Phong Lưu Thánh Vương

Chương 101: Nữ nhân nằm vùng!



Trên ngựa thì Liễu Mị Nương giải thích mục đích của đoàn thương gia này, đó chính là Hoàng Long Thảo. Hoàng Long Thảo là cực phẩm tráng dương, có thể cho nam nhân hùng phong không phấn chấn cả đêm cưới ngựa nữ nhân. Cho nên mặt hàng này rất khát vì từ xưa đến nay, nam nhân đều rất xem trọng phương diện này. Hoàng Long Thảo thì thường mọc ở nơi tiếp giáp khu vực thứ nhất và thứ hai nên trong đội thương gia yêu cầu phải có ít nhất hai Tụ Linh Cảnh nên trong đội có ba Tụ Linh Cảnh và năm Luyện Mạch Cảnh, Mị Nương vẫn nghĩ Lý Hàn vẫn là Luyện Mạch nên không tính vào.

Ngoài hai người Lý Hàn và Liễu Mị Nương thì sáu người còn lại là năm nam nhất nữ, sáu người đó phân biệt gọi là Bách Lý Đằng, Phùng Đằng Viễn, Vi Hà Nhạc, Chư Hòa Tâm, Trương Vị Sơn, Triệu Hoàng Mẫn. Trong đó Bách Lý Đằng, Phùng Đằng Viễn, Triệu Hoàng Mẫn là Tụ Linh Cảnh. Trong đoàn có hai nữ là Liễu Mị Nương và Triệu Hoàng Mẫn nhưng Liễu Mị Nương thì che mặt và ăn mặc kín công cao tường nên mỗi người trong đoàn đem sự chú ý đặt trên Triệu Hoàng Mẫn, mà Triệu Hoàng Mẫn lại là một mỹ nữ, mặc dù không đẹp bằng Liễu Mị Nương nhưng cũng rất xinh đẹp, một thân trang phục bó sát, tôn lên bờ mông vểnh và nhũ phong cao vút, khiến mọi người phải chăm chú nhìn. Cộng thêm nàng khá hào phóng, người khác nhìn trộm cũng không giận, có đôi khi còn dùng mị nhãn đáp lại, làm cho người là nhen nhóm dục hỏa trong lòng.

Trong ba người Tụ Linh thì Phùng Đằng Viễn là người có tu vi cao nhất, đạt tới Tụ Linh nhị trọng thiên, những người khác đều là Tụ Linh nhất trọng thiên. Về đội ngũ hái thuốc, dẫn đầu là Long Đào, cũng có tu vi là Tụ Linh nhất trọng thiên, nhưng thuộc hạ chỉ là một đám võ giả Luyện Thể tầng bảy, tầng tám, ngay cả một Luyện Huyết Cảnh cũng không có.

Phải bảo vệ đội ngũ như vậy đi tới, tự nhiên tốc độ rất chậm, Lý Hàn cũng không để ý. Tám người thủ vệ trước đó đều không quen nhau, nhưng thời gian chung đụng tự nhiên cũng có chút hiểu biết về nhau. Tất cả đều là đệ tử học viện nhưng lai lịch Phùng Đằng Viễn là lớn nhất, là tộc nhân Phùng gia trong Thiên Long Thành, Phùng gia là gia tộc chỉ xếp sau tứ đại gia tộc nên bình thường rất hay ngông nghênh lớn, ba câu lại có một câu Phùng gia, sợ người khác không biết lai lịch của hắn vậy.

Ba người khác đều là tộc nhân, đệ tử trong thế lực nhỏ của Thiên Long Thành, nhưng thật giả cũng không ai biết, dù sao không thể chứng minh.

Phùng Đằng Viễn rất để ý Triệu Hoàng Mẫn, dường như muốn nhân đoạn đường này kết mối nhân duyên, mà Triệu Hoàng Mẫn cũng khá có ý với hắn, không mấy ngày hai người đã ngủ chung một cái lều.

Một đường cũng không yên bình, gần như mỗi ngày đều có linh thú đột kích, nhưng đa số đều là Luyện Thể Cảnh. Phùng Đằng Viễn muốn ở trước mặt mỹ nữ khoe khoang, mỗi lần đều xông lên đầu tiên, cũng ra sức nhất, như vậy làm cũng đỡ cho mọi người khỏi tốn sức. Bảy ngày sau, bọn họ cuối cùng đi tới nơi sinh trưởng của Hoàng Long Thảo, đó chính là một mặt hồ rộng lớn.

