Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 172: Phân chia tang vật (2)



Tần Tiêu cười ha ha:

- Cũng không phải mình ta ăn, Thượng Quan Uyển Nhi cũng ăn hết không ít.

- Ngươi đúng là thằng ngốc.

Lý Trọng Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép oán hận nói:

- Làm sao ngươi có thể để cho cô nương khác ăn Tùng Ngọc Bách Hợp Tô của hai tỷ muội kia được? Nếu để các nàng biết, không phải thương tâm tới chết sao? Tần huynh đệ nha, uổng ngươi thông minh hơn người, chiêu thức đối phó nữ nhân còn không được ah! Ha ha, hôm nào đến kinh đô, chúng ta cùng nhau gọi A Man dẫn ngươi ra ngoài hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.

Học hỏi kinh nghiệm? Cái gì học hỏi kinh nghiệm, không phải là đi dạo kỹ viện uống hoa tửu sao? Nói hàm súc như vậy làm cái quái gì. Các ngươi đối với huynh đệ phong lưu đây còn có đùa giỡ gì. Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười to, sau đó thay đổi chủ đề:

- Điện hạ tới tìm ta, nhất định là có chính sự rồi.

Lý Trọng Tuấn có chút thở dài một hơi:

- Cũng không phải. Có một số việc, nghĩ đến tâm phiền, trong quân đồn cách đây mười dặm lật qua lật lại ngủ không được nên tới tìm huynh đệ tâm sự thương nghị.

Tần Tiêu nhàn nhạt cười: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Vậy điện hạ thỉnh giảng, Tần Tiêu rửa tai lắng nghe, xem có thể giúp đỡ điện hạ hay không?

Lý Trọng Tuấn cầm lấy ly rượu củaTần Tiêu uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:

- Chuyện này, nếu ngay cả Tần huynh đệ cũng giúp không được, trên đời này không ai có thể giúp đỡ rồi.

Tần Tiêu cười:

- Xem ra buồn rầu trong lòng điện hạ cũng chính là chuyện vẫn đang đè nặng trong lòng ta mấy ngày nay.

Lý Trọng Tuấn nhìn thật sâu Tần Tiêu vài lần, thở dài nói:

- Ai! Kỳ thật, vừa mới bắt đầu đánh, ta vẫn đang tự hỏi vấn đề này. Huynh đệ ngươi nói đi... Ta cũng thương muội tử, đến tột cùng nên xử trí như thế nào đâu này? Hoàng đế nói rõ là không muốn cho thế nhân biết rõ sự hiện hữu của nàng. Nhưng mà muốn ta tự tay xử tử nàng, vậy cùng cầm thú còn có gì khác biệt? Ta Lý Trọng Tuấn tuy rằng không phải là người thiện tâm, trên chiến trường sát nhân còn thống khoái hơn là giết gà, cũng không nháy đôi mắt. nhưng đối với muội tử số khổ này ta không hạ thủ nổi. Thứ nhất là từ nhỏ chúng ta hoạn nạn cảm tình cực kỳ thâm hậu. Thứ hai là vương muốn Lý gia chúng ta tàn sát lẫn nhau, cảm thấy không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, hiện tại dù sao cũng là hoàng đế nãi nãi cầm quyền, là Vũ gia cầm quyền... Trái lo phải nghĩ... Trong lòng ta giống như có một con mèo đang cào cào, khó có thể quyết định. Thật muốn tìm người sống đến chém một đao để phát tiết.

Tần Tiêu cầm lấy bầu rượu, khoan thai rót một chén rượu cho Lý Trọng Tuấn một lần nữa, hắn thấp giọng nói:

- Điện hạ chớ gấp. Kỳ thật Tần Tiêu hai ngày này đã nghĩ ra một biện pháp tốt.

Lý Trọng Tuấn bỗng chốc mở to đôi mắt, kinh hỉ hỏi:

- Huynh đệ nói nhanh lên, biện pháp tốt ra sao?

- Điện hạ có từng biết rõ, Vĩnh Thái quận chúa ngày đó bị Vũ Hoàng hạ lệnh xử tử sống sót như thế nào không?

Lý Trọng Tuấn gật nhẹ đầu:

- Ta cũng từng nghe qua, hình như lần trước ngươi nó đó là dùng ve sầu thoát xác, dùng thế thân chịu hình phải không?

Tần Tiêu gật đầu:

- Nói được cụ thể một chút là Dị Dung Thuật! Tỷ muội Mặc Y cũng có một chút về mật thuật này. Điện hạ ngài thấy... Ngày hôm qua ta thẩm đường, Ngô Tiên Nhi lợi dụng thuật lừa dối ngụy trang Vĩnh Thái quận chúa nghe nhìn lẫn lộn. Chúng ta sao không tương kế tựu kế chuyển đổi? Nói trên đời căn bản không có Vĩnh Thái, sau đó ta lại đổi khuôn mặt Vĩnh Thái đi tới một chỗ khác thì không có người nhận ra. Điện hạ nghĩ sao?

