Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 512: Tin tưởng kỳ tích



Mặc Y nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đừng nói những chuyện này. Nếu không phải gặp gỡ ngươi, Mặc Y cũng không biết thì ra sinh hoạt của một người còn có ý nghĩa như vậy. Ta biết rõ, lần này chúng ta có khả năng gặp tai vạ, nhưng mà ta thực không oán không hối, cho dù cuối cùng ta biêt thất bại kết cục rất thảm, Mặc Y cũng mỉm cười đối mặt. Bởi vì có lão công bên người, tất cả đều trở nên có ý nghĩa, hơn nữa có giá trị.

Tần Tiêu lộ ra ngưng trọng và tươi cười vui mừng. Vỗ vỗ vai Mặc Y:

- Mặc Y, ngươi tin tưởng kỳ tích sao?

- Tin tưởng.

Mặc Y nhìn lên bầu trời:

- Có thể quen ngươi, cuối cùng ta vẫn đi cùng ngươi, bản thân nó đã là kỳ tích rồi. Loại chuyện này hơn mười năm trước ta chưa từng nghĩ qua. Trước đây nguyện vọng lớn nhất của ta là mang theo muội muội cáo biệt sinh hoạt chỉ biết giết chóc không thấy ngày mai. Những chuyện này với ta mà nói là như đang trong mơ. Hết lần này tới lần khác ta lại ở bên người của ngươi, là chân thật như thế. Đây không phải là giấc mộng.

Khóe miệng Tần Tiêu hơi nhếch lên, sắc mặt biến thành kiên định và lạnh lùng:

- Như vậy lúc này chúng ta cùng trông mong kỳ tích xuất hiện đi! Không đến cuối cùng, ta quyết không buông bỏ. Nếu như bại vong cùng trầm luân thật sự là số mạng của ta, ta vẫn toàn lực đi tranh giành! Mặc Y. Bất kể như thế nào, loại thời điểm này có ngươi bầu bạn với ta, ta thực cảm thấy mỹ mãn. Nếu như lúc này Vi hậu và Võ Tam Tư thực có ý định hạ độc thủ với ta, ta sẽ liều lĩnh toàn lực đánh cược một lần. Cho dù manh bêu danh thiên cổ thì ta cũng phải lật ngược ván bài, toàn lực mà làm.

Trên người Mặc Y khẽ run lên. Khóe mắt có vài giọt nước mắt chảy ra, đi tới bên người Tần Tiêu, ôm cổ của hắn:

- Lão công, Mặc Y không hiểu làm quan, cũng không hiểu chính trị. Ta chỉ biết là, mặc kệ ngươi ở đâu, ta sẽ ở cùng ngươi; mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều vĩnh viễn ủng hộ ngươi; nếu như ông trời không bảo chúng ta đi chết, Mặc Y cũng hy vọng vẫn như ngày hôm nay, thản nhiên ra đi trong ngực của lão công...

Tần Tiêu ôm chặc Mặc Y, vong tình hôn nàng. Mặc Y hai mắt nhắm lại, cảm giác trên mặt hơi lạnh hiện ra, nước mắt cuối cùng vẫn lăn xuống.

Tin tưởng kỳ tích!

Trong đầu Tần Tiêu có âm thanh này quanh quẩn, trong nội tâm tín niệm cũng kiên định lại -- cái gì trị quốc bình thiên hạ, trước ta ta chỉ muốn sống sót! Vì thê nhi, vì chính mình, không tiếc bất luận thủ đoạn gì, hắn dù làm kẻ phản loạn cũng được! Ích kỷ cũng tốt, mưu phản tội lớn cũng được -- ta chỉ muốn sống sót!

Sau lưng tiếng vó ngựa vang lên, Quách Tử Nghi mang theo mấy thân binh đi ra tìm Tần Tiêu. Xa xa nhìn thấy Tần Tiêu cùng Mặc Y ôm nhau hôn môi, sắp nhanh biến thành người tuyết, cũng không dám đi qua quấy rầy.

Quách Tử Nghi ho nhẹ một tiếng, hạ lệnh:

- Tất cả quay ngựa lại, xoay đầu chỗ khác.

Tai của Tần Tiêu nghe sau lưng có âm thanh, lúc này mới tách khỏi Mặc Y, khẽ cười nói:

- Trở về đi, chuẩn bị lễ mừng năm mới. Buổi chiều ta mang ngươi đi Linh Châu, chúng ta cũng dạo phố, thu mua một ít đồ tết, cho ngươi mua thêm vài món xiêm y xinh đẹp, hảo hảo tán gái giải sầu. Nữ hài tử mà, chỉ cần ít bột nước và trâm cài đầu mới đẹp, quen lâu như vậy, ta còn chưa nhìn thấy ngươi trang điểm đấy.

Trên mặt Mặc Y hiện ra thần sắc hưng phấn của thiếu nữ:

- Tốt lắm! Lão công muốn xem, ta sẽ mặc một lần -- nhưng mà cách đây hơn hai trăm dặm đấy!