Tám người họ phân ra bốn nhóm cảnh giới còn đội thương nhân thì ra sức hái Hoàng Long Thảo. Lý Hàn và Liễu Mị Nương dạo quanh hồ một vòng, nơi này cũng không có linh thú gì. Sau khi một vòng mà không phát hiện một gốc cây linh thảo nào nên cả hai ngồi ở bên hồ, nhìn ngắm mặt trong suốt xinh đẹp này.

Đội hái thuốc dừng lại ở đây hai ngày, liền quay trở về, không phải bọn họ không muốn ở lại nữa, mà là qua một ngày nữa sẽ có đàn Thiết Ngưu kéo tới đây, đó là linh thú, Thiết Ngưu trưởng thành có thực lực Luyện Mạch Cảnh, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện dị chủng, trở thành Hoàng Kim Thiết Ngưu, đó chính là Tụ Linh Cảnh, cực kỳ lợi hại.

Hơn nữa một đàn Thiết Ngưu có khoảng mấy trăm con, số lượng nhiều lắm, cho dù võ giả Tụ Linh trung kỳ cũng không nguyện ý trêu chọc tồn tại như vậy.

Thương đội khởi hành, hai ngày sau, đội ngũ đã sắp rời khỏi Man Hoang Sơn Mạch, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

- Ngừng!

Phùng Đằng Viễn đột nhiên phất tay áo, vẻ mặt nghiêm lại, cảnh giác nhìn phía trước quát:

- Người nào, còn không mau mau hiện thân!

- Ha ha, đúng là có tài nha!

Theo một tiếng cười to, trong bụi cây rậm rạp cách đó không xa đi ra mười mấy đại hán, đa số đều là Luyện Mạch Cảnh, trong đó có bốn người là Tụ Linh Cảnh, thậm chí người cầm đầu còn đạt tới Tụ Linh nhị trọng thiên.

- Ta không muốn nhiều chuyện, lập tức tránh ra!

Phùng Đằng Viễn hừ lạnh nói, trong tay đột nhiên hiện ra một thanh trường kiếm sáng chói, đây là linh khí của hắn.

Linh khí cũng không phải mỗi người đều có được cho nên người này có thể sử dụng linh khí, nói rõ hắn ở Phùng gia khá được coi trọng.

- Cẩn thận, những người này là cường đạo chuyên cướp thương lữ từ trong Man Hoang sơn mạch trở về, đầu lĩnh ngoại hiệu là Độc Thủ, vô cùng đáng sợ!

Triệu Hoàng Mẫn đi lên trước nói, mấy ngày nay nàng với Phùng Đằng Viễn công khai ra vào với nhau, quan hệ tất nhiên vô cùng thân mật.

- Đồ lẳng lơ ngươi cũng biết thân phận đại gia, ha ha, biết thì tốt rồi, ngoan ngoãn giao tài vật trên người ra đây, nếu không, người, tài đều mất.

Đầu lĩnh cường đạo Độc Thủ cười to nói.

- Cút!

Phùng Đằng Viễn giơ giơ pháp khí trong tay lên:

- Cho ngươi mười giây, lập tức biến mất cho ta, nếu không định ta sẽ chém đầu ngươi xuống.

Sau khi hắn nghe được hai chữ Độc Thủ cũng không dám làm quá căng, dù sao lại người này khó lòng phòng bị.

- Không cần 10 giây, lão tử xử lý các ngươi trước!

Độc Thủ quát to một tiếng, thân hình đáp xuống, hưu hưu hưu, hai tay liên tục vung lên, bảy đạo hàn tinh lập tức bắn mạnh về phía Phùng Đằng Viễn:

- Xem độc phiêu của lão tử!

Phùng Đằng Viễn vội vàng vung kiếm đỡ, nhưng cũng chỉ đánh bay ba mũi tiêu, thân hình nhanh chóng nhảy lùi lại, căn bản không đám chạm vào.

- Phốc!

Triệu Hoàng Mẫn đứng đằng sau một quyền thọi lên ngực Phùng Đằng Viễn, mạnh mẽ đánh xuyên ngực hắn.

