Phong Lưu Thánh Vương

Chương 337: Bi ai của Tẩm Huyết Ma Tôn!



Tẩm Huyết Ma Tôn là Linh Thần Cảnh cường giả, một câu tuôn ra liền có thể khiến hàng tỉ người vì hắn mà bôn ba cống hiến, quyền thế vô xong, người khác đối với hắn hận đến nghiến răng, cũng chỉ có thể đem hận ý để ở trong lòng, ai dám trách mắng! Hai mắt lão quái vật này lập tức phát lạnh, mục quang như điện, hắn hừ lạnh nói:

- Vô tri tiểu nhi, bổn tọa liền hút khô ngươi một thân huyết nhục, trở thành bữa tiệc lớn sau khi bổn tọa sống lại!

Nhưng hắn vừa mới dứt lời thì thấy một con Bạch Vượn bốn tay cao khoảng 10m nhảy lên cao, cầm lấy một cái lò màu đên hướng đầu hắn đập xuống nhưng hắn cũng là cường giả Linh Thần Cảnh hàng thật giá thật, không chút hoang mang đẩy ra một chưởng, ngay lập tức một huyết thủ khổng lồ cản lại thế công của Bạch Vượn, Bạch Vượn thấy chiêu này của bản thân bị cản lại liền tam quyền chấn động, lam hỏa đã triển khai, ở trên ba tay còn lại của hắn bốc cháy dị hỏa rồi hắn lập tức tung quyền, nhắm đến ba tử huyệt của Tẩm Huyết Ma Tôn đánh tới.

Tẩm Huyết Ma Tôn thấy được Lam Hỏa trên tay Lý Hàn liền biết đó chính là Thanh Loan Hư Hỏa, nếu như lúc này hắn là Linh Thần Cảnh thì có dù có là dị hỏa hắn cũng không thèm để ý đến nhưng bây giờ thì hắn mới sống lại, thực lực còn yếu, tuyệt đối không thể đối kháng dị hỏa nên thân hình liền hóa thành một dòng máu đỏ lui lại phía sau, nhanh chóng né được tam quyền của Bạch vượn.

Lý Hàn thấy vậy liền nhảy lên một cái, hướng Tẩm Huyết Ma Tôn nhào tới, dị hỏa trên ba tay liền được hắn hóa thành ba thanh trường mâu mà bổ tới, đồng thời năm Băng Phách Hàn Thử cũng từ trong thức hải hắn phóng ra, phong tỏa đường lui của Tẩm Huyết Ma Tôn, hắn phải nhân lúc thực lực của lão quái vật này còn ở Linh Sơn Cảnh mà giải quyết lão, nếu không thì bốn người bọn hắn tuyệt đối sẽ chết.

Tẩm Huyết Ma Tôn đang hóa thân thành dòng máu thấy vậy liền hừ lạnh, lão bắn ra bốn đạo huyết kiếm bắn tới Lý Hàn để cản trợ hắn, đồng thời lão há miệng phun ra năm đạo huyết quang, huyết quang lập tức hóa thành năm đầu lâu máu há miệng cắn lấy Băng Phách Hàn Thử, khiến mưu kế phong tỏa đường lui của Lý Hàn bị phá hủy.

Lý Hàn gấp đến chạy cả mồ hôi, theo thời gian trôi qua thì thực lực của Tẩm Huyết Ma Tôn càng lúc càng lên cao, hơn nữa lão biết Thanh Loan Hư Hỏa của Lý Hàn không dễ chọc, đúng là không để cho nắm tay của Lý Hàn có cơ hội cận thân, ỷ vào thân pháp cao cường nên nhất nhất tránh thoát.

Ngoài ra lão vừa lui cũng vừa tiến hành phản công, vô số huyết quang liên tiếp đánh lên thân thể to lớn của Ma Sát Bạch Vượn, mặc dù lúc này thân thể hắn có thể so sánh với linh khí Địa giai nhưng bị tấn công tới tấp bởi linh kỹ cao cấp như vậy khiến toàn thân hắn tràn đầy vết thương, da lông màu trắng liền bị máu tưới nhuốm đỏ nhưng Lý Hàn vẫn cắn răng chịu đòn, tiếp tục đuổi theo lão, chỉ khi giết được lão quái vật thì bản thân hắn mới an toàn nên những vết thương này không là gì.

- Tiểu tử, đợi bổn tôn khôi phục được lực lượng thì đó là tử kỳ của người, ngươi yên tâm, bổn tôn sẽ không lập tức giết ngươi, dù sao máu thịt của ngươi ngon lành như vậy, bổn tôn phải từ từ thưởng thức.

