Phong Lưu Thánh Vương

Chương 331: Dược viên!



Lý Hàn ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài trừ con đường trước mặt là thấy rõ đường đi thì hai bên đường giống như bị sương mù bao phủ không nhìn thấy thứ gì cả.

- Không cần nhìn nữa, Chúng ta đã đang ở trong tiểu Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận!

Nguyễn Bảo Ánh chỉ chỉ thiên không nói:

- Phía trên là ba mươi sáu khỏa Thiên Dương cầu, có thể thay thế ánh nắng, cũng là mắt trận của cả đại trận! Tiểu Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận này đồng thời cũng là một mê ảo trận, nếu như xông vào màn sương mù kia, có thể bị vây ở chỗ này đến chết!

Lý Hàn đối với mê ảo trận ngược lại không có sợ hãi, bởi vì hắn có Thiên Nhãn, trên đời này không có trận pháp nào vây được hắn! Ánh mắt của hắn quét đến những kỳ hoa dị thảo trong bồn hoa kia, không khỏi nhẹ kêu một tiếng.

Đây là một Dược Viên, hơn nữa còn là một dược viên đẳng cấp cao vì tất cả linh thảo ở đây đều từ tứ giai đến thất giai.

Lý Hàn thân là một Linh Dược sư nên nhìn thấy nhiều linh thảo quý giá như vậy nên trong lòng vô cùng lửa nóng, hắn tính tiến tới ngắt lấy thì Trầm Tâm Kỳ đã ngăn hắn lại, nói:

- Lý Hàn, sao ngươi lại kích động như vậy, bộ ngươi nghĩ những linh dược này là Tẩm Huyết Ma Tôn dành cho chúng ta sao?

Trong nội tâm Lý Hàn rùng mình, đúng vậy, Tẩm Huyết Ma Tôn đâu thể trồng linh dược rồi để chúng như vậy, chắc chắn bên trong mỗi chậu hoa là có huyền cơ. Trong lòng hắn âm thầm trách mình không đủ tỉnh táo, chứng kiến những linh thảo này rõ ràng rối loạn trận tuyến!

- Vị tỷ tỷ này nói đúng, trên mỗi một cây dược thảo đều sắp đặt cấm chế, đụng thoáng cái sẽ lọt vào trận pháp cắn trả! Ân, dùng tu vi hiện tại của ngươi, đại khái sẽ nổ thành sáu phần a, cũng có thể là bảy phần!

Nguyễn Bảo Ánh còn ở đằng kia nghiêm trang trêu chọc hắn.

- Trầm trưởng lão, cảm ơn ngươi.

Lý Hàn mặc kệ lời trêu chọc của Nguyễn Bảo Ánh mà cảm ơn Trầm Tâm Kỳ, Trầm Tâm nghe vậy lắc đầu, nói:

- Đừng để tâm.

Sau đó cả ba bắt đầu bước đi, chỉ cần không chạy loạn thì sẽ không bị dính vào trận pháp nên cả ba vừa đi vừa trò chuyện, vừa ngửi hương thơm từ linh thảo tản ra. Cả ba vẫn tiếp tục đi tới nhưng sắc trời dần dần ảm đạm xuống, nhiệt độ bốn phía lại cũng từ từ tăng lên.

- Cái đại trận này còn có ngày đêm chi phân sao?

Lý Hàn thấy vậy liền hỏi Nguyễn Bảo Ánh.

- Cái đại trận nàycó mục đích chính là ôn dưỡng linh thảo, nếu không có ngày đêm, linh thảo đã sớm chết!

Nguyễn Bảo Ánh gật đầu nói.

- Nhưng vì sao nhiệt độ lại tăng lên như vậy?

Lần này đến lượt Trầm Tâm Kỳ hỏi.

- Đại trận đồng dạng có tứ quý khác nhau, đem linh thảo thích nhiệt trồng ở 'Mùa hạ', linh thảo ưa hàn thì trồng ở 'Mùa đông', có thể xúc tiến linh thảo sinh trưởng!

Nghe Nguyễn Bảo Ánh giải thích như vậy thì cả hai người liền làm ra biểu tình đã hiểu, thấy sắc trời đã tối nên cả ba quyết định nghỉ ngơi, mặc dù linh giả có thể nhìn xuyên ban đêm nhưng tại một nơi lạ lẫm như này thì tốt nhất nên bảo toàn thể lực, đề phòng bất trắc xảy ra.

