Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 746: Liêu Đông châu chấu quân (2)



Trong lòng Hoàn Tử Đan chợt tỉnh ngộ, hổ thẹn ôm quyền đáp:

- Mạt tướng hiểu được, mạt tướng...hổ thẹn, xin đại soái thứ tội! Mạt tướng nhất định lập công chuộc tội, đem nhiệm vụ hoàn thành hoàn mỹ.

Tần Tiêu thoáng cười:

- Đại trượng phu nói ra nhất định phải làm được, đừng làm thủ hạ huynh đệ ngươi xem thường ngươi, đi thôi!

- Dạ!

Hoàn Tử Đan nghiêm túc lên tiếng, mang theo thủ hạ chạy vội về hướng đông bắc.

Trong lòng hắn giờ mới hiểu được vì sao Tần Tiêu không cho phép hắn tùy ý khai chiến với quân đội Khiết Đan, bởi vì làm vậy rất có thể sẽ đả thảo kinh xà, sai sót chiến cuộc tốt nhất.

Trước mắt hắn đã giết hại hai ngàn tiên phong Khiết Đan, rất có thể làm cho đại quân Khiết Đan thức tỉnh, sẽ làm đại quân gặp phải khó khăn chiến thắng nhiều hơn. Trong lòng hắn thật hối hận, liên tục mắng chửi mình: Ngu ngốc! Đầu heo!

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa suy tính một trận, sau đó hạ lệnh:

- Truyền lệnh binh, đi báo cho trung quân Lý Tự Nghiệp cho họ chiếm lĩnh địa lợi Loan Hà hà cốc, chuẩn bị cuộc chiến phục kích; khinh kỵ binh của Đỗ Tân Khách tiến đến khuyên giải nơi giao giới với Hề tộc; Thạch Thu Giản mai phục giữa đội ngũ của Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách tùy thời chuẩn bị tiếp viện, làm tiếp ứng cho tam quân.

- Dạ!

Vài tên truyền lệnh binh thám báo lập tức thúc ngựa rời đi báo tin.

Tần Tiêu nhìn nhìn sắc trời, mặt trời đỏ đang lên cao. Các tướng sĩ mệt nhọc một đêm, vì vậy hắn hạ lệnh nghỉ ngơi một canh giờ, nếm qua điểm tâm sau đó lại khởi hành.

Một vạn Hổ Kỵ sư đương nhiên còn có nhiệm vụ khác. Theo thế cục lớn mà xem, hiện tại ngược lại là Đường quân đảm nhiệm làm du kích, chuyên rình rập cướp đoạt. Vì muốn làm người Khiết Đan càng thêm e ngại chiến thuật du kích này, từ nay về sau Tần Tiêu dự tính đích thân suất lĩnh Hổ Kỵ sư đột ngột xuất hiện gần bên Bạch Lang Thủy cùng Doanh Châu, tùy tiện làm ra chuyện đốt giết cướp giật, nếu không sẽ không đủ làm cho bọn hắn e ngại, oán hận cùng hoài nghi mục đích của Đường quân.

Tần Ảnh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, lúc này chợt đi tới bên người Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Đại soái, tôi vừa nghe nhắc tới tên của Khả Đột Vu...

- Phải, vậy thì thế nào?

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, vẫn tự ăn lương khô.

Tần Ảnh thoáng sững sờ, đi sang một bên không nói một tiếng.

Tần Tiêu như lẩm bẩm ném một câu:

- Ta tự có an bài. Hành quân đánh giặc có chiến thuật cùng mưu lược. Ngày sau sẽ có cơ hội cùng hắn ganh đua cao thấp.

Tần Ảnh chỉ gật gật đầu, lui sang một bên ăn lương khô, không nói chuyện. Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, vị đại nguyên soái này xem ra cũng không chỉ có võ nghệ cao siêu đơn giản như thế, xem ra năng lực điều binh khiển tướng cùng phương thức tùy thời ứng biến của hắn đích thật là một nhân vật đủ mang đến tai họa ngập đầu cho Khiết Đan!

Nghĩ đến đây Tần Ảnh không khỏi rùng mình: Tai họa ngập đầu?

Nghỉ ngơi một thời gian, Tần Tiêu hạ lệnh cho đại quân xuất phát, phái ra thám báo bắt liên lạc cùng Hoàn Tử Đan và Lý Tự Nghiệp, sau đó đại đội nhân mã hướng phía đông tiến tới.

Hiện tại Hổ Kỵ sư đã hoàn toàn xâm nhập vào lãnh địa Khiết Đan, chẳng qua trên thực tế từng là lãnh thổ của Đại Đường ngày trước mà thôi. Tiếp tục đi lên phía trước một đoạn chính là địa giới Đại Lang Thủy lưu vực cùng Doanh Châu, là một địa phương bị man tộc cướp đoạt hoang tàn không còn một bóng người.

Cùng lúc đó ở hướng bắc đại quân Tần Tiêu đang di chuyển, nhóm người Hoàn Tử Đan rốt cục thăm dò được hướng đi của đại quân Khiết Đan!

