Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 160: Người nào ngăn cản ta đều chết!! (1)



Giờ phút này, nhưng mà người nào giờ vẫn tin tưởng hắn là văn sĩ nho nhã nhẹ nhàng, hoặc là yếu đuối chỉ biết cùng quan lại khoác lác bịa chuyện như thế, vậy thì người đó chắc hẳn là kẻ điên hoặc chính là ngu ngốc!

Thân thể của Tần Tiêu giống như đang trải qua lễ rửa tội bằng máu tưới, vốn y phục của nhà Hồ là trắng sáng không tỳ vết, lúc này đã không còn nhìn ra được màu lúc ban đầu.

Thần sắc của hắn giống như đang ngủ đông, giống con báo đang đi săn, trầm ổn và bình tĩnh, lại khiến cho tâm tình của người khác rất sợ hãi, ánh mắt của hắn, so với chim ưng chụp mồi càng thêm nhạy cảm cùng lãnh khốc!

Bụp bụp bụp!

Lại có ba viên pháo được phóng lên trời!

Mấy lọn tóc trên thái dương của Tần Tiêu dính đầy máu của địch nhân, hiện đang từ cổ chảy xuống!

Giờ phút này, hắn chỉ nhớ rõ một việc đó chính là thu thập tính mạng của mấy tên tạp chủng này!

Người nào dám ngăn cản ta, kẻ nào ngịch ra, kẻ nào phạm ta, giết không tha!!!

Từ Tiểu Nguyệt đứng ở một bên, trên mặt đã không giống như bình thường nữa mà cả người dường như bị hóa đá, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, kinh hoàng, sợ hãi thì thào lẩm bẩm:

- Là kẻ điên! Yêu quái! Ma thần! Súc sinh kia là Ma thần!!....

Tần Tiêu bên này thì đơn giản là lưu loát giết người như ngóe, còn Lý Tự Nghiệp bên kia thì giống như một cái địa ngục kinh hãi thế tục!

Hắn cầm Phong Trường Đao chém giết đã không biết chặt được bao nhiêu cái cổ hoặc là chém rụng bao nhiêu tay chân, chỉ biết lúc này vẫn giống như con mãnh thú khát máu đang giương nanh múa vuốt, hắn tàn nhẫn và điên cuồng cướp đi biết bao nhiêu tính mạng của đám người bên cạnh!

- Giết!! Giết sạch các ngươi!! Con mẹ nói, giết!

Lý Tự Nghiệp rống lên từng tiếng thật to như tiếng sét đánh, những tảng đá xanh cản đường đều bị hắn cho một chưởng.

- Thống khoái, thống khoái! Thêm vài tên nữa đi! Giết!

Đống thi thể bên cạnh Lý Tự Nghiệp không có cái nào được trọn vẹn đang chồng chất đầy ở phía sau, có thể thấy vẫn có Hắc y sát thủ hung hãn không sợ chết bổ nhào về phía hắn, vây hắn ở bên trong, sau đó thay phiên nhau giáp công!

Đao kiếm như ảnh, máu chảy thành sông!

- Lý tướng quân, bổn tướng đến giúp ngươi!

Một tiếng rống rung trời, bên cạnh là một đại hán uy lẫm xung phong liều chết tới, Trường Đao trong tay múa may, kín đến nỗi không có một kẽ hở, chém ra một con đường máu, xông vào đứng tựa lưng cùng với Lý Tự Nghiệp.

Lý Tự Nghiệp hung hăng lau máu tươi bắn trên mặt một cái, quát lớn:

- Huynh đệ là ai?!

Người tới vung đao lên, vung lên chém vào ba thanh Cương Đao:

- Vạn Lôi phủ Nhạc Châu! Lý tướng quân, hiện giờ giết địch trước, rồi nói chuyện sau!

- Được, giết! Giết sạch đám người này!

Hai tướng cùng nhau rống to một tiếng, đột nhiên đứng dậy vung đao chém giết!

Vốn là bị vây trong một đám người, lập tức bọn họ đứng dậy chém giết khiến cho mỗi người phải tản ra bốn phía.

- Khá lắm! Đao pháp của Vạn tướng quân rất mãnh liệt!

- Lý tướng quân cũng không có kém!

- Giết!!!

Hai con hổ đói lại một lần nữa cùng nhau chém giết!

Đám người vây quanh Tần Tiêu lại càng ngày càng ít. Còn lại có mười mấy tên Hắc y sát thủ, trong mắt mấy người đó đã chứa ý sợ hãi, chần chờ.

Chém giết nửa ngày, vậy mà còn chưa có sờ được góc áo của người này một cái nào, lại bị hắn tiện tay giết chết ba đến bốn mươi người!

Thực lực cách xa như thế thì còn đánh như thế nào được?!

Đây là đang cùng quỷ đánh nhau chứ làm gì có chuyện không bình thường như vậy được!

