Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 695: Biểu diễn gia Dương Ngọc Hoàn (2)



Tần Tiêu tức giận nói:

- Ý nghĩ trong lòng tiểu nha đầu ta cũng không biết rõ ràng đâu! Ai biết nàng phản cảm tiến cung như vậy chứ, đột nhiên lại khóc thất thanh!

Trong lòng Lý Long Cơ nhất thời tràn đầy thất vọng, mười phần mất mát nói:

- Lại...khoa trương như thế?

- Đúng là thật khoa trương! Ta sớm nói qua a đầu này tuyệt không hiểu biết, vô cùng tùy hứng, động một chút lại khóc rống, thật sự bực mình!

Tần Tiêu có chút buồn bực thấp giọng kêu lên, liếc mắt nhìn Lý Long Cơ thấy vẻ mặt hắn lộ ra nghi hoặc, không kiên nhẫn nói:

- Nhìn ngươi như vậy hay là còn không tin được ta? Được, ta cũng không ngăn cản ngươi, tự mình ra hậu viện hỏi nàng!

Trong lòng Lý Long Cơ nhất thời sinh ra tia mong ngóng:

- Như vậy thỏa đáng không?

- Đi thôi, đừng nói làm đại ca lừa ngươi, chính mình tận mắt nhìn thấy mới là thật. Nếu như nàng thật sự nguyện ý đi theo ngươi, ta không nói hai lời chắp tay đem nàng đưa lên thuyền của ngươi.

Tần Tiêu khẳng định nói:

- Đi ngay đi thôi, dù sao ngươi cũng tìm được phòng nàng.

Lý Long Cơ cắn răng, cất bước:

- Ta đi đây!

Chứng kiến Lý Long Cơ rời đi, những người khác vây tới thất kinh hỏi:

- Sao lại thế này?

Tần Tiêu thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng vẻ mặt phiền muộn, nhưng trong lòng đang cười nở hoa: Ngọc Hoàn, phải xem thiên tài biểu diễn gia như muội, làm sao phát huy! Hạnh phúc của muội do chính bản thân muội nắm giữ trong tay mình!

Trong sương phòng hậu viện, Tử Địch rúc bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liếc mắt nhìn thấy Lý Long Cơ đi vào, liên tục kéo Dương Ngọc Hoàn thì thầm:

- Tới rồi, tới rồi, mau bắt đầu!

Dương Ngọc Hoàn khẩn trương nói:

- Tứ nương, muội...hình như muội không khóc được nữa!

Tử Địch cắn răng lại véo một cái lên đùi nàng.

Dương Ngọc Hoàn nhất thời nhảy dựng lên, đau đến oa oa kêu to, nước mắt liền tràn ra, thuận thế liền oa oa khóc lớn.

Tử Địch hắc hắc cười trộm, chặt chẽ chú ý bước chân Lý Long Cơ bên ngoài. Thấy sắp đến gần, Tử Địch liền ôm chầm Dương Ngọc Hoàn kéo lại, lớn tiếng khẩn trương kêu lên:

- Đừng! Ngọc Hoàn, muội bình tĩnh một chút! Hãy nghe tỷ nói thôi!

Dương Ngọc Hoàn mười phần thương tâm kêu to khóc lớn:

- Nói cái gì chứ! Muội là người mang điềm xấu, không chỉ làm hại cha mẹ, thúc phụ, hiện tại còn muốn tai họa hầu gia ca ca! Tỷ để cho muội đi chết thôi, đã chết là xong, làm vậy tốt nhất!

Tử Địch kinh hoảng kêu to:

- Nói bậy bạ gì đây, sao lại là tai họa? Hoàng đế thích muội là phúc phận của muội, thật ngu xuẩn! Nếu muội vào cung, trên mặt hầu gia ca ca cũng sẽ sáng rọi!

Lời nói này thật sự khơi gợi lên nỗi thương tâm của Dương Ngọc Hoàn, vì thế nàng càng thêm ra sức khóc lớn:

- Muội không cần! Không cần! Chết cũng không tiến cung! Muội ở lại bên cạnh hầu gia ca ca, không đi đâu hết!

Lý Long Cơ vừa đi tới bên ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: Tiểu nữ tử tính tình thật mạnh mẽ nha, tình nguyện chết cũng không tiến cung...hôn mê, xem ra lần này hoàn toàn không diễn. Tiểu cô nương kia đã sớm quyết tâm đi theo Tần Tiêu. Tên hỗn đản kia, câu dẫn nữ nhân quả nhiên có một bộ, không ai nâng được góc tường, ngay cả vị hoàng đế như ta cũng không cơ hội!

Tử Địch biết Lý Long Cơ đã đi tới bên ngoài cửa sổ, nháy mắt ý bảo. Dương Ngọc Hoàn băng tuyết thông minh, làm sao không biết, liền giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tử Địch mở cửa bỏ chạy ra ngoài, còn lau nước mắt khóc lớn.