Ngay sau khi vừa nhóm lửa xong thì một chuyên vô cùng kỳ quái đã xảy ra, vốn dĩ linh giả từ khi bước vào Tụ Linh Cảnh thì đã nóng lạnh bất xâm nhưng hai nàng lại cởi bỏ áo ngoài ra, để lộ ra phần ngực được bọc trong chiếc áo yếm. Hình dáng của cả hai cũng khác nhau nhưng đều có một điểm chung là chúng đều vô cùng đây đặn và nhếch lên cao, đem áo yếm chống lên cao. Đặc biệt vì ngực của Nguyễn Bảo Ánh quá lớn nên gần phân nửa ngực nàng đã lộ ra trong không khí, thậm chí Lý Hàn còn mờ mờ thấy được nửa hạt anh đào và quầng vú đỏ hồng trông vô cùng kích thích.

Ngay sau khi hai nàng vừa cởi áo ngoài xong thì cả hai đột nhiên lấy tay Lý Hàn đặt lên ngực mình, điều này làm Lý Hàn vô cùng kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu nhìn thử hai nàng thì phát hiện cả hai nàng đều thổ khí như lan, mị nhãn như tơ, phong tình vô hạn, tựa hồ hàm chứa chờ mong vô hạn nhìn hắn. Điều này khiến linh hồn hắn run lên nhưng hắn lập tức thanh tỉnh vì hắn biết tuyệt đối hai nàng sẽ không làm ra biểu hiện này, mặc dù cảm xúc nơi tay rất tuyệt nhưng hắn không muốn nhân lúc các nàng mê mê tỉnh tỉnh mà chiếm tiện nghi.

- Nguyễn Bảo Ánh, Trầm Tâm Kỳ, tỉnh!

Tiếng gầm của Lý Hàn như tiếng chuông khiến thần trí hai nàng lập tức thanh tỉnh lại, khi hai nàng nhìn thấy tình trạng lúc này của cả ba đều thì hai người đều hét to lên, nhanh chóng mặc lại áo ngoài, đồng thời mắng Lý Hàn:

- Lý Hàn, ngươi là đồ dâm tặc.

Lý Hàn nghe vậy lập tức thanh minh, hắn không muốn bị dán cái mác dâm tặc lên đầu đâu.

- Không phải do ta, cái này là do hai người trúng Thất Tình Lục Dục Hoa!

Nói rồi hắn chỉ vào một cây linh thảo trong bồn hoa ở gần đó, nói:

- Chính là nó, phóng thích hương hoa có hiệu quả thúc dục tình! Ăn cái này, có thể thanh thần tỉnh não, sẽ không lại bị dược lực mê hoặc!

Hắn ném hai nàng một khoản dược hoàn, mặc dù hai người không biết có phải do Lý Hàn bịa ra không nhưng hai nàng tin tưởng nhân phẩm của Lý Hàn nên nhanh chóng nuốt đan dược xuống.

Thấy cả hai đã nuốt đan dược xong thì hắn liền an tâm, hắn lấy thịt linh thú hắn cất giữ, bắt đầu nướng ăn, với tay nghề của hắn nên mùi thơm thịt nướng nhanh chóng lan tỏa trong không gian khiến con sâu thèm ăn trong bụng hai nàng lập tức thức tỉnh, hai người vừa nhìn chằm chằm cái đùi đang từ từ cháy vàng trên tay Lý Hàn vừa nuốt nước bọt.

Một lát sau, Lý Hàn liền cắt miệng thịt trên tay thành ba phần rồi đưa cho các nàng, Nguyễn Bảo Ánh và Trầm Tâm Kỳ nhìn miếng thịt nướng đến vàng óng, mùi thơm xông vào mũi, còn có nước dầu xông ra, làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Hai người sớm đã đói bụng nên cũng không sợ nóng mà gặm lấy gặm để miếng thịt, khiến dầu mở dính đầy trên miệng hai người.

Nếm qua bữa tối, ba người liền trực tiếp nằm trên cỏ để nằm nghỉ, dù sao bọn hắn là linh giả, ngủ trên cỏ cũng là chuyện nhỏ.

Một đêm đi tới, sắc trời hồi phục minh quang, ba người nếm qua một chút lương khô liền tiếp tục đi tới.

Đương nhiên, đây đều là tác dụng của đại trận, về phần bên ngoài bây giờ là ban ngày hay là đêm tối, ba người đều đã không có khái niệm.

- Như thế nào chúng ta đi thời gian lâu như vậy, sao không có gặp được bất cứ người nào khác?

