Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 567: Trấn Quốc Thái Bình công chúa (2)



Lý Tiên Huệ nhìn qua Tần Tiêu, lại ra động tác khiêu khích nghịch ngợm, ngây thơ không thôi. Giống như trước mặt trưởng bối là Thái Bình công chúa thì nàng khôi phục thiên tính. Tuy mới làm mẹ, nhưng mà dù sao nàng mới mười chín tuổi nha, đáng yêu, ngây thơ, thành thục cùng gợi cảm ở trên người của nàng càng hoàn mỹ. Tần Tiêu giống như quay về mấy năm trước, hai người lúc đầu quen biết nhau, giống như cảm giác mối tình đầu.

Tiên nhi đúng là vưu vật tinh linh! Trong lòng Tần Tiêu âm thầm tán dương mình có phúc khí.

Thái Bình công chúa cười rộ lên, lôi kéo tay Lý Tiên Huệ, nhìn qua Tần Tiêu nói ra:

- Các ngươi vợ chồng son, mau tiến vào nhà đi. Nếu muốn tình chàng ý thiếp chớ nên ở trước mặt lão bà như ta.

Lý Tiên Huệ vội vàng nói:

- Cô cô đang lúc phong nhã hào hoa, chỗ nào giống lão bà? Tiên nhi ở trước mặt cô cô như chim sẻ gặp phượng hoàng, tự ti mặc cảm đấy!

- Ha ha, hảo Tiên nhi, đúng là biết nói chuyện.

Thái Bình công chúa cười rộ lên, vuốt eo mềm của Lý Tiên Huệ, có chút kinh nói:

- Vì sao Tiên nhi lại gầy như vậy? Chớ không phải là Tần Tiêu không chịu cho ngươi ăn ngon sao? Nếu là thế thì nói cho cô cô, cô cô làm chủ cho ngươi, trị tội đàn ông phụ lòng này.

- Không phải, không phải, không có!

Lý Tiên Huệ xấu hổ nói:

- Lão công đối đãi ta rất tốt! Nhưng mà Tiên nhi không muốn lớn lên mập mạp, như vậy lúc kiếm vũ sẽ bất lợi. Hơn nữa lão công không thích ta quá béo, hì hì!

Tần Tiêu ở bên cạnh cười ngây ngô:

- Tiên nhi ngươi nói gì thế. Mặc kệ ngươi béo gầy, ta đều thích cả? Rõ ràng ở trước mặt công chúa vu hãm ta.

- Ngươi đại nam nhân, thật không biết tốt xấu, Tiên nhi đang giải vây cho ngươi đấy.

Mắt phượng Thái Bình công chúa trợn lên, ra vẻ giả hờn nói ra:

- Lớn lên béo một chút là rất xinh đẹp sao? Ngươi thật không hiểu thưởng thức gì cả. Bỏ đi, đây là việc của vợ chồng son các ngươi, lão thái bà ta mới không quản. Mang giày mà nói đi chân trần không thoải mái, cũng chỉ có chân mới biết được. Đúng không, Tiên nhi?

Lý Tiên Huệ cười khanh khách, mười phần như hài tử:

- Dạ cô cô! Cô cô đúng là có kiến thức, Tiên nhi thật bội phục!

Thái Bình công chúa mang hai người vào trong phòng, chỉ vào bồ đoàn bên cạnh kỷ trà, nói:

- Các ngươi tới thật không khéo, ta đang ở đây tu tâm dưỡng tính. Không có bàn gì cả, tạm thời ngồi ở đây đi.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều ngồi xuống, Tần Tiêu cho người hầu mang lễ vật vào.

Thái Bình công chúa oán trách nói:

- Các ngươi cho rằng cô cô xem trọng những tục vật này hay sao, cần bái lễ sao? Không bao lâu ta sẽ cho người mang toàn bộ về. Đại hôn của các ngươi cô cô nên tặng lễ a!

Lý Tiên Huệ vội hỏi:

- Cô cô, những vật này là chúng ta mang theo một ít sản vật của Giang Nam tới đây, không coi là quá đáng giá, chỉ là tỏ tâm ý mà thôi. Tiên nhi biết rõ cô cô không thèm tiền tài đồ cổ, cho nên cũng không dám mùa rìu qua mắt thợ mang đi tặng. Cô cô, ngươi thu đi, bằng không thì Tiên nhi sẽ không an lòng. Ở Trường An ở lâu như vậy, cũng không có tới bái phỏng người, trong nội tâm quá hổ thẹn...

Thái Bình công chúa nhắm lại cười rộ lên:

- Đúng là hảo Tiên nhi hiểu chuyện! Trong đồng lứa của ngươi thì cũng chỉ có ngươi là hài tử hiểu chuyện nhất. Mặt khác nha, ta không thấy đứa trẻ nào được như ngươi đâu.

Trong lòng Tần Tiêu đang âm thầm nói cả Lý Long Cơ sao?