Hai vạn kỵ binh chủ lực Khiết Đan giơ cao đại kỳ chạy ra biên cảnh, tiến vào đại thảo nguyên. Quả nhiên không qua bao lâu bọn hắn đã phát hiện chuyện tiên phong Khiết Đan đã bị tàn sát, lưu lại gần hai ngàn cỗ thi thể chờ bọn họ đến thu thập.

Hoàn Tử Đan lập tức phái ra khoái mã đem tin tức hồi báo.

Khả Đột Vu, Khiết Đan Lang võ sĩ, đại nhân vật nắm giữ thực quyền chân chính của Khiết Đan, đệ nhất đại tướng. Lúc này hắn đang cau chặt mày ngồi trên lưng ngựa, nhìn chiến trường như địa ngục cùng gần hai ngàn thi thể, trong lòng kinh hãi. Từ khi phái ra tiên phong cho tới khi đại quân di chuyển đến nơi đây, trước sau còn chưa tới năm canh giờ. Trong thời gian ngắn như vậy lại có người đem gần hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan giết chết hầu như không còn, hơn nữa còn không có một ai trốn thoát được chạy về báo tin.

Thực lực của đối phương, thật khủng bố!

Tuy rằng còn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng Khả Đột Vu đã là lão tướng mang binh chinh chiến sa trường hai mươi năm. Đối với tình huống trước mắt hắn hiểu thật rõ ràng. Hiện tại hướng đi của địch không rõ, hai ngàn tiên phong toàn bộ tử vong...đây tuyệt đối không phải tin tốt lành!

Lần này địch nhân quỷ dị mà cao minh, trọng yếu hơn chính là, thực lực siêu cường!

Trên gương mặt màu đồng cổ của Khả Đột Vu hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt lợi hại như đao, suy tư chốc lát hắn quyết đoán giương tay lên:

- Lui quân! Hồi doanh!

Nhóm phó tướng đi bên cạnh nhìn thấy chiến hữu bị tàn sát, vô cùng giận dữ, lúc này nghi hoặc kêu lên:

- Đại tướng quân, vì sao vậy?

Khả Đột Vu hừ lạnh một tiếng:

- Người dám can đảm trái lệnh, bêu đầu thị chúng! Lui lại!

Trong lúc nhất thời không còn ai tỏ vẻ nghi ngờ. Hơn hai vạn người như nước thủy triều nhanh chóng rút lui khỏi đại thảo nguyên, ngay cả thi thể binh sĩ Khiết Đan cũng không đi thu thập trở lại.

Hoàn Tử Đan mai phục xa xa oán hận kích quyền, giận mắng:

- Hỗn đản, quả nhiên giảo hoạt như lang! Như thế rất tốt, ta thống cái sọt càng có vẻ lớn! Ai!!! Xong rồi!

Lúc này Tần Tiêu mang theo Hổ Kỵ sư nhanh như cơn lốc tập kích hơn mười thảo tràng của mục dân Khiết Đan ở Bạch Lang Thủy, thu được hơn ba ngàn con ngựa, dê bò không đếm hết. Bắt giữ hơn ba trăm dân chúng Khiết Đan, mặt khác còn có hơn ngàn dân chúng Trung Nguyên bị bắt giữ nô dịch trước kia đều được giải cứu ra ngoài.

Một chi quân đội Khiết Đan trú đóng gần bên Doanh Châu nhân số chừng ba ngàn người, đang chuẩn bị xông qua trợ chiến, Tần Tiêu lại mang theo đại quân nhanh như gió xoáy biến mất trên đại thảo nguyên, khiến quân đội Khiết Đan hận đến cắn vỡ răng nanh!

Tần Tiêu không nhịn được có chút dương dương đắc ý: Man di Khiết Đan, biết cái gì gọi là “lấy đạo của người trả lại cho người” không? Đây chỉ là quà gặp mặt. Sau này ta nhất định thường đến. Trước mắt chỉ còn lại hai chuyện, một là đi Loan Hà cốc ngăn chặn đại quân Khiết Đan, hai là đi gây rối tại Du Quan. Lần này phải xem tên Khả Đột Vu kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào. Dù sao lần này chúng ta xem như đã lấy được quyền chủ động.

Vừa mới lui về Du Quan, đến gần Đạt Sĩ Hộ Chân Hà, Khả Đột Vu nhận được tin tức gần bên Bạch Lang Thủy xuất hiện Đường quân, vội vàng điều nhân mã chạy tới, chỉ nhìn thấy cảnh tượng bị cướp đoạt sạch sẽ. Hắn không khỏi phẫn nộ nói:

- Đây là đám người nào? Vì sao giống châu chấu Trung Nguyên? Giết dũng sĩ của chúng ta khắp nơi, cướp sạch dân chúng của chúng ta, thật hận! Lại không nắm bắt được chút hình bóng của bọn hắn!