Phong Lưu Thánh Vương

Chương 50: Cuộc chiến bắt đầu!!!



Tỷ thí giữa các gia tộc, tuy nói nhân vật chính là hai gia tộc Lý - Vương nhưng trong trấn cũng có nhiều gia tộc khác tham dự. Bất quá ý niệm tranh đoạt của các gia tộc này không mãnh liệt như hai gia tộc lớn trấn Vạn Liên, bọn họ nghĩ chỉ muốn thông qua cuộc tranh tài lần này, làm cho gia tộc bọn họ tăng thêm danh khí mà thôi. Nhưng bất kể là vì cái mục đích gì, cuộc tranh tài lần này ở trấn Vạn Liên, hiển nhiên là hoạt động có quy mô lớn nhất trong vòng mấy năm nay, thanh niên có tài năng đều là từ nơi này truyền ra cả, bất luận đối với bản thân hay là danh khí của gia tộc, đều nhận được sự tuyên dương to lớn.

Thời gian của cuộc tranh tài là đầu mùa hạ, còn địa điểm thì được thiết lập ở khu rừng ngoài trấn Vạn Liên. Đây được xem là khu vực luyện tập thế hệ trẻ của các gia tộc vì ở trong chỉ có linh thú nhất giai hậu kỳ là cao nhất nên đây là nơi luyện tập lý tượng. Lúc này, ngoài khu rừng có một bình đài cao lớn được dựng lên cho những người đoạt được danh ngạch sẽ đứng lên trên này.

Trong lúc này, trong vô số ánh mắt chờ đợi ngày tranh tài bắt đầu, không khí ở trấn Vạn Liên không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn sôi trào, biển người đông nghịt sẽ tập hợp ở ngoài trấn, quang cảnh như vậy làm cho người xem sôi trào nhiệt huyết hơn.

- Cuộc tranh tài bắt đầu rồi.

Lý Hàn đứng một góc nhìn khu rừng trước mặt nói. Ở kế bên hắn là những thành viên tham gia cuộc tranh tài lần này của Lý gia, còn bát trưởng lão và tộc trưởng thì đang ngồi trên ghế dành cho khách quý. Trong lòng Lý Hàn rõ là trong cuộc tranh tài lần này nguy hiểm không chỉ là móng vuốt của linh thú mà còn có con người nữa. Thật ra, đôi khi con người so với thú con nguy hiểm hơn. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện ánh mắt hung hăng của hai chị em Vương gia, hắn chỉ lướt qua rồi không thèm để ý nữa. Theo hắn biết tổng số người tham gia cuộc tranh tài này hơn năm mươi người nên đây là cuộc chiến hỗn loạn. Đúng vào lúc chính ngọ, tộc trưởng Lý gia Lý Chiến đứng lên nói:

- Bây giờ ta sẽ thông báo thể lệ cuộc tranh tài lần này. Trấn Vạn Liên năm nay được phân mười hai danh ngạch tham gia Thiên Vương hội nên bọn ta đã treo mười hai tấm thẻ bài tượng trưng cho danh ngạch. Việc của các ngươi là chỉ cần đoạt được tấm thẻ đó và đứng trên bình đài thì người đó sẽ có được một danh ngạch. Chúng ta không cần biết quá trình chỉ cần biết kết quả nên sống chết do tự các người quyết định. Nên nhớ, một người chỉ được lấy một tấm thẻ, cho dù có lấy nhiều hơn cũng không được công nhận.

Nghe thể lệ như vậy liền cho Lý Hàn khẽ rùng mình, cuộc tranh tài này thì ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Hắn dám chắc muốn lấy được thẻ bài sẽ không đơn giản, hơn nữa con phải phòng bị người khác nên có thể tưởng tượng ra, một khi những người dự thi này tiến vào mảnh tùng lâm kia, sẽ xuất thủ lẫn nhau, mặt trận kia sẽ bốc lửa và hỗn loạn đến cực đoan. Hơn nữa, ngoài việc nghĩ biện pháp cướp lấy thẻ bài thân phận ở trong tay những người dự thi khác, còn phải phòng bị linh thú ở trong rừng nữa, chỉ cần sơ sẩy một cái, e rằng thật sự sẽ đem cái mạng nhỏ cũng vứt đi ở nơi này…

Cái này cũng không phải là cuộc so tài thí luyện như bình thường, mà là thật sự đủ nguy hiểm đến tính mạng, cái loại sàng lọc này đã có một chút mùi vị của sự tàn khốc.

Bỗng nhiên hắn cảm giác vị ai đó nhìn chằm chằm, hắn liền không biết sắc mà quan sát mọi người thì hắn phát hiện ánh mắt đó đến từ khu vực khách quý. Hắn nhìn lên thì thấy chủ nhân của ánh mắt đó là một trung niên đang mặc áo khoác bằng tơ lụa màu xám nhạt, số tuổi nhìn qua so với Lý Chiến chênh nhau không nhiều, hai mắt hãm sâu, lộ ra vẻ có chút lạnh lùng. Nhìn người này hắn có thể cảm giác được trong cơ thể người này ẩn chứa một loại lực lượng cường hãn, có lẽ người này là cường giả Tụ Linh Cảnh. Thấy Lý Hàn nhìn mình thì người này nở nụ cười có chút âm lãnh khiến cho Lý Hàn cảm giác được da đầu trở nên tê dại, lão quỷ này, quả nhiên không phải là thứ tốt gì.

