Phong Lưu Thánh Vương

Chương 284: Bí Cảnh Thanh Thiên Tông!!!



Sau khi giết sạch đám người Cư Giang Tông, Lý Hàn liền thu hồi đồ vật của đám người này. Những người bên Thập Linh Tông không có có ý kiến, dù sao thì không nhờ Lý Hàn và linh thú của hắn thì mọi người đã chết rồi, làm sao còn sống đến bây giờ. Với lại, cho dù bọn họ có nổi lòng tham đi chăng nữa thì cũng không dám ra tay với Lý Hàn vì bên cạnh chính là một đầu linh thú ngũ giai, bọn họ cùng không muốn chết sớm như vậy.

Sau khi Lý Hàn thu xong chiến lợi phẩm, mọi người liền nhanh chóng rời khỏi khu vực này vì mùi máu tanh ở đây sẽ dẫn dụ linh thú đến, nếu dẫn đến một đầu ngũ giai thì bọn hắn chết chắc vì vậy đi càng sớm càng tốt.

Sau khi đi xa địa phương kia thì mọi người nhanh chóng trị thương bản thân và linh thú của mình, còn Lý Hàn thì hắn lại tiếp tục luyện hóa Âm Dương linh khí mà hắn đã hấp thụ trong trận chiến lúc nãy, sau khi luyện hóa xong thì âm dương lực của hắn đã đạt đến Linh Thiên viên mãn sơ kỳ.

Điều này khiến hắn có chút thất vọng vì nhiều linh thú tứ giai và người chết như vậy mà, giá như lúc đó có vài đầu linh thú ngũ giai thì hay biết mấy, hắn nhất định có thể đạt tới viên mãn đỉnh. Nếu để người khác nghe được nội tâm của Lý Hàn thì bọn hắn nhất định sẽ hội động hắn một trận, cầu gì không cầu lại cầu xuất hiện vài đầu ngũ giai, sợ mệnh dài à?

Sau một đêm trị thương, mọi người nhanh chóng lên đường.

Mấy ngày kế tiếp chín người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm hẹn trước tụ hợp lại.

Ngày thứ mười ba chín người rốt cục chạy tới một vùng tiên sơn phúc địa linh khí tràn đầy.

Linh khí nơi này nồng đậm vô cùng, mọi người đứng nơi này đều cảm thấy toàn thân khoan khoái, xúc động muốn ngồi xuống tu luyện ngay tại chỗ.

Chín người Lý Hàn tìm tới nơi đóng quân của Thập Linh tông.

Trong doanh địa, Mộc Ân, Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ, Nhậm An Dật, Phương Dật Thiên, Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ đều đã có mặt. Ngoài ra thì đã có một nhóm đệ tử khác cũng đã chạy tới, như vậy hai phần đệ tử Thập Linh Tông đã đến nơi an toàn.

Lại qua thêm một ngày, tới ngày thứ mười bốn, tổ đệ tử cuối cùng cũng đã tới.

Sau khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ thì Mộc Ân thân là người đứng đầu liền lên tiếng:

- Tốt lắm, các ngươi tranh thủ thời gian đi khôi phục đi, ngày mai là ngày mở ra bí cảnh, đến bên trong chỉ có thể dựa theo thiên mệnh, chính các ngươi suy nghĩ kỹ có nên vào hay không, hiện tại muốn rời khỏi còn kịp.

Mộc Ân nhìn lướt qua mọi người, thấy không ai trả lời hài lòng gật đầu nói:

- Các ngươi đều tốt lắm, cần biết họa phúc theo cùng, chỉ cần bảo trì một tấm lòng không hề sợ hãi, dũng mãnh tinh tiến, tương lai các ngươi có thể đi được rất xa.

Mọi người nghe xong lời này đều hiểu được, đi ra khỏi lều tự tìm địa phương đả tọa.

Một đêm trôi qua, ánh mặt trời hiện lên.