Tẩm Huyết Ma Tôn nhô đầu lên nhìn Lý Hàn đang đuổi theo lão âm u nói, giọng nói của lão chứa đầy sát khí, lãnh huyết, vô tình khiến người khác nghe xong liền muốn quay đầu bỏ chạy. Lý Hàn hừ lạnh, không nói gì vẫn tiếp tục đuổi theo.

Đột nhiên vào lúc này, một cơn sóng khổng lồ tràn đầy sát khí ập đến trước mặt Tẩm Huyết Ma Tôn, lão quái vật này thấy vậy liền há miệng bắn ra vài đạo huyết quang, dễ dàng phá nát cơn sóng này nhưng ngay khi lão vừa phá xong thì lại thêm nhiều cơn sóng khác ập đến, Tẩm Huyết Ma Tôn thấy thế liền cười lạnh, tưởng vậy có thể chặn được đường của hắn sao?

Tẩm Huyết Ma Tôn vừa né tranh Lý Hàn vừa há miệng bắn ra vô số huyết quang, phá nát các con sóng có ý định cản đường hắn nhưng ngay khi hắn vừa phá được cơn sóng cuối cùng thì đột nhiên Thủy linh khí xung quanh liền hóa thành một quả cầu nước, đem lão nhốt vào bên trong. Lúc này thì Tẩm Huyết Ma Tôn biết bản thân bị tính kế rồi, những cơn sóng kia chỉ là chiêu nghi binh, nhằm đánh lạc hướng lão, đòn quyết định chính là thủy cầu này.

Nghĩ đến bản thân đường đường là Linh Thần Cảnh nhưng lại bị mấy a miêu a cẩu tính kế khiến lão giận tím mặt, lão hét lớn một tiếng, dễ dàng phá nát thủy cầu nhưng ngay khi lão vừa thoát ra thì Lý Hàn đã đến, Tẩm Huyết Ma Tôn liền cười lạnh bắn ra bốn đạo huyết kiếm giống như lúc trước, mục đích cản Lý Hàn lại để thoát thân nhưng tính toán lần này của lão đã sai rồi.

Lý Hàn làm sao có thể để cơ hội mà các nàng tạo ra cho hắn có thể dễ dàng trôi qua như vậy được, hắn liền thực hiện Thiên Ma Giải Thể ba lần liên tiếp khiến bản thân bị thương nặng nhưng lực lượng của hắn liền được tăng cao đến một đến một trình độ mới nên bốn đạo huyết kiếm kia lập tức bị Lý Hàn phá nát, thế công không dừng oanh tới Tẩm Huyết Ma Tôn.

Tẩm Huyết Ma Tôn thấy vậy liền kinh ngạc muốn lập tức lui lại nhưng công kích của Lý Hàn đã oanh tới.

Oanh! Oanh! Oanh!......

Lý Hàn đánh trúng Tẩm Huyết Ma Tôn, mặc dù hắn biết nếu dính phải dị hỏa tuyệt đối sẽ mất mạng nhưng dù sao đối phương cũng là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm, tuyệt đối không thể không phòng nên ngay khi đánh trúng, Lý Hàn không dừng dừng lại mà tiếp tục đánh tới, đánh tới mức mặt đất bị đấm lún xuống, đánh tới mức hắn cạn kiệt sức lực thì mới dừng lại.

Pằng....

Ngay khi vừa giết được Tẩm Huyết Ma Tôn, Lý Hàn đã không có dục vọng chiến đấu tiếp, trực tiếp hướng tới trên mặt đất ngã lăn, bất tỉnh nhân sự .

Ba nàng Nguyễn Bảo Ánh thấy vậy liền lập tức chạy tới, thấy Lý Hàn bị thương vô cùng nên Nguyễn Bảo Ánh liền lấy ra một viên đan dược đút vào miệng Lý Hàn, Lý Hồng Ngọc thì lập tức thay Lý Hàn luyện hóa đan dược, còn Trầm Tâm Kỳ thì kiểm tra tình hình của Tẩm Huyết Ma Tôn, thấy nơi đó chỉ còn lại là một vũng máu thì nàng yên tâm, quay lại chỗ Lý Hàn.

Thấy Lý Hàn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn bất tỉnh nên hai nàng nghe theo Nguyễn Bảo Ánh đặt Lý Hàn lên ngọc sàn, cái này là Linh Ngọc Sàn nổi danh của Tẩm Huyết Ma Tôn, ngồi lên đó tu luyện có thể giúp tốc độ tu luyện tăng lên gấp hai lần, ngoài ra còn khiến hồn lực của người tu luyện mạnh hơn người cùng cấp nhiều, vì vậy rất nhiều cường giả đều đỏ mắt với bảo vật này.

