(sự kiện Ô Long: chỉ sự việc hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có)
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào..." Trở lại trên xe, Hàn Đông tựa như máy ghi âm lẩm bẩm.
Du Minh cau mày: "Cậu làm sao đây?"
Hàn Đông một biểu tình tai vạ đến nơi: "Huynh đệ, xảy ra chuyện lớn."
"Xảy ra chuyện gì?"
Hàn Đông hơn nửa ngày mới nói ra: "Phát hiện trên đùi Nguyên Trạch... không có bớt."
Du Minh lúc đầu không kịp phản ứng, sau lại minh bạch rồi, lập tức lộ ra biểu tình không còn gì để nói.
"Tôi nói... Ngài đây có dám 'đáng tin' chút nữa không?"
Hàn Đông còn đang canh cánh trong lòng: "Như thế nào lại vậy? Như thế nào lại tính sai đây? Rõ ràng chính là khuôn mặt..."
"Tôi còn hi vọng cậu tính sai đó, đổi lại bất cứ người nào đều dễ đối phó hơn hắn, nên thoả mãn đi!"
"Nhưng vấn đề là..." Hàn Đông gắt gao ôm chặt đầu, "Hắn hiện tại không chịu đi rồi."
Du Minh: "..."
Thật lâu sau, Du Minh mới mở miệng an ủi: "Có lẽ hắn không chịu đi là có nguyên nhân khác, chưa chắc là có ý gì với cậu. Cậu ngẫm lại, lúc trước hắn chán ghét cậu như vậy, như thế nào mới vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển?"
Hàn Đông lại là thái độ bi quan: "Phương thức trả thủ có rất nhiều loại, hắn vì sao phải dùng phương thức lãng phí chính mình này?"
Kỳ thật Du Minh cũng nghĩ không thông, lấy Nguyên Trạch cái loại tính cách cao lãnh này, có thể chịu được nỗi nhục bị cầm tù đã rất khó, như thế nào lại có thể không chịu đi đây?
"Nếu không cậu hỏi mấy người theo dõi kia một chút?"
Hàn Đông lúc này mới nhớ tới: "Đúng rồi, mấy người kia đã chạy đi đâu?"
Vội vàng gọi điện thoại liên hệ, không đầy một lát đã kết nối được.
"Nói chút, mấy người không phải đang giúp tôi trông chừng sao?"
"Không cần theo sát, hắn hiện tại đuổi cũng đuổi không đi a."
Hàn Đông buồn rười rượi nhìn Du Minh: "Cậu nghe, bọn họ đều nói như vậy."
Du Minh lấy điện thoại lại, hỏi: "Mấy ngày nay hắn ở nhà Hàn Đông làm gì?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là mỗi ngày ăn cơm, ngủ, xem TV, đùa nghịch đồ vật."
Hàn Đông vừa nghe đến ba chữ "Xem TV", lại đoạt di động về, vội vã hỏi: "Hắn sẽ không phải cả ngày xem mấy thứ tôi tự tiêu khiển kia đi?"
"Mấy ngày hôm trước thì đúng, hai ngày này cơ bản chỉ xem 《 Phong Mang 》."
Hàn Đông cả người chấn động, "Hắn như thế nào lại xem được 《 Phong Mang 》? Ai cho hắn?"
"Chẳng lẽ không phải cậu cập nhật sao? Tôi thấy chính là phát ở trong TV."
Hàn Đông nhất thời cứng ngắc, xong rồi, sẽ không phải là mình gửi đi? Chỉ có máy tính của mình và Vương Trung Đỉnh có thể kết nối, Vương Trung Đỉnh không thể làm loại chuyện ngu ngốc này a!Vì thế Hàn Đông lại sốt ruột vội chạy đến máy tính của mình, mở ra nhìn lên, hoàn toàn mơ hồ rồi.
Bởi vì gửi vào và chuyển ra là cùng một hình thức, căn bản nhìn không ra là hắn gửi hay là Nguyên Trạch tự mình lấy.
Hơn nữa lại là ở hơn nửa đêm...
Thấy thế nào cũng giống như là chủ ý của mình!
Du Minh ở một bên khuyên nhủ: "Một bộ phim mà thôi, hẳn là không khoa trương như vậy đi? Bởi vì một nhân vật mà yêu một diễn viên là chuyện thường xảy ra, nhưng đã có ai ôm dục vọng không an phận?"