Trầm Tâm Kỳ không khỏi kỳ quái hỏi.

- Ta cũng không rõ, có lẽ do Dược Viên này quá lớn nên chúng ta mới không gặp người khác.

Nguyễn Bảo Ánh nói.

- Hơn nữa, nếu ai lòng tham đi ngắt lấy linh thảo trong bồn hoa, tất nhiên cũng bị cấm chế oanh giết, trở thành phân bón cho linh thảo!

Hai người Lý Hàn nghe vậy chỉ có thể đồng ý với cách nói này của Nguyễn Bảo Ánh, ba người tiếp tục tiến tới thì đột nhiên Nguyễn Bảo Ánh dừng lại, nàng nhìn vào một chậu hoa rồi kinh hô, nói:

- Di, chậu hoa này không có cấm chế!

Lý Hàn và Trầm Tâm Kỳ nghe vậy liền dừng lại, nhìn theo hướng Nguyễn Bảo Ánh thì phát hiện một gốc tứ phẩm trung cấp Thiên Thủy Qủa được trồng trong đó, linh quả này có thể giúp linh giả hệ Thủy dưới Linh Sơn Cảnh tăng lên một cảnh giới.

- Không phải cô nói trong các bồn hoa có cấm chế sao?

Lý Hàn quay đầu hỏi Nguyễn Bảo Ánh.

- Ta không biết vì sao nữa nhưng bồn hoa này lại hoàn toàn không có cấm chế nào cả.

Nguyễn Bảo Ánh lắc đầu nói.

Mặc dù không biết vì sao lại có chuyện này nhưng Lý Hàn vẫn tiến tới ngắt lấy gốc linh thảo này, đúng như Nguyễn Bảo Ánh nói, hoàn toàn không có vấn đề nào xảy ra. Sau khi hắn ngắt lấy linh quả thì hắn liền giao Thiên Thủy Qủa cho Trầm Tâm Kỳ, Trầm Tâm Kỳ lập tức từ chối, nói:

- Lý Hàn, ta không cần, ngươi giữ lại đi.

Lý Hàn vẫn cứng rắn nhét linh quả vào tay Trầm Tâm Kỳ, nói:

- Trầm trưởng lão, ngươi cứ nhận đi, đây xem như quà cảm ơn của ta.

Trầm Tâm Kỳ thấy Lý Hàn kiên quyết như vậy cũng chỉ có thể nhận lấy Thiên Thủy Qủa, sau khi thấy Trầm Tâm Kỳ đã nhận linh quả thì Lý Hàn mới quay qua nói với Nguyễn Bảo Ánh.

- Cô trách ta tự ý xử lý Thiên Thủy Qủa chứ?

Nguyễn Bảo Ánh nhún vai, nói:

- Không sao, dù sao ta là Kim linh căn nên ta không quan tâm lắm.

Nói rồi nàng bước đi trước, hai người Lý Hàn thấy vậy cũng lập tức đuổi theo.

Đi được một lát thì Lý Hàn bắt gặp được Lục Thiên Long và một ông lão khoảng 50t, Lục Thiên Long nhìn thấy ba người Lý Hàn thì khuôn mặt hắn liền hiện lên sát khí và sự dâm dục, hắn kêu lên:

- Mã thúc, giết tên tiểu tử kia.

Ông lão Mã thúc kia nghe vậy thì tiến lên một bước, hai mắt khép kín trong lúc đó quét bốn phía, đã đạt đến Linh Địa Cảnh lục trọng thiên!

- Lão phu Mã Đông Việt, là người giết ngươi!

Lão giả kia cũng không dám đối với Lý Hàn có coi thường chi tâm, dĩ nhiên sử dụng linh khí đi ra, là một thanh cự phủ dài gần trượng, hàn quang um tùm, sắc bén mười phần.

Lục Thiên Long có ý định giết hắn, bộ Lý Hàn không có sao, tâm niệm vừa động, Trảm Nguyệt Kiếm đã xuất hiện nơi tay.

Hai người đồng thời nhảy lên, hướng đối phương phát khởi công kích.

Đinh!

Trảm Nguyệt Kiếm cùng cự phủ tấn công, một đạo lực lượng mãnh liệt lập tức bắn ra, nhưng trong Dược Viên này có vô số cấm chế, lực lượng tràn đi ra kia lập tức bị hấp thu sạch sẽ, ngay cả đám cỏ xanh cũng không có cắt đứt!