Người của các tông môn đều tụ tập ở địa phương trống trải.

Hiện giờ ba mươi sáu tông ngoại vực chỉ còn lại hai phần ba.

Có chút tông môn không tới tham gia đại hội năm nay, có chút bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tóm lại nhân số giảm sút một phần ba so với lúc mới đi vào Vạn Thú Quật.

Lúc này Mộc Ân, Ngô Hữu Lai, Ngô Hữu Khứ cùng trưởng lão tông môn đi tới.

Những vị trưởng lão đại biểu thực lực cường đại nhất các tông, đều có được thực lực ngoài Linh Sơn Cảnh.

Có thể nói nơi này hội tụ những người có thực lực mạnh mẽ nhất ngoại vực.

Mà các đệ tử trẻ tuổi cũng là đại biểu tinh anh xuất sắc nhất ngoại vực, mỗi người sắc mặt trào dâng, vô cùng chờ mong.

Khuôn mặt mọi người đều nghiêm túc, hiện trường yên tĩnh chỉ còn nghe được tiếng gió thổi mạnh.

Lý Hàn đứng trong đám người liền quan sát khắp nơi, hắn muốn nhìn xem các đệ tử của những tông môn khác trong như thế nào?

Lý Hàn quan sát một vòng thì hắn phát hiện ra nhiều kẻ mạnh nhưng chỉ có bảy người làm hắn cảm thấy hứng thú. Theo Lý Hàn đánh giá thì những người này chính là những người mạnh nhất trong số các đệ tử ở đây. Ngoài ra còn có một địa phương khiến Lý Hàn hứng thú vô cùng, không, nói đúng hơn là tất cả nam nhân ở đầy đều hứng thú với khu vực đó vì đó là chỗ đứng của đệ Ma Âm Tông.

Dẫn đầu là một thiếu phụ phong tao tận xương, đầu đầy tóc đen, vóc người đẫy đà, cái mông khoa trương làm cho người chảy nước miếng, hai vú sáp vân, xứng với câu tiền đột hậu kiều. Phía sau nàng chính là những nữ tử thiên kiều bá mỵ, cả đám người đều lộ ra một cỗ diêm dúa lẳng lơ. Vì họ là người Ma Âm Tông, mỗi người sở trường về mị thuật, đều là người yên thị mị hành, tuy rằng quần áo không bại lộ nhưng đều bộc lộ toàn bộ dáng người của các nàng, ngực lớn đầy đặn, mông tròn vun cao, thật sự là bữa tiệc lớn cho những kẻ háo sắc!

Lý Hàn thấy thời gian chưa tới nên liền quan sát những mỹ nhân tao lãng này, mặc dù không ăn nhưng ngắm nhìn các nàng cũng bổ mắt vô cùng.

Khi ánh mặt trời dâng lên cao, toàn bộ cường giả Linh Sơn Cảnh đồng thời xuất thủ.

Chỉ thấy mấy chục người đồng thời quát to một tiếng, trong tay kết xuất thủ ấn phức tạp, cuối cùng quang mang xuất hiện, chiếu rọi cả phiến thiên địa biến sắc, khiến ánh sáng mặt trời có chút ảm đạm.

- Khai khải sơn môn!

Hưu hưu…

Một gã lão giả hét lớn một tiếng, toàn bộ lão giả đồng thời ra tay, từng đạo quang mang đủ màu sắc đồng thời đánh tới.

Hơn mười cỗ năng lượng Linh Sơn Cảnh nở rộ, toàn bộ đệ tử trẻ tuổi đều chấn động, tập trung ánh mắt nhìn về phía trước đầy vẻ sùng kính.

Những đầu linh thú đến gần khu vực này đều bị hù dọa tháo chạy, cho dù đạt tới ngũ giai cũng lẫn đi thật xa, hơn mười cỗ năng lượng kia đã đủ hủy diệt cả khu vực này.

