Lãnh U U rên một tiếng dịu dàng, đôi mắt long lanh tràn đầy xuân ý, trong veo như nước suối nguồn chảy ra, thân thể xích lõa mềm mại của nàng không ngừng uốn éo cọ sát vào người Long Nhất, như nũng nịu, như oán giận.
Chàng đi đã lâu thế vẫn chưa trở về, làm thiếp lo muốn chết, người ta cứ ngày ngóng đêm trông mòn mỏi, nhưng chàng vẫn không thấy đâu, nếu như thiếp không tìm chút việc gì để làm thì thiếp sẽ muốn chết theo chàng luôn đó, thế nên." Hai tay Lãnh U U ôm lấy cổ Long Nhất, treo cả người trên thân hắn.
"Dường như ta chỉ ở hàn đàm có một ngày không về, sao nàng lại nói quá lên như vậy." Long Nhất nghe lời Lãnh U U nói xong bỗng ngớ ra, mất nửa ngày mới chậm rãi nói.
"Không phải a, thiếp ở bên ngoài hàn đàm chờ chàng đã nửa tháng nay, nếu không phải nghe theo lời chàng, thiếp sớm đã nhảy xuống dưới tìm chàng rồi." Mắt Lãnh U U đã đỏ lên.
Long Nhất tim vẫn còn đập mạnh, rõ ràng hắn chỉ ở dưới Hàn Đàm một ngày không về, sao có thể lâu như thế được? Đột nhiên Long Nhất nghĩ đến ảo giác về Vụ nổ lớn của vũ trụ, không ngờ là một chớp mắt lại lâu đến thế?
"Long Nhất, chàng ở dưới đó gặp chuyện gì vậy? Chàng không sao chứ?" Thấy Long Nhất có vẻ hơi thất thần, Lãnh U U lập tức cảm thấy bất an. Ai cũng nói nữ nhân đang yêu thường rất khờ dại, câu này quả không sai. Nàng không hiểu nổi, nếu Long Nhất gặp phải chuyện gì đó thì sao có thể bình yên vô sự đứng trước mặt nàng?
"Không sao, đừng lo lắng, báo cho nàng một tin vui nhé. Ta tìm thấy trong một mật động bên dưới hàn đàm một ma pháp trận vận chuyển, ta đoán đó chính là cửa ra của không gian này." Long Nhất hưng phấn nói.
"Ai! Thật chứ? Chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi." Lãnh U U đẩy Long Nhất ra, kích động nhảy tưng lên.
Cú nhảy đó của Lãnh U U thật là rầy rà, đôi ngọc nhũ đầy đặn, vươn cao của nàng lập tức như sóng biển rạt rào, khơi dậy tà hỏa trong người Long Nhất. Long Nhất nhất thời không thể kìm hãm được, ôm xiết lấy Lãnh U U rồi hôn lên đôi môi. Hắn tham lam hút lấy hương tân ngọc dịch trong miệng nàng, cảm nhận sự mềm mại, trơn mịn và hương thơm.
Lãnh U U chỉ hơi vùng vằng tượng trưng, rồi cũng nhiệt tình như lửa hưởng ứng, tựa cả thân hình kiều diễm vào lòng tình lang.
Long Nhất không chịu đựng nổi, đại thủ lướt theo làn da mịn màng, mềm mại hơn bất cứ thứ lụa là nào trên thế giới này.
Lãnh U U thở hổn hển, mối tương tư bao ngày qua nay biến thành ngọn lửa tình nồng nhiệt thiêu đốt lấy nàng. Nàng vụng về làm rách cả y phục Long Nhất, bàn tay nhỏ nhắn ve vuốt loạn lên trên thân thể cường tráng của hắn.
"Ôi, phu quân." Thân thể mỹ miều của Lãnh U U cứng lại, đôi chân đột nhiên kẹp chặt, ngón tay ma quái của Long Nhất đã lẳng lặng thâm nhập vào thân thể nàng.
Thân thể kiều diễm của thiếu nữ vốn mẫn cảm, nàng thầm nghĩ, xú phu quân khiến ta xấu hổ thế này, ta cũng phải cho chàng nếm mùi mới được.
Cảm nhận sự ve vuốt dịu dàng từ ngọc thủ của Lãnh U U, Long Nhất toàn thân thư giãn, mọi lỗ chân lông như mở to ra, hắn liếm nhẹ tai thanh tú của nàng, nói nhẹ nhàng: "U U, nàng thật tuyệt."
Còn đang hưởng thụ thì Long Nhất lại bị Lãnh U U dùng lực làm hắn hầu như nghẹn thở, hắn bế Lãnh U U, phi thân lên trên đóa hắc sắc liên hoa, vùng eo kề sát, cái cảm giác nóng ấm và chật căng gây cho Long Nhất những rung động dồn dập.