Lý Trọng Tuấn nhíu mày:

- Tốt thì tốt... Nhưng mà sợ cuối cùng là giấy không thể gói được lửa. Hơn nữa, lần này Giang Nam án, tai mắt hỗn tạp, người biết rõ nội tình tương đối nhiều. Vạn nhất tin tức này rơi vào tai hoàng đế thì chẳng phải là hỏng đại sự sao?

- Chưa hẳn!

Tần Tiêu cười, tràn đầy tự tin:

- Điện hạ suy nghĩ một chút, kỳ thật hoàng đế không phải là muốn xử tử Vĩnh Thái một lần nữa. Rất nhiều thứ đã cho thấy ý tứ này, nói thí dụ như phái ngươi tới xử lý chuyện tình Giang Nam, sau đó nàng lại để cho Thượng Quan Uyển Nhi truyền mật chỉ, ý là đừng cho thế nhân biết rõ tồn tại của Vĩnh Thái quận chúa. Nhưng mà nàng cũng không có nói thẳng muốn ta giết nàng! Có lẽ trong lòng hoàng đế có ý định gì khác, nếu muốn chúng ta giết nàng thì không cần úp úp mở mở như thế. Ít nhất đối với Thượng Quan Uyển Nhi thì cũng không cần.

Lý Trọng Tuấn chậm rãi gật đầu:

- Có lý... Chỉ là.. ngươi chớ xem thường Thượng Quan Uyển Nhi, nàng tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng từ nhỏ lớn lên trong cung, lòng dạ thâm sâu không kém chúng ta. Có lẽ trong nội tâm nàng có cách nghĩ khác hoặc là hoàng đế bí mật giao cho nàng nhiệm vụ gì khác, nàng không nói cho chúng ta biết cũng có khả năng. Tóm lại, hết thảy phải cẩn thận mà làm việc.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- "Điện hạ nói đúng. Mọi thứ cẩn thận là hơn. Việc này nếu tốt thì hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt, tất cả mọi người sống khá giả; khiến cho không tốt, hoàng đế giở pháp quy ra thì cuối cùng hạ sát thủ với Vĩnh Thái, thậm chí ngay cả chúng ta cũng bị liên qua. Thượng Quan Uyển Nhi bên kia, ta mấy ngày tới sẽ ở cùng nàng thăm dò chuyện này, sau khi rõ ràng mới tính tiếp chuyện của Vĩnh Thái.

Lý Trọng Tuấn rốt cục thở ra một hơi thật dài:

- Bổn vương có thể ngủ được rồi. Có huynh đệ ngươi lo nghĩ, chắc chắn sẽ không sai lầm. Đúng rồi, muội tử của ta hiện tại ở nơi nào? Ta muốn gặp nàng một lần.

Tần Tiêu nhàn nhạt cười:

- Điện hạ không được nóng vội, sớm muộn nhất định có thể nhìn thấy. Bất quá điện hạ nhất định phải nhớ kỹ một việc, chuyện tình của Vĩnh Thái càng ít người biết rõ, nàng liền càng an toàn. Tần Tiêu đề nghị, điện hạ sau khi hồi cung cũng không nên nói chuyện này với thái tử cùng Thái Tử Phi...

Lý Trọng Tuấn "A "cảm thán một tiếng:

- Ngươi cái tên này, như thế nào còn khẩn trương hơn cả người làm ca ca này hả? Hay ngươi thật coi trọng Tiên nhi? Khá lắm! Ta nói cho ngươi biết trước, ngươi nếu cùng Tiên nhi thật sự có cái gì rồi, nàng chỉ có thể làm chính thê...

Tần Tiêu vội vàng phất tay ngắt lời Lý Trọng Tuấn, cười nói:

- Điện hạ nghĩ quá xa rồi, không hợp thói thường, không hợp thói thường rồi, ha ha!

Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn cười xấu xa chỉ vào Tần Tiêu mắng:

- Tên khốn ngươi đúng như lời của Trương Húc nói, chính là một bình hồ lô khó chịu! Ngươi nhìn ngươi một chút đi, đi dạo Giang Nam vài ngày, nữ nhân bên cạnh có thể biến thành một chi quân đội! Ngay cả Từ Tiểu Nguyệt hồ ly tinh cũng muốn thông đồng với ngươi.

Chuyện bị đè nén trong lòng Lý Trọng Tuấn xem như có hơi có chút tin tức, hắn lập tức khôi phục tính tình phóng đãng ngày bình thường, kéo lấy Tần Tiêu, khe khẽ nói:

- Huynh đệ, lần này chúng ta làm anh em đồng hao như thế nào đây? Hoa tỷ muội, ta một người ngươi một người, như thế này đi, xem như ngươi trước tới, ta xếp hàng không được sao?