Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 488: Mỹ nữ và bầy sói (3)



Mặc Y căm giận buông lỏng tay, Dương Ngã Chi kêu thảm một tiếng, giống như đống bùn mềm, té ngã trên mặt đất. Mặc Y lấy kiếm đặt trên hầu hắn, nhìn xương đùi của hắn một chút, quả nhiên cả hai bên đều đã bị gãy, sưng phù lớn lên.

- Làm sao bây giờ? Dương Ngã Chi một hán tử thân hình cao lớn Dương Ngã Chi, lưng ta khẳng định là cõng không được.

Mặc Y cắn môi suy tư nói:

- Đúng rồi...đốt lửa lên! Hắn nhất định sẽ phái người tới tìm ta! Trong đêm tối thấy hỏa quang, sẽ có người tới cứu chúng ta!

Quyết định chủ ý, Mặc Y đã tìm kiếm xung quanh tới bó củi khô, thật vất vả mới đốt lên một đống lửa, Dương Ngã Chi vẫn lẳng lặng nhìn Mặc Y, không khỏi nói rằng:

- Ngươi rất thông minh.

Mặc Y mặt lạnh như sương, trợn trừng với hắn một cái, không nói một lời. Sau đó lại bên người Đại Hắc Hùng, chém xuống mấy kiếm chặt đứt một cánh tay của nó, lột đi lớp da, dùng kiếm tước bỏ sạch sẽ, đã xiên lên thân kiếm đem nướng. Két két mỡ gẩu chảy ra, chảy lên đống lửa, một trận hương vị thịt quay phiêu tán khắp nơi.

Dương Ngã Chi nhịn không được nuốt một chút nước bọt:

- Ngươi làm sai một việc.

Mặc Y lạnh lùng trừng mắt với hắn:

- Ngươi tốt nhất không nên đùa giỡn âm mưu gì.

- Hương vị thịt quay sẽ dẫn tới bầy sói đói.

Dương Ngã Chi có chút vui mừng vì người khác gặp họa nói rằng:

- Không tin cứ chờ xem. Không cần bao lâu nữa, sẽ có một đám con mắt xanh lục lấp lánh tụ tập lại đây. Phiến sơn lâm này thường thường sẽ có chó sói trên Đại Lang Nguyên và Ngưu Đầu Sơn chạy tới săn thức ăn. Hiện ở nơi nào đóng quân, phỏng chừng đều đã chạy tới bên cạnh đây rồi.

Mặc Y không khỏi cả người run rẩy một chút, hơi bị nghĩ mà sợ hãi. Tuy rằng nàng hận chết Dương Ngã Chi này, nhưng nàng càng minh bạch, đối với loại địa phương như Mạc Bắc này, Dương Ngã Chi so với nàng quen thuộc hơn nhiều. Hắn nói, nhất định là rất có đạo lý. Nghĩ tới đây, Mặc Y cầm tay gấu nửa đời không quen nhìn cắn mấy miếng nuốt vào bụng, thịt gầu quá nhiều mỡ không muốn ăn nhiều, đã đem nó ném cho Dương Ngã Chi, chính mình lại tìm thêm chút cành cây, chuẩn bị dùng để phòng chó sói.

Khi mới vừa đi không được vài bước, quả nhiên ở phía trước đã thấy mấy đôi mắt xanh lúc lấp lóe đang hướng tới bên phía mình di động đến!

Mặc Y cảm giác như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống dưới chân mình, một loại sợ hãi theo bản năng từ nội tâm dâng lên, chậm rãi lui về phía sau bỏ đi, trở lại bên cạnh đống lửa.

Dương Ngã Chi lang thôn hổ yết ăn sạch toàn bộ tay gấu bị nướng đến đen thui, nhìn thấy Mặc Y thần sắc kinh hoảng, hướng phía trước nhìn lại, còn kém chút kêu lên sợ hãi.

Con mắt xanh lục càng lúc càng nhiều, dần dần từ chu vi áp sát lại đây, khoảng chừng có hơn hai ba mươi con, có lúc còn không ngừng phát sinh một tiếng sói tru.

Mặc Y nắm chặt kiếm, đem một ít bó củi còn lại đều ném vào trong đống lửa, trên người căng cứng thật chặt, từng đợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Dương Ngã Chi tuyệt vọng rên rỉ nói:

- Xong, xong rồi! Chúng ta chết chắc! Đây là một đám dã lang đói khát mà hung ác, ngay cả Đại Hắc Hùng gặp phải chúng nó, cũng chỉ có chết chắc!

- Câm miệng, ngươi tên nhu nhược này!

Mặc Y phẫn nộ quát khẽ một tiếng, mấy con dã lang đang chậm rãi tiến lại gần hướng phía sau nhảy ra. Một bên khác, lại có mấy con dã lang len lén áp sát qua, đem thi thể Đại Hắc Hùng lôi kéo về phía sau. Nhất thời, toàn bộ bầy sói hướng về phía Đại Hắc Hùng tụ tập lại gần, nhanh chóng, gọn gàng xé rách da lông dày đặc của Đại Hắc Hùng, xé thịt cắn nuốt.