Sau khi để Lý Hàn năm trên Linh Ngọc Sàn, ba người cũng ngồi xuống, đợi Lý Hàn tỉnh lại, lúc này trong lòng ba người đều bị một màn Lý Hàn huyết chiến không lùi đánh động nhân tâm, tim liền đập thìch thịch, ánh mắt khi nhìn về phía Lý Hàn mang theo chút mê say.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Lý Hàn chậm rãi tỉnh lại, hắn cảm thấy mặc dù toàn thân đau nhức nhưng vẫn có sức di chuyển được, xem ra lúc hắn bất tỉnh thì ba nàng đã thay hắn trị thương.

- Lý Hàn, ngươi không sao chứ?

Thấy Lý Hàn tỉnh lại, ba nàng liền quan tâm, ba miệng một lời.

Thấy ba nàng quan tâm hắn như vậy thì trong lòng hắn có chút cảm động, hắn lắc đầu, nói:

- Ta đã không sao rồi.

Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì nói tiếp:

- Ngươi nên tiếp tục trị thương đi, chúng ta chờ được.

Lý Hàn nghe vậy cũng cảm thấy thương thế trong người mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng hưng sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu nên hắn gật đầu, liền lấy ra Liệu Thương Đan nuốt vào, sau đó vận dụng Âm Dương Hỗn Độn Quyết, ngay lập tức quanh người Lý Hàn có hào quang màu vàng quấn quanh, bản thân tiến vào trạng thái chữa thương, yên tĩnh khôi phục thương thế trên người.

Đồng thời Linh Ngọc Sàng cũng có năng lượng kỳ lạ đang lưu động, phối hợp với năng lượng của Liệu Thương Đan, tốc độ khôi phục thương thế so với thời điểm bình thường mạnh hơn gấp mười lần, kỳ lạ nhất chính là năng lượng trong Linh Ngọc Sàng mang theo linh khí cực kỳ sôi động, phối hợp với chính mình tu luyện, linh khí tăng lên, so về tu luyện bình thường còn tăng lên gấp hai lần, loại tốc độ này Lý Hàn cảm giác đã có thể sánh bằng linh giả bình thường tu luyện.

Cảm giác tác dụng của Linh Ngọc Sàng, Lý Hàn thầm than, nếu như linh giả bình thường tu luyện trên Linh Ngọc Sàng, có được tốc độ nhanh gấp hai lần, đây là chuyện khủng bố bực nào, khó trách thứ này có thể lọt vào mắt Tẩm Huyết Ma Tôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lý Hàn đang tu luyện, thương thế trên người đang tiếp tục tốt hơn.

Một ngày sau, thương thế trên người hắn đã hoàn toàn khôi phục, hắn mở mắt ra rồi nói:

- Chúng ta rời khỏi địa phương quỷ quái này đi!

Nói rồi Linh Ngọc Sàn dưới chân hắn liền biến mất, bảo vật này bỏ đi thì uổng phí quá, chỉ bằng tiên nghi cho hắn.

- Chờ một chút!

Trầm Tâm Kỳ chỉ chỉ ngăn tủ bên tường nói:

- Chỗ đó hẳn là có bảo vật chính thức của Tẩm Huyết Ma Tôn!

Nếu không có huyết chiến trước kia, bốn người bọn họ nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, nhưng giờ khắc này lại đều có chút trong nội tâm bị đè nén. Nhưng chưa kịp cất bước thì một giọng nói âm u khiến da gà của bốn người liền nổi hết lên.

- Có thể phá hủy Huyết Ảnh của ta, các ngươi khá lắm nhưng cuộc vui cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

Nghe thấy giọng nói này thì cả bốn người Nguyễn Bảo Ánh giật bắn cả mình, bốn người liền lập tức quay đầu nhìn qua thì thấy Tẩm Huyết Ma Tôn đang đi lên, lúc này trên mặt đã nhiều ra một lớp da, mặc dù là xích hồng sắc, nhưng tổng so với thịt tương lúc trước máu chảy đầm đìa thì không quá chán ghét như vậy nhưng trên mặt lão tràn đầy may đen, có thể nhận thấy lúc này lão vô cùng tức giận.