Theo năng lượng đáng sợ hội tụ, ở giữa không trung hình thành một đoàn xoáy nước huyễn sắc, xoáy nước không ngừng lưu chuyển tại chỗ, năng lượng phân hóa không ngừng đập vào phía trước.

Nhưng hơn mười cỗ năng lượng dung hợp chung một chỗ đánh vào hư không phát ra tiếng kêu hưu hưu, tựa hồ như bị vật gì ngăn cách lên.

Năng lượng xoáy nước dần phân tán, mười mấy lão giả lại quát một tiếng đồng thời ra tay.

Cứ thế lặp lại ba lần, trong hư không dần dần hiển lộ dấu vết.

Chỉ thấy hai trụ cửa đá cao ngất chậm rãi hiện ra.

Giữa hai trụ đá là một xà ngang lớn nặng ngàn cân, cột đá cùng xà ngang đều dùng Thiên Niên Ngân Thạch chế tạo, sáng lên óng ánh, ở giữa xà ngang điêu khắc ba chữ phồn văn cổ xưa cứng cáp cuồng ngạo: Thanh Thiên tông.

Các đệ tử nhìn thấy ba chữ lớn kia, tâm thần lập tức nhận lấy uy áp, giống như bị ép tới nghẹt thở, tựa hồ ý chí cường đại của ba chữ kia khiến bọn hắn sinh ra ý niệm muốn quỳ bái.

Khi hai trụ đá hoàn toàn hiện ra, ở giữa xuất hiện một cầu thang, tầng tầng chồng lên, vừa nhìn cảm giác vô tận như không thấy cuối.

- Thu liễm tâm thần, khu trừ tâm ma, tâm như kình bàn, tốc vào sơn môn!

Một thanh âm cứng cáp như tiếng chuông cổ mộ buổi sáng làm bừng tỉnh các đệ tử còn ngây người.

Hưu hưu!

Thanh âm vừa dứt, liền có vài người dẫn đầu xâm nhập lên cầu thang, những người khác cũng phục hồi lại tinh thần, bước lên cầu thang kia.

- Các ngươi chỉ có một tháng thời gian, một tháng sau chúng ta tiếp tục mở ra sơn môn, đến lúc đó các ngươi phải lập tức đi ra.

Theo thanh âm hạ xuống, đoàn năng lượng trên cửa đá biến mất, mà hai trụ đá cùng xà ngang cũng đi theo biến mất không thấy.

Các đệ tử đi lên cầu thang giống như chỉ một khắc đã mất đi toàn bộ tung tích lẫn khí tức, tựa hồ như chưa từng xuất hiện trong phiến thiên địa này.

Toàn bộ lão giả thu hồi năng lượng, lập tức ngồi xuống tại chỗ đả tọa khôi phục.

Nhìn vẻ mặt bọn họ cực kỳ tái nhợt, có thể thấy được vừa rồi những người này tiêu hao quá lớn.

Sau khi Lý Hàn cùng với mọi người chạy lên cầu thang thì mắt hắn liền hoa lên một cái, liền xuất hiện ở trong một khu rừng, không những vậy, những người xung quanh hắn đều biến mất, xem ra khi vào cửa thì tất cả mọi người sẽ bị truyền đi ở những vị trí bất kỳ.

Lúc này Lý Hàn phát hiện linh khí nơi này nồng đậm hơn Thập Linh tông không biết bao nhiêu lần, hơn nữa địa vực thập phần mở mang, núi non liên miên, cổ thụ che trời, linh thảo linh hoa khắp nơi.

Lý Hàn không khỏi thầm than:

- Thật không hổ là lục phẩm tông môn, chỉ bằng vào linh khí nơi này là có thể làm người tăng thêm tốc độ tu luyện vài lần.

Sau khi cảm thán xong thì Lý Hàn liền tình thần hắn trở nên cảnh giác vì cuộc tranh đoạt bí cảnh đã bắt đầu từ thời khắc này, chờ đợi bọn họ chính là uy hiếp tử vong.