- Sợ cái gì!

Tần Tiêu vỗ vỗ tuyết đọng trên đầu Mặc Y nói ra.

...

Sau đó mọi người đi vào trong trại, trong quân đang ăn điểm tâm, Tần Tiêu thoảng qua ăn một chút, liền chuẩn bị mang theo Mặc Y ‘bỏ rơi nhiệm vụ’ rời khỏi quân doanh, đi tới Linh Châu cách đó hai trăm dặm dạo phố mua sắm.

Hai người đang chuẩn bị ở trong doanh, Quách Tử Nghi chạy vào nói:

- Sư phụ, sư mẫu... Dân chúng Linh Châu tự phát mang theo vật tư tới an ủi quân tướng.

- Úc.

Tay của Tần Tiêu đang cầm tay nải.

- Nhớ rõ tặng quà vàng bạc đáp lễ dân chúng, không thể lấy không thứ gì của dân chúng.

- Lý đại thúc cùng Vạn đại thúc đang an bài.

Quách Tử Nghi tiếp tục nói ra.

- Thế nhưng mà, họ có đồ quý trọng, nói nhất định phải tự mình giao cho sư phụ.

- Ah?

Tần Tiêu tay hơi ngừng, đi ra ngoài trướng nói với Quách Tử Nghi:

- Cái gì thế nhỉ. Vẫn không thể giao cho ngươi sao? Người ở nơi nào, mời vào doanh trướng.

Quách Tử Nghi dẫn dân chúng vào. Tần Tiêu tinh tế dò xét, là một nông dân hơn bốn mươi tuổi, gặp được Tần Tiêu thì quỳ bái.

Tần Tiêu cho hắn đứng dậy:

- Vị đồng hương này, ngươi quen ta sao?

- Tiểu nhân chỉ nghe qua uy danh của tướng quân. Cũng không nhận ra.

Tiểu dân chúng tóc húi cua này có chút lạnh run, dân chúng hiện giờ gặp quan đều như thế, huống chi Tần Tiêu là đại tướng lãnh binh uy danh tám hướng. Tiểu dân chúng kinh hoàng mang một cái tay nảy ra:

- Có công tử cho ta năm lượng bạc, bảo ta nhất định phải mang thứ này giao cho tướng quân. Chuyện khác tiểu nhân cũng không biết.

Tần Tiêu hồ nghi nhận lấy, là một tay nải tinh xảo. Tần Tiêu thưởng cho người này thỏi bạc, đi vào trong gian phòng mở ra xem xét, không khỏi có chút kinh sợ -- một đồng tiền.

Là đồng tiền có buộc sợi tơ vàng.

Đây chính là đồng tiền lúc Lý Long Cơ kết nghĩa kim lan thì hắn đưa đồng tìn làm tín vật.

Trong nội tâm Tần Tiêu nhiệt huyết sôi lên, trước mắt giống như hiện ra tình cảnh ngày trước, lúc ấy hai người đều uống đến say, không lựa lời hào khí nói ra.

- Lý Long Cơ ta tuy không phải anh hùng hào kiệt gì. Hai chữ nghĩa khí vẫn hiểu được. Hôm nay chúng ta kết bái, ta gọi ngươi một tiếng đại ca; ngày nào đó nếu ta làm hoàng đế, ngươi vẫn là đại ca của ta. Ta làm hoàng đế, ngươi sẽ là đệ nhất vương gia, ha ha ha...

Tần Tiêu kích động thu đồng tiền lại, Mặc Y nghi hoặc nhìn qua Tần Tiêu vài lần nói ra:

- Lão công, chuyện gì xảy ra sao?

Tần Tiêu tỉnh táo lại, khẩn trương nhìn qua tay nải, thấy một tấm vải bông không có chữ viết nhắc nhở này. Trong nội tâm khẽ động, Tần Tiêu lấy nước thuốc ra -- đặc chủng doanh hiện tại cũng sáng tác phương pháp ẩn hình truyền tin tức -- dùng một ống bút lông bôi lên vải bông.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm bao vải có chữ hiện ra.

- Linh Châu, Ôn Trì, Bảo Khách Lai. Chờ tới chết!

Mặc Y nhíu mày:

- Lão công, đây là ý gì?

Tần Tiêu kích động ôm Mặc Y vào trong ngực:

- Lão bà, ta có lão bà tốt! Chúng ta chờ đợi kỳ tích sắp xuất hiện!

Mặc Y không hiểu chút nào:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang hồ đồ đây.

Tần Tiêu đem tấm vải hủy đi, hắn thu ngọc bội và đồng tiền lại, đưa cho Mặc Y nhìn, hạ giọng hưng phấn nói ra:

- Đây là ba năm trước kia ta và Sở vương Lý Long Cơ kết nghĩa đưa tặng tín vật cho nhau!

- Ah...

Mặc Y nhẹ giọng hô, lập tức vui vẻ:

- Lão công, ngươi nói là Sở vương đã hiện thân?

- Nhất định là hắn!