Biến cố như vậy cũng khiến mọi người không ngờ tới!

- Ngươi, ngươi....

Khuôn mặt của Phùng Đằng Viễn vẫn còn vẻ khó tin, khóe miệng đóng mở, phun ra hai chữ cổ ngoặt đi, chết không nhắm mắt nhìn vào Triệu Hoàng Mẫn. Hắn không thể tin được người khác, bởi vậy thời điểm né tránh còn cố ý đưa lưng cho Triệu Hoàng Mẫn, nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới, nữ nhân cùng hắn ngay cả giường đều lên một đường đi qua lại xuống tay với hắn!

Không một chút phòng bị, đường đường là thiên tài trẻ tuổi Tụ Linh nhị trọng thiên, cứ như vậy lặng lẽ biến mất!

Triệu Hoàng Mẫn đưa ngón tay nhuốm máu mút lên miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ hồng nhuận, ánh mắt như nước mùa xuân, câu hồn phách người ta, nàng phóng đãng kiều mị cười rộ lên, nhũ phong mãnh liệt nhu động nói:

- Không cần nhìn ta kỳ quái như thế, ta vốn cùng một phe với bọn họ!

- Làm tốt lắm!

Độc Thủ nhanh đi tới, bàn tay to vỗ lên cái mông vểnh của Triệu Hoàng Mẫn, khiến Triệu Hoàng Mẫn phát ra một tiếng hừ ưm kiều mị, ngã vào trong ngực hắn.

Nữ nhân này là cường đạo nằm vùng!

Thật âm độc, lập tức trừ đi người mạnh nhất trong nhóm! Trách không được Phùng Đằng Viễn dễ dàng quan hệ như vậy, người ta đã sớm quyết định phải lợi dụng tầng quan hệ thân mật này để giết hắn!

- Giết chết toàn bộ cho ta!

Độc Thủ phất phất tay, ngoài trừ Độc Thủ và Triệu Hoàng Mẫn thì tất cả những tên khác phía sau lập tức giết tới đám người Lý Hàn. Hai bên lập tức đại chiến, còn Độc Thủ thì chỉ đứng ở bên ngoài vừa xoa ngực Triệu Hoàng Mẫn vừa xem cuộc chiến. Lý Hàn đấu với một Luyện Mạch Cảnh nhưng hắn không ra hết sức vì hắn đang tìm cách nhân lúc đám người kia không chú ý thì ôm Liêu Mị Nương bỏ đi. Luận cảnh giới thì với hai lốc xoáy linh khí thì hắn có thực lực của Tụ Linh nhị trọng thiên nên hắn đủ sức đánh bại hoặc thậm chí giết chết Độc Thủ nhưng hắn sợ khi đấu với Độc Thủ thì hắn sợ Liễu MI5 Nương gặp chuyện bất trắc cho nên thà tìm cách trốn còn hơn.

Hắn không phải thánh nhân chuyên đi giúp người, những người ở đây ngoài trừ Liêu Mị Nương thì hắn không biết ai cả cho nên hắn không nhất thiết phải liều mình để cứu họ. Đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên, tất cả mọi người quay sang nhìn thì tất cả nam nhân ai này đều sáng mắt lên còn Triệu Hoàng Mẫn thì hiện lên vẻ đố kỵ mãnh liệt vì trong lúc chiến đấu thì khăn che mặt của Liễu Mị Nương bị rơi mất, làm lộ ra vẻ đẹp yêu mị của mình hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người. Lý Hàn nhân cơ hội đó, bùng phát thực lực Tụ Linh Cảnh của mình, một kiếm chém chết đối thủ của mình. Rồi hắn đạp Thất Tinh Bộ chạy đến chỗ Liễu Mị Nương, lại dùng một kiếm kết thúc đối thủ của nàng rồi ôm lấy nàng sau đó vận dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Mọi việc xảy ra chỉ trong vòng vài giây nên mọi người không kịp phản ứng, đến khi phản ứng lại thì hai người Lý Hàn đã biến mất trong rừng rậm. Sau khi phản ứng lại thì Triệu Hoàng Mẫn lập tức đuổi theo để giết Liễu Mị Nương, đối phương đẹp ngay cả nàng cũng chỉ có thể cảm thấy không bằng, điều này làm cho nàng đố kị đến phát rồ. Độc Thủ ngay sau đó hét lớn:

- Tiếp tục giết chúng!