Bọn sát thủ cũng là được phụ thân nuôi dưỡng, tuy rằng bình thường Tử Tiểu Nguyệt cũng ra quy củ cực nghiêm khắc, nhưng thấy cái chết đang uy hiếp ở trước mắt, vẫn không tự chủ sinh ra ý muốn bỏ chạy, không còn lòng dạ nào muốn tham chiến.

Ở chính giữa, Tần Tiêu vung Trường Đao lên, quét qua mặt đất, một đạo máu trên đao không ngừng chảy trên mặt đất, lẫm liệt quát:

- Còn có ai không sợ chết thì tiến lên! Hôm nay bổn quan đại khai sát giới, người nào ngăn cản ta đều chết!

Vi Đình cùng Chu Đại Thông một mực cẩn thận, tuy rằng từ nãy giờ không có bị thương gì, nhưng ý chí và lòng cam đảm bị sa sút không có một chút ý chí chiến đấu nào, lúc này đã nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, toàn thân phát run nhất thời cùng thở hổn hển.

Từ Tiểu Nguyệt thở hổn hển xông lên phía trước quát hai người:

- Lên đi…! Hai người các ngươi là bọn hèn nhát, còn dám xưng là vô địch thiên hạ! Ngay cả một tên tiểu tử lông vàng mà cũng không đối phó được!

Vi Đình giận tím mặt, trở tay tát lên mặt Từ Tiểu Nguyệt một cái, tát mạnh đến nỗi khiến cho mắt nàng nổ đom đóm:

- Câm mồm, ngươi là đồ kỹ nữ thúi! Không phải bởi vì ngươi có dã tâm muốn thâu tóm thiên hạ, loại bỏ những người bất đồng ý kiến, dung túng huynh đệ của mình, cho tới lúc này còn muốn làm cấp trên hay sao? Chúng ta liều chết liều sống chém giết, ngươi không làm được cái rắm gì mà chỉ biết mắng chửi người! Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử đã nhẫn nhịn ngươi từ lâu lắm rồi, hừ!

Từ Tiểu Nguyệt giống như đang gặp quỷ kinh ngạc trừng mắt nhìn Vi Đình:

- Ngươi....Ngươi thật to gan! Dám dánh ta!

Vi Đình nghiến răng nghiến lợi:

- Không chỉ muốn đánh ngươi mà lão tử còn muốn giết ngươi!

Chu Đại Thông nhảy ra trước mặt Vi Đình ngăn cản hắn lại:

- Vi Đình, ngươi điên rồi! Ngươi quên ngày đó chúng ta đã thề rồi sao, không được phạm thượng!

- Chu Đại Thông, ngươi thật là đồ ngu xuẩn!

Vi Đình oán hận gắt lên một cái, lớn tiếng nổi giận mắng:

- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể giết kỹ nữ này, rồi đầu hàng triều đình, lúc đó mới mong có thể giữ lại được một mạng!

- Ngươi!...

Chu Đại Thông cùng Từ Tiểu Nguyệt đồng thời giận dữ, bực bội nói không ra lời.

- Cẩu tặc thay đổi thất thường! Nạp mạng đi!

Sau lưng truyền đến một tiếng yêu kiều, ở giữa không trung, một bóng dáng đang lượn vòng cầm theo một thanh kiếm màu đỏ tươi, đột nhiên đánh úp xuống đỉnh đầu của Vi Đình!

Là Tử Địch! Trên mặt Tử Địch vô cùng tức giận! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Xú nha đầu, đừng quên các ngươi là do lão tử dạy đỗ!

Vi Đình cắn răng gầm nhẹ một tiếng, không hề lùi bước mà còn tiến tới, một cước đạp thanh kiếm ở giữa không trung đang lao tới kia!

Tử Địch múa kiếm nhìn như kín không kẽ hở, thì đột nhiên bị Vi Đình ở trước mặt tìm ra được một cái lỗ hổng, Hồ Nguyệt Loan Đao giống như một con rắn độc xà tới, từ kẽ hở này xuyên qua, một đao chém trúng đầu vai của Tử Địch!

Tử Địch kêu thảm một tiếng, ầm ầm rớt xuống đất, đầu vai ở trên cánh tay phải bị chém trúng, viết thương dài hơn một thước, máu tươi đang phun trào ra.

- Địch nhi!

Mặc Y chạy đến, một đạo thân ảnh cầm kiếm sà xuống mặt đất, đánh thẳng vào Vi Đình, nhanh như điện như sấm chớp.

Vi Đình vừa rơi xuống đất chuẩn bị dùng một đao kết thúc Tử Địch, không ngờ lúc này lại thấy Mặc Y đang đánh úp lại, lại lần nữa cười lạnh một tiếng, nâng người dậy, cơ hồ là dùng chiêu thức giống y hệt Mặc Y, tiến tới chém giết nàng!

Hai thân ảnh bắn ra hồng quang, thời gian trôi qua nhanh đang lúc so chiêu Mặc Y thét lên một tiếng, cũng rơi xuống trên mặt đất, trên người cũng bị chém một đao, miệng vết thương giống y hệt của Tử Địch.