Lý Hàn oanh ra một quyền, linh lực điên cuồng bao vây ở trên tay phải của hắn, thẳng đánh tới ngực Mã Đông Việt.

Bùm!

Mã Đông Việt nâng chưởng đón chào, hai người lập tức chiến thành một đoàn.

Lý Hàn ỷ đệ tam biến của Hỗn Độn Luyện Thể đạt đến tiểu thành nên không thèm phòng ngự, Mã Đông Việt cũng đồng dạng có pháp khí phòng ngự, liên tiếp ở xung quanh người hình thành từng đạo ngân quang, suy yếu rất lớn thế công của Lý Hàn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người ai cũng không thể làm gì được ai.

Bất quá sau khi chiến đến một nén hương thời gian, Lý Hàn dần dần lạc hạ phong, Mã Đông Việt thì càng đánh càng hăng, lão nhân mắt lộ ra hung quang, ba kích liên tục đánh cho Lý Hàn dưới chân lảo đảo sau, thừa dịp thắng truy kích, dưới chân bắn ra, bay lên một đao điên cuồng chém ra.

- Tiểu tử, đi chết đi!

Trên mặt Lý Hàn đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, dưới chân Phong Ảnh phát động, thân hình nhanh như điện quang hỏa thạch, đột nhiên né tránh ra! Hắn quay người lại chính là một kiếm chém ra, bổ về phía Mã Đông Việt quát:

- Lão già kia, chết là ngươi!

- Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!

Mã Đông Việt vung cự phủ lên nghênh hướng Trảm Nguyệt Kiếm, sau một lần va đập, thân hình hai người đồng thời bay ngược.

Lý Hàn vững vàng đứng ở trên cỏ, nhưng Mã Đông Việt lại một đầu vọt tới bồn hoa!

Cái bồn hoa này là có Linh Thần Cảnh cường giả hạ cấm chế!

Lúc này Mã Đông Việt mới hiểu rõ Lý Hàn đánh là cái chủ ý gì, lập tức sắc mặt đại biến! Nhưng hắn đang ở giữa không trung, căn bản không chỗ mượn lực, chỉ có thể phát ra một tiếng rống giận không cam lòng!

Bùm!

Hắn đập vào chậu hoa, cấm chế lập tức phát động, đánh ra một đạo quang mang huyết hồng sắc, bắn thẳng đến Mã Đông Việt. Đáng thương Mã Đông Việt này căn bản không có một chút sức phản kháng, trong nháy mắt hào quang nhập thể, hắn lập tức bị đập tan, ngay cả hai kiện linh khí trên thân cũng bị vạ lây, hóa thành kim loại bay đầy trời!

Lục Thiên Long sắp bị dọa tiểu trong quần!

Nguyên bản chứng kiến Mã Đông Việt chiếm thượng phong, hắn còn tưởng rằng chỉ cần mấy chiêu công phu là Mã Đông Việt có thể chém giết Lý Hàn, thật không nghĩ đến tình hình rõ ràng thay đổi trong nháy mắt, đã bị cấm chế oanh giết, làm cho hắn căn bản phản ứng không kịp!

Trong lòng của hắn hoảng sợ! Lý Hàn cố ý giả bộ như không địch lại, dẫn tới Mã Đông Việt toàn lực ra hết, lại nhập gia tuỳ tục, lợi dụng cấm chế trực tiếp lấy được thắng lợi chiến đấu! Phần nắm chắc đối với hoàn cảnh, lý giải đối với nhân tâm, khống chế đối với cục diện chiến đấu thật sự quá kinh khủng!

Quả thực chính là một lão yêu quái!

Ánh mắt Lý Hàn lạnh như băng quét đến trên người Lục Thiên Long, một quyền oanh ra!

- Không! Ngươi sẽ hối hận!

Lục Thiên Long ra sức đẩy một chưởng.

Chỉ là Linh Thiên Cảnh võ giả há có thể là một chiêu chi địch của Lý Hàn nhưng trên người Lục Thiên Long lại hiện lên một quang tráo liền hiện lên bảo hộ cho hắn, nhưng hắn vẫn "oa" một tiếng hộc ra một ngụm máu đen, vẻ mặt uể oải.

Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt, theo lý mà nói, nếu cấm chế phát động, ở dưới bảo vệ của vầng sáng vàng hẳn là hắn không bị thương chút nào, nhưng sự thật là hắn bị đánh gãy bốn cây xương sườn, dường như ngay cả nội tạng đều bị đánh nát mấy mảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy miếng thịt vụn lẫn trong máu đen!