Mặc Y nhìn cảnh tượng trước mắt, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn thân cây nhỏ này, rõ ràng là chịu không nổi hai người, lại thêm Dương Ngã Chi hai chân thụ thương, muốn hắn đưa đi tới cũng là khó càng thêm khó.

Dương Ngã Chi cười khổ nói rằng:

- Cô nương, ngươi vẫn là cho ta một kiếm đi, đem đầu ta cắt xuống, thẳng thắn một ít. Ta không muốn bị bầy sói tươi sống xé xác thành mảnh nhỏ. Nơi này ít nhất có đến ba mươi con dã lang, lại thêm bọn chúng không phải quá thích ăn thi thể, càng thích ăn thịt sống hơn. Xem đi, chúng nó đã đi qua rồi!

Mấy đầu dã lang bên mép đã chảy nước dãi, ở bên cạnh hai nười quanh quẩn hồi lâu, giảo hoạt lách đến phía sau cây nhỏ, chuẩn bị đánh lén. Dương Ngã Chi ngồi dưới đất, cả kinh chợt kêu lên một tiếng:

- A, bên này!

- Ở đây cũng có!

- Còn có chỗ này, ở đây nữa!

Mặc Y nắm chặt trường kiếm, khẩn trương nhìn chung quanh, bị tiếng kêu sợ hãi của Dương Ngã Chi khiến cho phiền muộn vô cùng, một kiếm để ở trên yết hầu của hắn, oán hận quát khẽ nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ngươi nếu là lại làm loạn, ta tùy thời sẽ đem ngươi ném cho đám dã lang này, chính mình nhảy lên trên cây mà trốn, vạn sự đại cát!

Dương Ngã Chi trợn lớn con mắt hung lệ nhìn Mặc Y, cảm giác nàng tuyệt không giống như đang nói giỡn. Vì vậy trái lại ngâm miệng, ngay cả con mắt đều nhịn không được đóng chặt.

Mặc Y cảm giác trong lòng bàn tay chảy ra một trận mồ hôi, tim đập lợi hại. Tuy rằng nàng võ nghệ không tầm thường, nhưng nói đến cùng vẫn là cô nương gia, bình thường thấy con chuột đều một trận lông tóc dựng đứng, huống chi là một bầy sói như thế này! Cái loại sợ hãi theo bản năng phát ra từ nội tâm khiến nàng rất là bất an!

Nhưng đúng lúc này, bầy sói cắn xé thi thể Đại Hắc Hùng một trận, sau đó có thể đã cảm thấy buồn tẻ vô vị, hướng phía hai người tấn công tới.

Mặc Y trên lưng mát lạnh, theo bản năng chém ra một kiếm, nhất thời chém trúng con dã lang đầu tiên lao lên, đem móng vuốt của nó chém ra một bên. Dã lang kêu thảm thiết hai tiếng lăn lộn sang một bên. Mặt khác lại có hai con nhảy lên, vồ tới, một con từ đỉnh đầu lao đến, một cao khác nhắm đến cắn chân của Mặc Y. Mặc Y kêu sợ hãi hai tiếng động thân nhảy sang phía sau. Dương Ngã Chi bên kia lại kêu to, gỡ xuống vỏ đao bên hông liều mạng huy vũ, xua đuổi dã lang xung quanh. Mặc Y thấy thế nhảy qua, muốn hai kiếm bức lui mấy con dã lang đang chuẩn bị nhảy qua cắn xé Dương Ngã Chi, oán hận mắng:

- Vẫn là đem ngươi ném cho đám dã lang này tương đối thỏa đáng một chút.

- A! A! Không nên a!

Dương Ngã Chi kêu to:

- Ngươi đem ta một kiếm đâm chết hoặc là chém đầu cũng được!

Mặc Y cười nhạt:

- Các ngươi người Đột Quyết không phải vẫn sùng bái lang sao? Như thế nào thấy bầy sói lại không thấy ngươi quỳ bái, còn sợ thành bộ dáng như vậy?

Dương Ngã Chi nuốt nước bọt:

- Đó...đó là hai chuyện khác nhau!

Lúc này, bầy sói ở hai bên đã vây quanh, áp sát đến, đều nhảy lên muốn lao đến cắn xé hai người. Đống lửa trại kia cũng dần dần nhỏ lại. Chỉ còn một điểm hỏa quang yếu ớt. Mặc Y trái tim cũng dần dần lạnh xuống, cảm giác được một cổ tuyệt vọng. Cái cây nhỏ kia cũng thật sự là quá nhỏ một chút, tuy rằng chính mình có thể bằng vào khinh công nhảy lên được, nhưng khó bảo đám đám dã lang này không đem nàng đập xuống. Hoặc là chờ đợi thật lâu, đến khi mình chịu không nổi mà ngã xuống.