Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 109: Hắc Đản trở về



Đi vào chánh đường, nha hoàn đã sớm chuẩn bị một cái bàn thật lớn, đám nô bộc thì đang bận rộn trang trí bên ngoài hỉ đường, mấy kiện hàng được bao bọc màu hồng màu vàng được chuyển tới đình viện, xem ra là lễ hỏi dùng để đi đón dâu đây.

Tần Tiêu cũng không ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao lớn ở trên bàn, đi qua đi lại khắp nơi, nhìn thấy mấy người hầu vội vội vàng vàng đi qua đi lại, cảm giác như mình là người ngoài cuộc chứ không phải là chú rể nữa.

Không bao lâu, trong đình viện đã bày đủ đồ lễ hỏi chất đầy trên bảy tám chiếc xe. Trong đó có một người hầu hơn bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh Tần Tiêu bẩm báo với hắn:

- Đại nhân, đây là danh sách sính lễ để đưa tới Ngạc Châu, mời đại nhân kiểm kê lại.

- Không cần, ngươi kiểm kê là được rồi.

Tần Tiêu muốn nói: dù sao những vật này cũng không phải ta bỏ tiền ra, cho nên có thiếu sót gì thì cũng không liên quan đến a. Hắn nhớ rõ người hầu này, dường như đã từng nói chuyện với hắn rồi, nói là Phượng Tỷ phái hắn tới làm tổng quản quản lý tiệc cưới, tên là Mã Nam. xem tại.

Tần Tiêu cảm giác hơi nhàm chán một chút, đợi đến khi nhóm nô bộc này đã chuẩn bị đồ xong xuôi, sẽ lên đường đi Ngạc Châu.

Đúng lúc này, có một tiếng rống từ rất xa truyền đến:

- Đại nhân, ta tới rồi đây!!!

Trong lòng Tần Tiêu mừng rỡ là Lý Tự Nghiệp đến!

Phía trước là một cái cầu nhỏ hình vòm, một tên quái vật khổng lồ đang hoa tay múa chân vui sướng chạy nhanh về phía bên này, không phải là Lý Tự Nghiệp chứ là ai nữa!

Mấy ngày nay không thấy, Tần Tiêu hơi có chút nhớ tới hán tử cao lớn thô kệch kia.

Lý Tự Nghiệp chạy đến trước mặt Tần Tiêu, quỵ một gối xuống:

- Đại nhân, ta đã trở lại!

Tần Tiêu một phát bắt được cánh tay của Lý Tự Nghiệp:

- Huynh đệ mau đứng lên! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lập tức nhìn thấy khuôn mặt hắn đen thui, ngay chỗ thái dương ở trên mặt đang tuôn mồ hôi như mưa, trên người cũng dày đặt một tầng bụi bặm, không sót chỗ nào.

- Ta nói huynh đệ này, ngươi làm sao mà giống như mấy người dân chạy nạn vậy? Mấy ngày nay ngươi đã đi đến nơi nào thế?

Tần Tiêu kéo Lý Tự Nghiệp vào trong phòng.

- Mau tới đây, trước tiên ăn cái gì đi đã.

Lý Tự Nghiệp nhìn thấy mọi người xung quanh đi qua đi lại, liền nuốt lời nói đang định nói ra khỏi miệng xuống, chỉ ngây ngô cười hắc hắc một lúc, rồi đi theo Tần Tiêu đi vào sảnh chính.

- Mẹ của ta ơi, đại nhân, mấy ngày không thấy, ngươi chẳng những muốn thành hôn, còn tưởng là thăng quan tiến chức rồi chứ! Xem cái trang viện này đi, lão Lý ta nhìn thấy không khác gì với hoàng cung a! Còn có điểm tâm sáng nữa chớ, chậc chậc, ăn sáng mà cũng nhiều nha hoàn hầu hạ quá nha! Phát đạt, xem ra, quả nhiên là phát đạt thật rồi!

Lý Tự Nghiệp đĩnh đạc ngồi vào bàn bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng:

- Thực con mẹ nó ngon! Hai ngày nay lão Lý ta một đường thẳng tiến không có dừng lại! Hiện tại trở về cần phải tẩm bổ rồi!

Tần Tiêu cười cười, nói với mấy nha hoàn bên cạnh:

- Các ngươi, đều xuống hết đi.

Trong nội tâm thầm nghĩ: Lý Tự Nghiệp nhìn qua có vẻ khờ ngốc, nhưng kỳ thật trong nội tâm đều hiểu rõ mọi chuyện. Hắn bảo ta kêu những nha hoàn này ra ngoài, nhất định là có mấy lời trọng yếu để nói với ta chăng?

Đám nha hoàn theo thứ tự lui xuống, Lý Tự Nghiệp đột nhiên nghiêng đầu ghé đến bên tai của Tần Tiêu, âm thanh giảm xuống một chút:

- Mọi việc đã hoàn thành!