Sao có thể không tức giận cho được, Huyết Ảnh là chiêu thế mạng do lão giết mấy tỷ sinh mạng, khó khăn lắm mới tạo ra được, không ngờ khi còn sống lão không có cơ hội dùng đến nhưng khi sống lại bị mấy Linh Địa Cảnh nhỏ nhoi buộc dùng phải dùng đến chiêu này, trong lòng lão làm gì vui vẻ nỗi.

Bốn người thấy Tẩm Huyết Ma Tôn không biết bằng cách nào vẫn còn sống thì trong lòng liền trầm xuống, đặc biệt lúc này thực lực của lão đã đạt đến Linh Hoa Cảnh, đây tuyệt đối là cảnh giới cho dù bốn người có hợp lực lại cũng không địch lại. Đại não Lý Hàn lập tức vận chuyển, nghĩ cách có thể trốn thoát khỏi lão quái vật này nhưng chưa kịp đợi Lý Hàn nghĩ ra cách nào thì xoạt xoạt xoạt, Tẩm Huyết Ma Tôn liên tục bắn ra hơn mười đạo huyết quang về phía bọn họ.

Mỗi đạo huyết quang điều mang sức mạnh Linh Hoa Cảnh, làm thế nào ngăn chặn được!

Ngang!

Lý Hàn chuẩn bị phóng to Hắc Thiên Đỉnh để bọn hắn có thời gian chạy vào Âm Dương tháp, mặc dù đây chỉ là kế hoãn binh nhưng kéo dài được lúc nào hay lúc đó. Nhưng vào lúc này, cổ của Nguyễn Bảo Ánh đột nhiên bay vụt ra một đạo kim quang, hóa thành một kim sắc Thần Long, bảo hộ ở trước mặt của bọn hắn, một cổ uy áp mênh mông cuồn cuộn lập tức đẩy ra, giống như thần linh đến thế gian, thiên uy to lớn!

Pằng! Pằng! Pằng!

Kim Long vừa nhấc trảo, tất cả công kích bị đánh tan thành mây khói! Trong mắt Thần Long lộ ra sát khí, cái đuôi Kim Long quất xuống, đã bay về phía Tẩm Huyết Ma Tôn, một móng vuốt đánh ra.

- Làm sao có thể!

Tẩm Huyết Ma Tôn phát ra tiếng kêu hoảng sợ, nhưng căn bản ngăn không được Thần Long chi lực, cường giả mới vừa rồi còn uy phong bát diện lại bị đập dẹp, một đạo kim quang tuôn ra, ngay cả thi thể cùng kiện huyết bào kia đều bị chấn nát!

Hắn cũng thật xui xẻo, giả chết ngàn năm, vừa mới phục sinh ngay cả uy phong cũng không có run vài cái lại treo! Lúc này, hắn ngay cả bộ xương cũng không còn, là chân chân thật thật chết đi!

Kim Long ngửa mặt lên trời hét giận dữ một tiếng, lại lần nữa hóa thành một đạo kim quang, trở về trên người của Nguyễn Bảo Ánh, hóa thành một dây chuyền kim sắc.

Lý Hàn, Lý Hồng Ngọc, Trầm Tâm Kỳ đều là mặt mũi tràn đầy không thể tin, lão ma đầu này lại bị một cái tát chụp chết rồi? Cái cấm khí kia rõ ràng lợi hại như vậy! Mặc dù nói thực lực Tẩm Huyết Ma Tôn xa xa không có khôi phục, nhưng cái này cũng mạnh đến mức biến thái đi!

- Ta nói này Nguyễn Bảo Ánh, ngươi cư nhiên lợi hại như vậy, làm gì không sớm sử dụng ra, làm hại ta phải huyết chiến đến mức phải trọng thương.

Lý Hàn lắc lắc đầu nói.

Nguyễn Bảo Ánh nghe vậy liền tức giận nhìn hắn, nói:

- Bộ ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nhưng cấm khí của ta cũng chỉ có thể sử dụng ba lượt, hơn nữa chỉ ở lúc ta gặp phải nguy hiểm tánh mạng mới có thể phát động, ngươi cho rằng là muốn dùng có thể dùng sao?

Lý Hàn nhìn Nguyễn Bảo Ánh tức giận như vậy liền biết lời đùa của bản thân lúc này quá mức nên hắn lập tức nói:

- Xin lỗi, lúc này ta đã đùa quá mức, ngươi muốn đánh muốn chửi hoặc muốn ta thế nào cũng được, ta đều chịu.

Nguyễn Bảo Ánh đương nhiên sẽ không ra tay trừng trị Lý Hàn mà chỉ hừ lạnh quay đầu qua chỗ khác nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, hiển nhiên nàng đã không còn tức giận Lý Hàn nữa.