Điều này có nghĩa chiến lực của Lý Hàn quá mạnh mẽ, dưới cả dưới sự bảo vệ của cấm khí, hắn cũng bị thương nặng.

Lý Hàn nhướng mày, giết những người có cấm khí thật là phiền toái nhưng phiền toái thì phiền toái một chút thôi, cũng không thể vì phiền toái mà bỏ qua cho tiểu tử này.

- Đừng giết ta!

Lục Thiên Long lớn tiếng nói, là một tên hoàn toàn không xem mạng người ra gì, nhưng hắn lại vô cùng quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình. Lý Hàn thấy vậy cũng không thèm quan tâm lời thỉnh cầu của Lục Thiên Long mà tung ra một quyền, vầng sáng vàng chớp một cái, hắn lại bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.

Ầm! Ầm! Ầm...

Trên người Lục Thiên Long liên tiếp nhoáng lên vầng sáng vàng, tuy rằng nhiều lần ngăn chặn công kích, bảo vệ tánh mạng hắn, nhưng chỉ riêng việc phun ra máu cũng có thể làm chết hắn. Thời điểm đến quyền thứ chín, trên người Lục Thiên Long đã không còn hiện lên vầng sáng vàng, lập tức bị một quyền kế tiếp của hắn đánh bay lên, thân thể ở giữa không trung liền chia năm xẻ bảy, máu thịt, nội tạng, mảnh xương vỡ rơi vãi đầy đất!

Nguyên vốn hắn sẽ không chết không toàn thây như vậy, ai bảo hắn có cấm khí bảo mệnh, nhiều lần bị thương mà không chết, nhưng mỗi lần hắn dính đòn, kình lực phân tán xuống, xương cốt, cơ thể của hắn đều bị đánh xơ xác từng cái, hoàn toàn dựa vào lực lượng cấp bậc Linh Thiên Cảnh, hắn mới có thể miễn cưỡng tụ lại cùng một chỗ.

Thế nhưng khi hắn vừa chết, lực lượng này tự nhiên cũng tan thành mây khói, thân thể hắn lập tức hóa thành vô số mảnh vụn. Nhưng vào lúc này, một đạo ô quang lại từ trong thân thể của hắn bắn ra, hướng về Lý Hàn đánh tới.

- Ân?

Lý Hàn lại ra một quyền, nhưng ô quang lại xuyên qua quyền kình, trực tiếp gia nhập trên trán Lý Hàn.

- Huyết Sát chú!

Nguyễn Bảo Ánh thở nhẹ một tiếng nói.

- Huyết Sát chú?

Lý Hàn quay đầu lại nhìn về phía hai nàng.

- Đây là một loại ấn ký, khi chủ thể bị giết lập tức sẽ bắn đến trên người sát nhân, chỉ vẹn vẹn có vài nhân vật trọng yếu trong tông môn mới có thể thi triển!

Lần này đến lượt Trầm Tâm Kỳ nói ra.

- Nói cách khác, ngươi cùng Bách Thiên Tông bây giờ là sinh tử đại thù!

Lý Hàn sờ lên trán, lại không cảm giác bất luận khác thường gì. Trách không được Âm Dương tháp không có chút phản ứng nào, đó cũng không phải một loại thủ đoạn công kích, mà giống như là đánh dấu hiệu, chỉ có người quan hệ huyết thống với thi triển cái dấu hiệu này mới có thể chứng kiến.

- Nếu như ta dùng đội thứ nào đó lên đầu, những người kia có thể thấy được Huyết Sát Chú này không?

Lý Hàn thắc mắc hỏi.

- Cho dù ngươi có đội thứ gì lên đầu cũng vô dụng, đây là một loại tinh thần ấn ký, là oán khí của một võ giả khi tử vong kết ra, thời gian duy trì liên tục là xem thực lực thi thuật giả mà định ra. Linh Thiên Cảnh nha, nhiều nhất một tháng!

Nguyễn Bảo Ánh lắc đầu nói.

Nói cách khác, nếu như ở trong phủ đệ nhìn thấy người Bách Thiên Tông, đối phương tất nhiên sẽ không tiếc một cái giá lớn đánh chết chính mình! Lý Hàn cũng không hề lo sợ, nếu Bách Thiên Tông không chọc hắn thì thôi, nếu ra tay với hắn thì hắn không ngại giết sạch người của Bách Thiên Tông trong phủ đệ này.