Rồi hắn nhanh chóng đuổi theo, hắn sợ Triệu Hoàng Mẫn sẽ hạ độc thủ với mỹ nhân đó vì hắn muốn thu nàng. Lý Hàn ôm lấy Liễu Mị Nương chạy được hai mươi giây liền dừng lại, sau đó nói với Mị Nương khẽ nói:

- Ta dẫn nàng đi một chỗ, nàng không nên chống cự.

Cảm giác hơi thở ấm áp của Lý Hàn Hàn phun ở cổ của mình, khuôn mặt của Liễu Mị Nương đỏ chót, căn bản không hề nghe rõ Lý Hàn đang nói cái gì, chỉ biết gật đầu lung tung. Lý Hàn nắm lấy tay nhỏ của Liễu Mị Nương, hơi suy nghĩ, vèo, đã mang theo Liễu Mị Nương tiến vào Âm Dương tháp. Mị Nương sửng sốt một chút, sau đó mới giựt mình hô lên. Trước đó bọn họ rõ ràng đang ở trong Man Hoang Sơn Mạch, sao giờ lại ở chỗ này.

- Nơi này là chỗ nào?

Nàng lẩm bẩm nói.

- Chỗ an toàn.

Lý Hàn Hàn không có giải thích cặn kẽ. Bởi vì Âm Dương Tháp tồn tại quan hệ quá to lớn, không phải hắn không tin Liễu Mị Nương, mà là bí mật này bản thân là một gánh nặng, hắn không muốn Liễu Mị Nương gánh vác. Mị Nương gật đầu, đối với Lý Hàn Hàn nàng tự nhiên là tín nhiệm.

- Hàn ca ca.

Lúc này nàng nghe được một âm thanh của nữ nhân, rồi nàng nhìn thấy một nữ nhân nhào vào lòng Lý Hàn. Nhìn thấy vậy thì tự nhiên nàng có cảm giác có chút chua chua vậy? Chẳng lẽ nàng ưa thích Lý Hàn?

Liễu Mị Nương không khỏi tâm hoảng ý loạn, thích một nam nhân? Loại nữ nhân như nàng, chuyên lợi dụng nam nhân bây giờ lại đi thích một nam nhân?

Thật vậy chăng? Hay là ảo giác? Nàng bây giờ tâm loạn như ma!

Sau khi làm nũng trong lòng Lý Hàn xong thì Ngọc Linh Nhi thì giương đôi mắt hiếu kỳ nhìn Mị Nương, hỏi:

- Hàn ca ca, vị tỷ tỷ này là ai vậy?

- Ngọc Nhi, vị tỷ tỷ này là bạn của huynh.

Nói rồi hắn quay qua nói với Liễu Mị Nương:

- Mị Nương.....

Lý Hàn thấy Mị Nương hình như tinh thần không ở đây nên lấy tay đẩy nhẹ nàng một cái, Mị Nương bị đẩy nên từ trong suy nghĩ của mình mà thoát ra. Mị Nương nhìn Lý Hàn hỏi:

- Sao vậy?

- À không, tại ta thấy nàng không có để tinh thần ở đây nên muốn kêu nàng mà thôi. Nàng bị sao à?

- Không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi. Mà ngươi kêu ta có việc gì?

- À, ta giới thiệu với nàng. Đây là Ngọc Linh Nhi, là bà quản gia nơi này.

Lý Hàn nói.

Ngọc Linh Nhi chào Liễu Mị Nương:

- Chào tỷ tỷ, muội là Ngọc Linh Nhi.

Liễu Mị Nương cũng chào lại:

- Chào muội, tỷ tên là Liễu Mị Nương.

Sau đó hai người nói chuyện với nhau một lát thì Ngọc Linh Nhi nhìn Lý Hàn và Liễu Mị Nương rồi nói:

- Mị Nương tỷ tỷ, tỷ là nữ nhân của Hàn ca ca hả?

Nghe Ngọc Linh Nhi nói vậy thì Liễu Mị Nương lập tức đỏ mặt, còn Lý Hàn chỉ cười hắc hắc chứ không lên tiếng giải thích.