Mai nở đã mấy lần, Lãnh U U buông xuôi trong lòng Long Nhất, toàn thân đỏ hồng lên sau những đợt triều dâng.
Long Nhất nhẹ nhàng ve vuốt Lãnh U U, để nàng hưởng thụ cái dư âm của những phút cao trào. Sau một lúc, Lãnh U U vô cùng thỏa mãn, khẽ rên một tiếng, y như một cô mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Long Nhất.
Hai người hạnh phúc nằm ôm quyện lấy nhau, Lãnh U U bắt đầu kể những việc nàng trải qua trong những ngày vừa rồi. Nguyên là sau khi Long Nhất lặn xuống hàn đàm, nàng cứ ngốc nghếch mòn mỏi đợi chờ bên bờ đầm, nhưng chờ mãi chờ mãi mà vẫn chẳng thấy tình lang trở lên, nàng lo lắng, hoang mang, ăn không trôi, ngủ không yên, hàng ngày cứ ngóng trông về phía Hàn Đàm, vài lần còn xuất hiện ảo giác.
Đại khái khoảng nửa tháng sau, nỗi lo âu của Lãnh U U chuyển thành bệnh, trong thâm tâm nàng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì dù cho Long Nhất có trở về nàng cũng chỉ còn là một bộ xương mà thôi. Để chuyển hướng chú ý của bản thân, Lãnh U U bắt đầu đi thăm dò bên ngoài, đấu trí đấu lực với bọn ma thú hắc ám, thậm chí tiêu diệt không ít ma thú hắc ám cấp cao. Về sau, nàng tình cờ phát hiện một sơn động rồi bị thúc đẩy bởi tính hiếu kỳ liền tiến vào trong, nhờ đó phát hiện nơi này có đóa hắc sắc liên hoa phát tán khí tức hắc ám siêu cường. Lãnh U U biết rằng đóa hắc liên kia là một bảo vật, nàng tiện tay định hái lấy, nào ngờ hắc liên tuy là thực vật nhưng cũng biết tấn công. Lãnh U U do bất ngờ nên bị hắc liên đánh trọng thương, nhưng thật là trùng hợp, máu của nàng phun ra trúng ngay đóa hắc liên, nhờ vậy nàng ta vô tình đã hoàn thành chích huyết khế ước với hắc liên hoa.
Về sau nữa, Lãnh U U phát hiện đóa hắc liên này không chỉ là một pháp bảo mà nếu ngồi tu luyện ở tâm đóa hắc liên hoa còn giúp cho công phu tăng nhanh vô cùng. Hưng phấn đã qua, nàng bèn quay lại đánh dấu ký hiệu chỉ đường và vài chữ rồi tu luyện bên trong đóa hắc liên, đến nay đã đạt tới cảnh giới hắc ám ma đạo sư, chỉ còn cách cảnh giới đại ma đạo sư một bước nữa.
Long Nhất nghe xong câu chuyện của Lãnh U U cảm thấy trong tim rộn ràng. Nàng vốn đã từng nhớ hắn tới mức dẫn đến tình cảnh đó, bảo hắn làm sao không cảm động, làm sao không yêu thương nàng cho được? Hắn cũng vì cái kỳ ngộ của nàng mà cảm thấy cao hứng, không nghĩ rằng mình tình cờ mà thu được Cuồng Lôi thú thuộc hạng siêu ma thú cấp SS, còn Lãnh U U dùng chích huyết khế ước thu được đóa hắc liên uy lực khủng bố, nhân sinh kỳ ngộ chính là điều kỳ diệu này. Lúc ấy khi họ ôm nhau rơi vào vết nứt không gian, đâu có nghĩ rằng bắt đầu của khó khăn lại báo hiệu cho vận may sẽ đến. Hôm nay không chỉ hai người thực lực đại tăng, mà còn thành toàn cho họ một khoảng thời gian yêu đương mĩ mãn.
Đột nhiên, Long Nhất bắt đầu lo lắng cho Lộ Thiến Á và Man Ngưu. Không biết lâu như vậy rồi, bọn họ ở Di Thất Chi Thành sao rồi, không biết đã sớm rời khỏi bình nguyên hoang mãng, hay là đã.
Nghĩ đến đây, Long Nhất mạnh mẽ lắc lắc đầu, như muốn lắc cho văng đi cái cảm giác hoang mang này. Hắn thầm khẩn cầu cho bọn họ dù sao cũng đừng có xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên, Long Nhất thành tâm hướng về Hắc Ám thần cầu nguyện.