Hắn liền để linh thú mới của mình là Kim Phi Ưng bay lên trời để thăm dò mọi thứ, bây giờ hắn đang ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, không ai biết sẽ có nguy hiểm thế nào, để Kim Phi Ưng thăm dò xong thì hắn có thể giảm bớt sự nguy hiểm cũng có thể tìm kiếm được rõ phương hướng.

Một lát sau, Kim Phi Ưng liền bay trở về và báo cho Lý Hàn biết nó thấy được mười hai đại điện được phân bố khắp nơi, Lý Hàn liền để nó dẫn hắn đến tòa đại điện gần nhất, hắn hi vọng ở chỗ đó sẽ gặp được thứ tốt.

Lúc Lý Hàn đi đến đại điện thì cảm thấy một cỗ khí tức thương tang cổ xưa tràn tới, sau đó hắn phát hiện chỗ này đã đứng khoảng hơn chục người đang liên tục phá cấm chế trước của điện. Lý Hàn đến, không có bất kỳ người nào lưu ý, nơi này vốn là có hơn mười người, lại nhiều cũng không kỳ quái.

Lý Hàn không ai để ý hắn thì hắn liền quan sát cửa điện trước mặt, cửa điện này thật lớn, do cự thạch ngàn cân phong tỏa chặt chẽ, một đôi thạch thú giương nanh múa vuốt dữ tợn trừng mọi người, từng cơn gió lạnh thổi qua làm người ta cảm thấy được muốn dựng đứng tóc gáy.

- Linh Khí Đường!

Lý Hàn nhìn tấm biển lớn trước mặt lẩm bẩm.

Ba chữ lớn phong cách cổ xưa tựa hồ mang theo khí tức sát phạt, chỉ liếc mắt nhìn tâm thần đều bị kinh sợ.

Sau đó hắn liền dùng Thiên Nhãn nhìn vào cấm chế nơi cửa điện, sau khi nhìn qua một cái thì trên mặt Lý Hàn liền lóe lên một tia cười yếu ớt. Dưới sự trợ giúp của Thiên Nhãn, hắn đã biết phá cấm chế ở nơi này bằng cách nào nhưng hắn không lập tức động thủ mà quay đầu bỏ đi trước, sau khi đi khuất ánh mắt của mọi người thì hắn liền chui vào Âm Dương tháp.

Khi vào Linh Thiên Cảnh thì khi hắn vào Âm Dương tháp thì hắn vẫn có thể quan sát tình huống bên ngoài, hắn muốn đợi những người kia bỏ đi rồi mới ra tay phá cấm chế, để độc chiếm mọi thứ trong điện này.

Sau một ngày điên cuồng phá cấm chế nhưng cấm chế ở cửa điện này vẫn không có chút dấu hiệu bị phá vỡ nên những người này liền bỏ cuộc, buông tha nơi này vì bí cảnh Thanh Thiên Tông còn rất nhiều đồ tốt nên bọn hắn không nhất thiết phải bám vào một mục tiêu duy nhất.

Thấy mọi người trước cửa điện đã tản đi thì Lý Hàn không lập tức đi ra ngoài mà tiếp tục trong Âm Dương tháp đợi chờ một canh giờ, sau khi xác định những người này không quay lại nữa thì hắn mới đi tới trước cửa đại điện. Hắn lập tức vận dụng Thiên Nhãn, sau đó liền dùng vài đạo linh lực đánh về vài phía.

Ckắc~~~

Dưới sự công kích này, cấm chế mà nhiều người tốn nguyên một ngày phá giải nhưng vẫn bình thường, nay lại bị Lý Hàn phá giải một cách dễ dàng.

Thấy cấm chế đã bị hủy, trên miệng Lý Hàn hiện lên một tia tiếu dung rồi hắn tiến tới, dùng sức đẩy cửa đại điện ra.