Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 825: Lưỡng bại câu thương (1)



- Ba vạn tinh kỵ Khiết Đan đánh không lại một hai vạn Đường quân mà rút lui, thật sự không thể nào đi? Trước kia chúng ta chỉ có hai vạn người đã đánh tơi bời ba vạn Đường quân!

- Đừng nói nhảm, thi hành mệnh lệnh!

Lý Thiệu Cố híp mắt nhìn chiến trường lần cuối cùng, quay đầu ngựa chạy đi.

Tù và Khiết Đan vang lên, người Khiết Đan từ từ lui lại. Các chiến sĩ Khiết Đan tâm hoảng ý loạn, Đường quân hân hoan vui mừng chưa từng có.

Sau khi giết chết những gã Khiết Đan vẫn chưa kịp thối lui, Tần Tiêu hạ lệnh không cần đuổi theo, hiệu lệnh rút quân, khẩn cấp điều chỉnh nghỉ ngơi. Đường quân tuy có thể ngăn chặn địch nhân, nhưng bản thân cũng hoàn toàn kiệt lực. Tình hình vừa rồi có thể nói là vạn phần nguy cơ. Nếu người Khiết Đan ngoan tâm liều mạng tử chiến cùng Đường quân, hai bên thương vong ít nhất phải gấp bội lần, kết quả thế nào thật khó đoán trước.

Trong lòng Tần Tiêu nghĩ lại mà sợ, hai quân đối chiến người không buông tha sẽ thắng. Lần này hắn dựa vào cỗ nhiệt huyết không sợ chết mà đánh cho người Khiết Đan không kịp trở tay, làm bọn họ nhất thời không kịp phản ứng. Kỳ thật khi người Khiết Đan rút lui, Tần Tiêu cũng cho Đường quân lui lại, bởi vì thương vong thật quá lớn. Cũng may rốt cục Đường quân có thể chịu đựng, rốt cục chờ đợi được một khắc thắng lợi cuối cùng.

Lý Vi Ấn cùng Vương Mãn đi theo bên cạnh Tần Tiêu, nói:

- Đại soái, đại quân Khiết Đan tháo chạy, sao chúng ta không đuổi theo truy kích?

- Đừng đuổi theo đánh.

Thanh âm Tần Tiêu lạnh lùng, ngữ điệu lại thản nhiên:

- Giặc cùng đường chớ đuổi. Huống chi chúng ta hiện tại là bước cảnh tác chiến, đang chiến trên quốc thổ Khiết Đan. Thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi đại quân Khiết Đan có sức chiến đấu còn mạnh hơn chúng ta. Hạ lệnh lui lại, mang theo thi thể tướng sĩ hi sinh rút về quân doanh cố thủ!

- Đáng tiếc ah...

Vương Mãn lắc đầu thở dài:

- Tuy rằng đắc thắng nhưng không hoàn toàn phá hủy đại quân Khiết Đan này. Bọn hắn trở về nghỉ ngơi lấy lại sức chuẩn bị tái chiến, mà chúng ta lại không có lương thảo!

Ánh mắt Tần Tiêu lạnh xuống, liếc nhìn hắn chậm rãi nói:

- Sợ?

Vương Mãn ưỡn ngực:

- Không sợ!

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Bắt đầu lui lại, để Hổ Kỵ sư yểm hộ phía sau, bộ binh rửa sạch chiến trường lui trước.

- Dạ!

Hai người cưỡi ngựa mang theo bộ hạ rời đi. Tần Tiêu đột nhiên rùng mình, có lẽ do thể lực cạn kiệt, có lẽ cảm thấy sợ hãi khi nghĩ lại cuộc huyết chiến vừa rồi. Trong tim của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác suy sút, kèm theo cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hắn nghĩ mình từng trải qua thân kinh bách chiến, trong lòng cứng rắn như sắt, nhưng không ngờ vẫn còn có cảm giác như thế. Trước mắt tuy rằng thắng một trận, nhưng trận kế tiếp phải làm sao mà đánh? Muốn cho các chiến sĩ quên đi sinh tử đánh nhau chết sống thì dễ dàng, nhưng sau một trận đánh đầy nhiệt huyết, trong lòng hắn còn dâng lên cảm giác lười biếng cùng sợ hãi, ngày sau phải nên làm gì bây giờ? Chuyện đập nồi dìm thuyền như thế cũng chỉ có thể làm được một lần mà thôi...

Nhân mã Khiết Đan đã nhanh như cơn gió thối lui hơn năm mươi dặm, quay về trong lều trại dựng tạm thời trước đó.

Lý Thiệu Cố đi nhanh vào trong soái trướng, oán hận vung lên roi ngựa hung hăng quất lên bàn trà, khiến ly chén vỡ tan nát nhừ. Vài tên phó tướng cùng thủ lĩnh phân bộ cùng đi theo sau, nhìn thấy Lý Thiệu Cố đang nổi giận lôi đình, im lặng không nói.

Lý Thiệu Cố chậm rãi hồi phục lại, nhìn mọi người vẫy tay:

- Đều ngồi xuống!