Thái Bình công chúa cùng Lý Tiên Huệ ngươi một lời ta một câu kéo việc nhà. Tần Tiêu cũng không nói được gì, nếu là người bình thường nhìn thấy các nàng hai người, lại không biết thân phận của các nàng còn tưởng rằng là cô cháu đang nói chuyện trời đất. Thái Bình công chúa, cũng hoàn toàn không có bộ dáng cao cao tại thượng như ngày thường. Mà biến thành như nữ tử bình thường, bình dị gần gũi không có giá đỡ.

Tần Tiêu tự suy nghĩ: Thái Bình công chúa vẫn không có kết giao thâm tình gì. Nhưng mà bất kể hiện tại hay trong lịch sử, nàng vẫn là người vô cùng lợi hại, vô cùng có thủ đoạn và tâm cơ. Hiện tại xem ra không sờ được mánh khóe nào cả. Quả nhiên lòng dạ rất sâu!

Hai nữ nhân trò chuyện trò từ từ tâm đầu ý hợp. Nói tới chuyện lý thú khi Lý Tiên Huệ còn bé, Tần Tiêu nghe xong cũng cười rộ lên.

Trong lúc nhất thời, giống như người nhà tụ hội. Người hầu cũng đưa bánh ngọt và nước trà tới. Ba người cũng uống mấy chén

Qua một hồi, Thái Bình công chúa nhìn qua bên ngoài kêu to:

- Người tới.

Một nha hoàn đẩy cửa đi vào, bái xuống đất:

- Công chúa điện hạ có gì phân phó?

- Đi phòng ngủ tiền đường mang cái hộp trang sức của ta tới đây.

- Vâng!

Tiểu nha hoàn xem như nha hoàn thiếp thân của Thái Bình công chúa, liên tục lui ra ngoài, còn kéo cửa lại.

Lý Tiên Huệ lập tức ngạc nhiên nói:

- Cô cô. Cái này...

Thái Bình công chúa mỉm cười:

- Tiên nhi, trong thế hệ con cháu thì ta ưa thích ngươi nhất. Hôm nay cô cô cho ngươi vài món trang sức, ngươi phải đeo lúc đại hôn a? Rất là xinh đẹp, làm cho Tần Tiêu không ưa trói buộc có nhiều nữ nhân này phải lóa mắt.

Lý Tiên Huệ không ngớt lời nói:

- Tiên nhi không đưa tặng cô cô đồ tốt gì, sau lại vô duyên vô cớ muốn thứ tốt của cô cô, không được đâu.

- Tiên nhi còn khách khí với cô cô sao? Đây là chuyện nên làm.

Thái Bình công chúa lạnh nhạt nói ra:

- Ta thích ngươi thì tặng đồ cho ngươi. Nếu không phải ưa thích, cho dù thân sinh của ta quỳ xuống hỏi ta cũng quyết định không cho, ngươi biết không?

Lý Tiên Huệ hơi sững sờ, nghe khẩu khí của Thái Bình công chúa đã không cho cự tuyệt, đành phải nói:

- Tiên nhi đa tạ cô cô!

Tần Tiêu ở bên cạnh mỉm cười, trong nội tâm quá hiểu ý của nàng. Xem như Lý Đán nhét ngọc bội cho đầu to và nữu nữu, chẳng lẽ còn thực cho rằng ưa thích hai tiểu hài tử sao? Rõ ràng là biến đổi cách tặng đồ cho Tần Tiêu.

Thái Bình công chúa, quả nhiên không ngoài sở liệu là lung lạc ta. Hôm nay tới đây một chuyến xem ra có ý nghĩa, ít nhất có thể kiểm tra ngọn nguồn của nàng.

Không qua bao lâu, nha hoàn kia ôm một cái gương gỗ tinh mỹ đi vào. Thái Bình công chúa đứng dậy, kéo Lý Tiên Huệ đi vào trong gian sảnh trong, vẫn không quên nhìn qua Tần Tiêu mỉm cười:

- Chuyện của cháu ta ngươi nghe nhiều rồi, chúng ta đi qua bên cạnh nói chuyện tinh tế.

Tần Tiêu mỉm cười, trong nội tâm kinh ngạc: Thái Bình công chúa quả nhiên lợi hại! Không chỉ lợi dụng ưu thế, còn có thể lợi dụng ưu thế đồng tính. Nàng thỉnh Lý Tiên Huệ qua một bên nói cái gì? Tiên nhi tuy cực kỳ thông minh, thế nhưng mà Thái Bình công chúa là người thủ đoạn cao siêu. Tiên nhi ở trước mặt của nàng có thể đoán được ý sao?

Tần Tiêu một mình một người ngồi ngẩn người trầm tư, trong tay vuốt vuốt cái chén ngọc lung linh, đột nhiên phát hiện cái chén đặc thù. Dưới ánh nến có một vài giọt đen sẫm lung linh, giống như lúc Lý Đán ban thưởng cho hắn, chính là chén ngọc tiến cống của Đột Quyết. Cảm thấy cả kinh nói: Thái Bình công chúa là nữ lưu, Lý Đán không có lý do đưa chén ngọc cho nàng. Như vậy hẳn là sứ thần Đột Quyết dâng tặng. Xem ra đặc phái viên ngoại bang triều bái tiến cống rõ ràng cũng phải thông qua cửa ải của Thái Bình công chúa trước đã...