Hắn thu hồi ánh mắt mà nhìn về khu rừng phía trước, đối với các linh thú trong khu rừng này thì Lý Hàn cũng không để ý gì cả. Với thực lực hôm nay của hắn thì ngoại trừ gặp phải linh thú nhị giai trở lên, còn những linh thú nhất giai bình thường căn bản không thể làm gì được hắn cả. Nên đối thủ lớn nhất của cuộc tranh tài lần này vẫn là những người dự thi kia, vì để cướp lấy thẻ bài, bọn hắn tất nhiên sẽ thi triển hết thủ đoạn.

Đương nhiên, mọi thủ đoạn quỷ kế trước mặt thực lực chân chính cũng là vô cùng yếu ớt. Hiện tại, Lý Hàn đã có tư cách cùng tự tin như vậy.

- Bây giờ, ta xin tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu.

Lý Hàn nhìn qua thấy không ít nhân ảnh bắt đầu đi vào rừng, hắn hít sâu một hơi rồi đi vào, hắn đi một mình còn ngũ nữ Lý Vân Ngọc, Lý Vân Diệp, Lý Văn Đồng, Lý Đại Nhi và Lý Ngọc Nhi thì kết thành một nhóm. Còn 4 người Lý Thiên, Lý Việt, Lý Khuông, Lý Hổ kết thành một nhóm đi chúng với nhau. Vốn khu rừng này rất yên tĩnh, nhưng sau khi có nhiều người đi vào thì cũng bắt đầu có sự bạo động… âm thanh của linh thú không ngừng vang lên, trong đó dường như còn có vài tiếng kêu kinh hoảng, xem ra một vài tên gia hỏa không may đã gặp phải linh thú rồi. Lý Hàn không để ý tới, sau khi phân biệt được phương hướng thì đã đi nhanh về hướng của một ngọn núi cao để tìm kiếm. Và sau mấy giờ tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng phát hiện một một thẻ bài được treo trong một sơn động nhưng khi hắn vừa đứng cách hang động khoảng 5m thì trong động phát ra một tiếng thú minh:

- Ngao!

Sau đó một con hồ ly toàn thân xích bụi, lớn bằng con chó săn bình thường từ trong động phủ nhảy đi ra, bộ lông như gấm, mỹ lệ vô cùng! Con linh thú này là Hôi Thạch Ly, có thực lực Luyện Huyết sơ kỳ. Lý Hàn không nói nhiều liền rút kiếm rồi lao vào tấn công linh thú.

- Ngang!

Hôi Thạch Ly kia phát ra một tiếng ngao phẫn nộ, thân hình đập ra, lóe một cái đã xuất hiện trên đầu Lý Hàn rồi dùng đuôi muốn bẻ cổ Lý Hàn. Lý Hàn lập tức đạp hai cái, tránh khỏi cái đuôi của Hôi Thạch Ly. Trong khi lùi lại thì kiếm của Lý Hàn đã kịp đâm một phát vào sườn trái khiến cho máu dưới sườn phun như suối. Lý Hàn chi kiếm vào linh thú nói:

- Nếu ngươi cho ta lấy thẻ bài thì ta sẽ tha chết cho ngươi.

- Ngao!

Hôi Thạch Ly rống một cái rồi lao vào tấn công Lý Hàn, Lý Hàn lắc đầu thầm nói:

- Thật không biết sống chết.

Rồi Lý Hàn cầm kiếm lao vào tấn công, do cách biệt thực lực nên hắn chỉ dùng những chiêu kiếm pháp thông thường đã có thể liễu Hôi Thạch Ly. Sau khi giết chết nó thì Lý Hàn lập tức lấy móng vuốt, răng và bộ lông của Hôi Thạch Ly rồi hắn vận dụng âm dương hỗn độn quyết để hút lấy âm dương nhị khí trong người Hôi Thạch Ly. Hút xong thì hắn áp xúc chỗ năng lượng âm dương này lại vì bây giờ hắn không có thơi gian hấp thụ chỗ năng lượng này. Làm xong thì hắn dùng một mồi lửa để thiêu xác của Hôi Thạch Ly rồi hắn đi vào hang động lấy thẻ bài, lấy xong thẻ bài thì hắn tính ra khỏi khu rừng này. Hắn vừa đi vừa nhớ đến lời hứa của Tần Liên lúc sáng, nàng nói " nếu con lấy được một danh ngạch thì con muốn gì thì mẫu thân cũng chiều " . Bây giờ hắn đã có một danh ngạch, không biết đến lúc đó nàng có giữ lời không ta, hắn vừa đi vừa tự yy. Nhưng khi hắn đi được vài trăm mét thì hắn thì ngeh thấy có người kêu hắn:

- Lý Hàn! Lý Hàn!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu thì phát hiện Lý Thiên đang chạy đến chỗ hắn, lúc này y phục trên người y tàn phá không chịu nổi, dính đầy vết máu, giống như vừa mới trải qua một hồi đại chiến liều chết.