Tần Tiêu tung ra một chưởng:

- Tốt quá! Vất vả cho ngươi rồi, huynh đệ tốt! Nói ta nghe xem, làm sao ngươi làm được vậy?

Lý Tự Nghiệp cười to, vui cười hớn hở nói:

- Ta rời khỏi Thanh Lương hồ, liền có một người âm thầm đi theo ta. Ta liền hiểu, vì sao đại nhân không cần ta phải đi theo đến trạm dịch để gửi phong thơ rồi, cả Ngạc Châu, phỏng chừng khắp nơi đều là tai mắt của Hỏa Phượng!

- Ừ, về sau thì sao?

- Lão Lý ta cũng không có đần. Hỏa Phượng này thật là lợi hại, còn có thể trông nom trụ sở thu nhập của dân chúng Ngạc Châu nữa sao? Lão Lý ta liền chạy đến đổ phường: ở sòng bạc lăn lộn đến nửa đêm, nhìn trúng hai con bạc đang thua sạch tiền cờ bạc phải bán lão bà tiểu thiếp cho đổ phường, ta liền kéo bọn họ đến kỹ viện ăn cơm, hắc hắc!

- Ha ha, ngươi nói đúng! Ở kỹ viện rồng rắn lẫn lộn, đích xác là một địa phương tốt để tránh đi tai mắt của người khác.

- Kỹ viện này làm ăn rất mập mờ! Châu quan, quan huyện lớn nhỏ ở Ngạc Châu đều đến chỗ đó để tiêu khiển hết. Ta tìm một căn nhà nhỏ bằng gỗ, gọi hai con bạc đi vào, nói với bọn họ chỉ cần gửi giúp ta hai phong thư đến dịch quán Kinh Châu, lão Lý ta sẽ cho mỗi người bọn họ một trăm lượng bạc!

- Ngươi không sợ bọn họ cầm bạc liền không làm việc cho ngươi hay sao?

Tần Tiêu ngạc nhiên nói ở ngoài như vậy, nhưng trong nội tâm thầm nghĩ, hiện tại mở cửa càng khiến dân chúng thêm giàu có, sĩ tử văn nhân, quan to hiển quý đã trở thành một bầu không khí chung, nếu không sẽ bị người coi thường, sự khác biệt có thể được danh hào "Phong lưu nhân sĩ". Có rất nhiều đại danh nhân nhà Đường cùng kỹ nữ có chuyện xưa, còn bị quan lại dùng danh tiếng "Giai thoại" này lưu truyền xuống dưới. Nhìn chung các triều đại Trung Quốc cũng thay đổi, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có triều đại Đường mới có loại chuyện này.

- Đại nhân, người đừng cho lão tử ta là người khờ. Ta lấy hai trăm lượng ngân phiếu, chia thành ba phần, đưa cho bọn hắn mỗi người một phần, đến lúc đó phải đến dịch quán Kinh Châu lấy một bằng chứng, rồi lại đến Ngạc Châu tìm ra để cầm lấy đoạn ngân phiếu còn lại, hắc hắc!

Tần Tiêu không khỏi cười to:

- Quả nhiên là ý kiến hay! Hai con bạc này muốn có tiền đến điên lên rồi, khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện chạy đi một chuyến.

Trong nội tâm thầm nghĩ: chuyển gửi tấu chương đến Kinh Châu, cũng không đánh mất thì là biện pháp tốt. Chỉ là không biết rằng trong đoạn đường bọn họ đi tới đó, phải mất thời gian bao lâu đây! Hơn nữa, giao cho hai con bạc làm việc, mình cũng không thấy đáng tin lắm. Hơn nữa, vạn nhất dịch quán Kinh Châu cũng có tai mắt của Hỏa Phường thì sao, hoặc là hai người kia đã sớm bị Hỏa Phượng để mắt tới, vậy thật sự phiền toái! Xem ra, không thể dựa vào Lý Tự Nghiệp nghĩ biện pháp được, phải đổi kế sách mới là...

Lúc này, Lý Tự Nghiệp đột nhiên nở nụ cười, làm ra vẻ mặt thần bí, nói rằng:

- Đêm qua, có một người giống tên tiểu bạch kiểm tên là Cao Tiên Chi tìm được ta, nói cho ta biết đến nơi này tìm đại nhân, ta liền khởi hành. Khi ta từ Ngạc Châu đi ra, lúc ở ngoài thành ta lại còn gặp được một người quen. Hơn nữa, hắn dường như cố ý ở tại đó đợi ta. Đại nhân, ngươi dù có thông minh đến đâu, nhất định cũng không đoán được, người kia là ai!

- Ai?

- Nghĩa Hưng Vương điện hạ, Lý Trọng Tuấn!

Tần Tiêu đang muốn hỏi Lý Tự Nghiệp tình hình hiện giờ cho rõ ràng, thì nhìn thấy ngoài cửa hai tỷ muội Mặc Y cùng Thiết Nô đang đi tới từ xa, vì vậy làm ra một động tác chớ lên tiếng. Lý Tự Nghiệp hiểu ý, chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống.