn bị đón nhận nổ hỏa của Tinh Linh nữ vương, nhưng một lúc lâu, cái tát trong dự liệu lại không có xảy ra. Hắn từ từ mở mắt, liền nhìn thấy Tinh Linh nữ vương đang rơm rớm nước mắt, tay dừng lại giữa không trung, mang theo một loại tâm tình phức tạp nhìn hắn.

"Xin lỗi, ta ……"

"Không cần phải nói. Ngươi không sai, người sai là ta." Tinh Linh nữ vương cắt ngang lời Long Nhất, hóa thành một đạo lục mang biến mất khỏi nóc nhà, để lại Long Nhất đứng cười khổ, còn có hai chén rượu đã vỡ nát.

Long Nhất lúc này cũng hối hận không thôi, rõ ràng biết loại việc này không thể vội vàng, lại không thể nào khống chế mà hôn Tinh Linh nữ vương. Giờ thì tốt rồi, sau này sợ rằng đến cả quan hệ bình thường cũng không thể duy trì nữa.

"Đại tình thánh của chúng ta cũng có lúc đau khổ vì tình à." Đúng lúc này, một thanh âm dường như có chút u oán vang lên cách Long Nhất không xa.

Long Nhất ngừng thở, bỗng nhiên quay đầu lại. Liền nhìn thấy Mộc Hàm Yên đang khoác một cái áo lông màu vàng đen rất lớn, mái tóc bay lả lướt bên eo. Nàng đang đứng trên lưng Bạch Vũ, cười rạng rỡ nhìn hắn.

Sắc mặt Long Nhất từ từ cứng lại, con mắt sắc như dao. Thiếu nữ xinh đẹp trước mặt chỉ gần trong gang tấc nhưng hắn lại cảm như rất xa cách, xa cách tới mức khiến hắn đau đớn quặn lòng. Hắn đã từng cho rằng bằng mị lực của bản thân có thể khiến cho nàng khăng khăng một mực yêu mình, nhưng sự thật lại chứng minh ý nghĩ của hắn quả thật là buồn cười.

"Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, theo ta đi đi." Ánh mắt Mộc Hàm Yên nghiêm lại, cùng cũng không duy trì được nữa, trở nên trống rỗng và hờ hững.

Hai người một trước một sau đáp xuống đỉnh núi ở ngoài thành. Lúc này bầu trời phía đông đang đón chào tia nắng đầu tiên, nắng ban mai như ngọn lửa rực rỡ chiếu rọi bình tuyến, gió sớm ùa vào mặt mát mẻ sảng khoái vô cùng.

"Vì sao?" Rất lâu sau, Long Nhất lạnh lùng lên tiếng. Nghĩ tới mấy vạn binh sĩ chết thảm dưới tay Hắc Ám võ sĩ trong hoàng cung, tâm lý hắn nhỏ máu không kìm được. Người phản bội hắn không phải là ai khác, mà chính là Mộc Hàm yên. Người khác phản bội thì hắn sẽ phẫn nộ, nhưng nàng ta phản bội thì hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.

"Không vì sao cả?" Mộc Hàm Yên thản nhiên trả lời, đôi mắt phản chiếu ánh nắng ban mai, bốc lên một ngọn lửa lạnh lùng.

Khóe miệng Long Nhất co lai, hắn chuyển người nắm lấy hàm Mộc Hàm Yên, đôi mắt bừng bừng nộ hỏa.

"Nói cho ta biết, nàng làm như vậy không phải muốn hại ta, nàng có nỗi khổ trong lòng." Giọng Long Nhất khàn khàn, khuôn mặt co quắp vì đau khổ.

Mộc Hàm Yên cắn chặt hàm răng, nhắm chặt hai mắt, nàng không thể nào nhìn thấy Long Nhất đau khổ mà không động lòng. Nàng rất muốn nói cho hắn nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội hắn, nàng biến mất là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng nàng không nói, có một số việc đã được định trước, giống như duyên phận của hai người, gặp gỡ và yêu nhau không ai có thể ngăn cản, cũng giống như đối địch với nhau không ai có thể ngăn cản. Đây chính là số mệnh.

"Nếu ngươi quả thật hận ta, cứ giết ta đi." Mộc Hàm Yên cũng dùng giọng nói khàn khàn, khóe mắt thấm đẫm nước mắt.

"Nàng biết ta không giết được nàng mà." Long Nhất lấy tay gạt đi nước mắt của Mộc Hàm Yên, run rẩy trong lòng.

"Ngươi có thể, thể giới này ngoài ngươi ra không ai giết được ta nữa." Mộc Hàm Yên nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, để cho Long Nhất bóp lấy cổ.

Long Nhất dùng lực, cảm giác cái cổ yếu ớt của Mộc Hàm Yên đang biến dạng trong tay mình, hô hấp trong thời khắc đó đình trệ lại.

Một lúc lâu, Mộc Hàm Yên mở đôi mắt ướt đẫm ra, nhìn Long Nhất đang rơi lệ, lòng như bị sét đánh, đây là giọt lệ của một người đàn ông, chỉ vì nàng mà rơi thôi.

"Vũ ……" Mộc Hàm Yên đã không cách nào áp chế nữa mà khóc rống lên hai tiếng, lệ rơi đầm đìa đặt lên môi Long Nhất một nụ hôn nồng nàn.

Hai người đều là loại tâm chí vô cùng kiên định, giờ phút này lại như thể không khống chế được tâm tình mà điên cuồng hôn nhau, giữa trời đất không còn gì khác, bọn họ chỉ muốn phát tiết, còn lại tất cả đều không hề quan trọng.

Áo quần bay toán loạn, hai người quay cuồng trên đá, tứ chi quắp chặt lấy đối phương, hôn điên cuồng lên khắp thân thể đối phương, trên lưng hay ngực đều lưu lại dấu vết.

Cuối cùng, khi tất cả ngừng lại, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng vàng rực chiếu lên thân thể lõa lồ của đôi nam nữ, rất hợp và đẹp đẽ.

"Nếu như có thể, thật sự muốn cả đời có thể thiên hoang địa lão như thế này. Nếu quả thật đời này không thể, hi vọng còn có kiếp sau. Thà rằng chàng hận thiếp, cũng không được quên thiếp." Mộc Hàm Yên nhắm mắt dựa lên ngực Long Nhất, mái tóc bay phấp phới trong gió, ánh mắt lại trở nên an bình.

Mà lúc này, Long Nhất vốn đại chiến ba ngày vẫn long tinh hổ mãnh lại đã chìm sâu vào giấc ngủ, hô hấp nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý.

Khi mặt trời lên tới đỉnh, Mộc Hàm Yên từ trong lòng Long Nhất đứng dậy, kỳ quái chính là khóe miệng lại có một chút máu. Mà tại ngực Long Nhất, lại đã có thêm một ấn ký hình mây vàng.

Mộc Hàm Yên khoác áo lại, mắt ngây dại nhìn Long Nhất đang ngủ say. Mái tóc dài như thác nước đang bay lất phất, như một tiên nữ đang ưu thương.

"Vũ, thiếp yêu chàng." Mộc Hàm Yên lẩm bẩm cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Long Nhất một nụ hôn. Rồi bỗng nhiên phi thân như chớp nhảy lên lưng Bạch Vũ mà đi về nơi xa.

Đúng lúc này, viên ngọc mầu trắng đeo trên ngực Long Nhất bắt đầu phát ra hào quang dịu dàng, từ từ bay lên.

"Tiểu Y…" Long Nhất đang ngủ say đột nhiên lẩm bẩm gọi tên Tiểu Y

Một đôi mắt trong suốt như pha lê, một mái tóc dài trắng xóa, thân thể xích lõa của Tiểu Y bay trên lưng chừng trời, ôn nhu nhìn Long Nhất. Môi nàng khẽ lắp bắp, hình như đang nói với hắn điều gì đó, nhưng lại như đang ở trong một thế giới vô thanh vô tức không thể nghe thấy gì cả.

"Tiểu Y, Tiểu Y, nàng mau tới đây, thiếu gia rất nhớ nàng." Long Nhất quơ tới tay Tiểu Y, vừa hô to vừa hướng nàng chạy tới. Thế nhưng hắn lại phát hiện bản thân mình tuy đang kêu to, nhưng lại không phát ra tiếng nào. Mặc dù đang chạy, nhưng tựa hồ như cành chạy càng cách xa.

Bỗng nhiên, tràng cảnh biến đổi, Long Nhất từa hồ như đang bay trên mây trắng, phía dưới là thành thị đông đúc. Bố cục đó càng nhìn càng giống Đằng Long thành, bên dưới náo nhiệt phi thường, pháo lễ rền vang, ma pháp rực rỡ lấp lóe trên không trung.

Ngay sau đó, Long Nhất nhìn lại mình, trong sát na đó, tràng cảnh trong chu vi toàn bộ biến mất, chỉ còn lại một tia sáng màu trắng chiếu lên người hắn. Ánh mắt hắn đờ đẫn và kinh khủng, trên mặt và áo đều có vết máu, linh hồn trong giờ phút đó như bị lấy đi, lộ ra một vẻ mặt quỷ dị và đáng sợ.

"Tại sao lại như vậy? Ta tại sao lại như vậy?" Long Nhất gào lớn, trên đầu như thể bỗng nhiên bị giáng một búa, hắn từ mặt đất ngồi dậy.

Long Nhất nhìn khắp nơi, phát hiện mình đang ở trên đỉnh núi, chỉ mặc một lớp áo ngoài, trán đẫm mồ hôi. Mà Mộc Hàm Yên lại đã sớm biết mất không biết đằng nào rồi.

Long Nhất vừa nghĩ tới Mộc Hàm Yên, thần tình liền ảm đạm, lại tạm thời quên đi giấc mộng kỳ quái kia. Chỉ nghĩ tới tất cả những gì vừa phát sinh với Mộc Hàm Yên lúc nãy.

Nàng yêu mình, Long Nhất rút ra một câu kết luận. Nhưng nàng đi đâu rồi? Ta còn có thể gặp lại nàng không? Long Nhất thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, đứng lên mặc lại y phục. Lại bỗng nhiên phát hiện trước ngực mình có một cái ấn ký hình mây vàng.

"Kỳ quái, đây là cái gì?" Long Nhất sờ lên, thấy cảm giác vẫn bình thường, chắc là đã dung nhập vào cơ thể rồi.

Đợi mặc quần áo xong, Long Nhất phát hiện đã gần trưa, liên quân hai nước do Bắc Đường Vũ thống lĩnh chắc sắp tới nơi rồi. Liền nhún chân bay lên.

Chỉ là vừa bay tới lưng trời, Long Nhất lại phát giác chân khí trong thể nội không chịu khống chế mà chạy toán loạn, khiến hắn thiếu chút nữa rơi từ trên không xuống.