Mọi người ngồi xuống, Lý Thiệu Cố cầm lên bình nước uống vài hớp, trầm giọng nói:

- Ai tới nói cho ta biết, vì sao Đường quân lại biến thành như vậy?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lý Thiệu Cố nói:

- Một đội ngũ Đường triều không đến hai vạn người lại có thể đánh tơi bời ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ của chúng ta! Chuyện như vậy nếu rơi vào tai bất cứ bộ tộc nào trên thảo nguyên, đều làm người ta cười đến rụng răng! Phải biết rằng đây là cuộc chiến ngay trên bình nguyên, trực tiếp đối kháng. Bọn hắn không dùng quỷ kế, không mượn dùng loại hỏa khí thần bí từng dùng tại U Châu ngày trước. Là vì cái gì? Cho tới nay hai chiến sĩ Đường quân cũng rất khó đánh bại một kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan chân chính. Thế nhưng lần này bọn hắn lại có thể đánh bại được chúng ta?

Mọi người nghị luận sôi nổi, một người nói:

- Đại thủ lĩnh, tôi nghĩ có thể là...trận huyết chiến này Đường quân chỉ đánh bạc tính mạng liều sống chết với chúng ta.

- Chẳng lẽ chiến sĩ của chúng ta rất sợ chết sao?

Lý Thiệu Cố quát một tiếng, lại không có người nói chuyện.

Yên tĩnh sau một lúc lâu, Lý Thiệu Cố lại nói:

- Người Trung Nguyên từ trước tới nay luôn tự hào với sự văn minh của mình, luôn cho chúng ta ấn tượng họ có một cuộc sống sung sướng. Mà những bộ tộc thảo nguyên chúng ta cho tới nay đều đem sự hiếu chiến cùng dũng mãnh làm vẻ vang, xem thường người Trung Nguyên yếu đuối. Thế nhưng lần này chúng ta hẳn là đã thấy được...

- Văn minh của bọn hắn không chỉ biểu hiện trong nho nhã lễ độ, giúp người làm chuyện tốt. Càng có thể hóa thành một loại tín niệm, cố chấp, cuồng nhiệt, làm người quên sinh tử vinh nhục, làm binh lính vốn không thiện chiến lại kích phát ra sức chiến đấu đáng sợ. Ở trên chiến trường bọn hắn chiếu cố lẫn nhau, đem sinh mạng chiến hữu còn xem trọng hơn cả mình, đem tín niệm chiến sĩ bày ở trước nhất. Dù là chiến mã cũng có thể kiên trì chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Lý Thiệu Cố nói xong lời này, mọi người im lặng không nói gì.

- Các ngươi có biết ta vì sao không tiếc hết thảy muốn giết Tần Tiêu sao? Chính là nam nhân này đã thay đổi Đường quân. Hắn dùng một loại tín niệm cuồng nhiệt kích phát toàn bộ tiềm lực của Đường quân, hơn nữa làm gương cho binh sĩ, vĩnh không nói bại, vĩnh không buông bả, ra trận xung phong trước nhất. Trước kia chúng ta tiếp xúc không ít đại tướng Đường quân, nói đến dụng binh Tần Tiêu có lẽ không có địa phương gì đặc biệt xuất sắc, nhưng tác dụng của một tướng soái nên có, ở trên người hắn thể hiện được tinh tế.

Có người bất mãn kêu lên:

- Đại thủ lĩnh, vì sao ngài vừa đi vào liền luôn đề cao chí khí người khác, diệt uy phong mình?

- Ngươi sai lầm rồi.

Lý Thiệu Cố trầm giọng nói.

- Nếu muốn ngày sau không còn tiếp tục bại trận, phải nghiên cứu rõ địch nhân cho thấu đáo, thấy được rõ ràng, đúng bệnh hốt thuốc cùng họ chu toàn.

Mọi người nhất thời tỉnh ngộ:

- Đại thủ lĩnh anh minh!

Lý Thiệu Cố khẽ thở dài một hơi, nói:

- Hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi ba ngày, không ngừng phái ra thám báo tìm hiểu hướng đi của Đường quân. Phái người quay về nha trướng thúc giục cung cấp lương thảo. Đường quân cấp chiến liều chết nhất định là có nỗi khổ. Chúng ta không khẩn cấp đánh với họ, trước dây dưa lên, nơi này là lãnh thổ Khiết Đan, chúng ta vội cái gì!

Tần Tiêu mang theo binh mã rút về quân doanh. Quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, Đường quân thắng trận nhưng cũng không hoan hô nhảy nhót, ngược lại không khí có chút trầm lặng.

Trở lại trong soái trướng, Tần Tiêu cảm giác hai chân nặng nề như tưới chì, ngồi xuống soái vị thở hổn hển. Lúc này nơi ngực truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Hắn đưa tay sờ soạng, ngực bụng vừa chạm vào liền đau đớn, chỉ sợ đã xanh tím. Hơn nữa đưa tay chạm tới còn lấy ra một đống mảnh nhỏ trong áo giáp.