Lý Long Cơ đang đứng bên cửa sổ, nhất thời bị hoảng sợ. Nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn quả thật muốn đi ra ngoài tự sát, kinh hoảng đuổi theo đem nàng giữ chặt, không ngớt lời nói:

- Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn, chớ khẩn trương, đừng xúc động, có chuyện từ từ nói!

Dương Ngọc Hoàn bị Lý Long Cơ lôi kéo, quả thật có chút sợ hãi. Dù sao nàng còn là hài tử, vì vậy liền quỳ sụp xuống, xem như thực diễn thực làm, vừa lau nước mắt thương tâm, vừa nghẹn ngào nói:

- Hoàng đế bệ hạ, Ngọc Hoàn từ nhỏ là người mang điềm xấu, sẽ mang tai họa đến cho mọi người...vốn tưởng rằng đi theo hầu gia ca ca sẽ tốt, không nghĩ tới hôm nay cũng mang điềm xấu tới cho hắn...tôi...tôi phải đi nhảy sông chết cho rồi, thỉnh hoàng đế bệ hạ đừng ngăn cản tôi!

Lý Long Cơ nhìn thấy tiểu cô nương khờ dại không chút lòng dạ nói năng có nề nếp, cảm thấy hoảng sợ, tay chân có chút bối rối cả kinh nói:

- Ngươi...ngươi nói gì vậy! Vì sao lại mang tới tai họa cho hắn đây?

Dương Ngọc Hoàn bật khóc thật thương tâm, oa oa kêu lên:

- Ngài là hoàng đế, ngài muốn tôi tiến cung, nhưng tôi lại không muốn...vì thế ngài khẳng định sẽ trách móc hầu gia ca ca! Ngọc Hoàn thật sự chỉ thích hầu gia ca ca, thầm nghĩ cả đời này ở bên cạnh hắn, đây không phải lỗi của hắn! Hoàng đế bệ hạ, Ngọc Hoàn không phải mang tới tai họa cho hầu gia ca ca sao? Tôi vốn chỉ là một tiểu nữ tử tầm thường, không thể làm cho hoàng đế bệ hạ cùng hầu gia ca ca xảy ra chuyện không vui, nếu không tôi là người có tội lớn! Nếu Ngọc Hoàn chết đi chính là biện pháp tốt nhất! Ô ô ô...

Dương Ngọc Hoàn chảy nước mắt nói ra những lời tự đáy lòng, thật khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ. Một số người đứng trong sân, không nhịn được có chút thổn thức, vừa cảm thán tiểu nữ hài hiểu biết, vừa đáng thương vận mệnh đau khổ của nàng.

Cho dù ý chí của Tần Tiêu có sắt đá cũng có chút bị xúc động, trong lòng thầm nhủ: Diễn trò thì diễn trò, xem ra tiểu cô nương Ngọc Hoàn thật sự là cảm tình chân thành tha thiết ah!

Nhìn thấy nhiều người xông tới, Lý Long Cơ cảm giác mình thật sự làm tiểu nhân, khó thể xuống đài. Hắn liền vội vàng kéo tay Dương Ngọc Hoàn, thấp giọng khuyên nhủ:

- A đầu ngốc, mặc dù ta là hoàng đế nhưng cũng là huynh đệ tốt của hầu gia ca ca nhà ngươi! Ta cũng không có nói nhất định phải cho ngươi tiến cung! Ngươi đáng yêu như thế, ai nhìn thấy đều cũng thích cả. Nếu ngươi nhảy xuống sông, ta chẳng phải sẽ trở thành tội nhân sao?

Lần này Dương Ngọc Hoàn càng thêm kinh sợ, nếu bị người chụp tội danh nàng làm cho hoàng đế biến thành “tội nhân”, vậy tội của nàng càng lớn hơn nữa! Vì vậy nàng khóc càng thêm mãnh liệt, ô ô nói:

- Tôi...tôi thật là người mang điềm xấu, vốn không nên sinh ra trên đời này! Tôi chết cho xong đi!

Dứt lời vừa muốn nhấc chân chạy ra ngoài.

Lần này Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y, Tử Địch đều tiến lên ôm lấy nàng. Ngoại trừ Tử Địch những người khác đều không biết rõ tình hình, chỉ nghĩ chuyện xảy ra thật sự, đều vô cùng khẩn trương. Thứ nhất Dương Ngọc Hoàn ngày thường ôn hòa thuần hậu lại ngoan ngoãn, hôm nay biểu hiện cương cường như vậy tự nhiên không ai hoài nghi nàng đang diễn trò. Thứ hai hoàng đế ở đây, việc xấu trong nhà nếu náo loạn đi ra thật sự nhục nhã, còn liên lụy đến hoàng đế...Lý Tiên Huệ các nàng không khỏi có chút khẩn trương, vốn nữ tử thân phận thấp hèn, bị người xem như sủng vật mua bán cũng là chuyện thật bình thường. Nếu bởi vì một nữ tử lại khiến cho Tần gia kết thù với hoàng đế, thật sự là được không bù nổi mất!