Nói là nói như vậy, nhưng nếu như diễn viên này rành rành trước mặt ngươi, vậy khỏi phải bàn nữa.
"Huống hồ tôi cảm thấy, nếu hắn thật sự là bởi vì 《 Phong Mang 》 mà nhìn trúng cậu, vậy hắn xem sớm xem muộn đều giống nhau. Coi như hiện tại không thấy, ngày sau chiếu phim không phải cũng sẽ vẫn nhìn trúng sao?"
"Nhưng lúc ấy không giống bây giờ a! Lúc ấy cả nước chiếu phim, ai nhìn trúng cũng không liên quan đến tôi."
Du Minh không thể lý giải: "Hiện tại cũng không có bao nhiêu quan hệ với cậu đi? Cậu cho hắn xem phim trước lại không biết hắn sẽ nhìn trúng ý cậu, có lẽ ý định ban đầu chỉ là vì chia sẻ."
"Thế nhưng lúc trước Vương Trung Đỉnh nói với tôi một câu."
"Nói cái gì?"
"Anh ấy nói phàm là nam nhân xem bộ phim này... Đều sẽ cứng, trừ phi có vấn đề."
Du Minh nghẹn lời: "Cậu... Cậu sẽ không phải tiện tay muốn lấy hắn làm thí nghiệm chứ?"
"Ai biết a?!!!" Hàn Đông sụp đổ ôm đầu.
Du Minh giúp hắn nghĩ biện pháp: "Cậu cứ nói cậu run tay nên không cẩn thận truyền qua, chỉ là quán tính."
"Vô dụng."
"Như thế nào?"
"Đó là gửi lúc nửa đêm, lúc tôi mộng du tay sẽ không run."
Du Minh hoàn toàn không phản ứng nữa.
Hàn Đông ưỡn mặt hỏi: "Tôi đây là lại thêm cho anh ấy một tình địch phải không?"
Du Minh một diễn cảm nén bi thương: "Không có việc gì, Vương tổng không phải cũng đã tự tìm cho mình một người sao? Hai người huề nhau." =))))
Hàn Đông: "..."
"Đúng rồi, cậu gần đây không phải sống quá đủ rồi, vẫn luôn khát vọng Vương tổng cho cậu chút thái độ sao? Chúc mừng cậu, nguyện vọng đạt thành rồi."
Hàn Đông cắn răng: "Cậu đây là vui sướng khi người gặp họa đi."
Du Minh "Vui sướng khi người gặp họa" là đúng, nhưng "Vui" ở đây không phải vì Hàn Đông, mà hoàn toàn là cho một người khác.
"Như vậy đi, tôi cùng Hạ Hoằng Uy bàn bạc việc này chút, để anh ấy thông báo cho người nhà một tiếng. Như vậy bảy cô tám dì nhà Nguyên Trạch kia toàn bộ tìm tới cửa, đến lúc đó hắn muốn không về cũng không được." Du Minh nói.Hàn Đông vội gật đầu: "Mau mau mau, chờ hắn vừa đi, tôi sẽ giải tỏa hiểu lầm cùng Vương Trung Đỉnh."
...
Buổi tối, Hàn Đông mang một tâm tình bất an về nhà, vừa nhìn thấy liền Tây Tây liền bắt lại đây.
"Cháu không phải nói Nguyên thúc thúc kia chính là người chúng ta muốn tìm sao?"
"Đúng rồi!" Tây Tây gật đầu.
"Đúng cái gì mà đúng? Trên đùi hắn không có bớt!"
Tây Tây nhíu mày: "Nhưng là cháu nhớ rõ diện mạo của hắn a."
"Cháu nhất định là bị mù mặt!" Hàn Đông oán hận.
Tây Tây còn chưa nói gì, Vương Trung Đỉnh đã trở về rồi.
Tim Hàn Đông nháy mắt treo ngược lên.
"Khuya nay không có việc gì, đi với tôi sang bên kia một chuyến." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông thanh thanh giọng: "Cái này, không cần."
"Không cần?"
"Đúng rồi, hiểu lầm đã giải trừ rồi, Hạ Hoằng Uy không nói với anh sao? Cha mẹ của hắn đã thả hắn tự do rồi."
Vương Trung Đỉnh căng thẳng: "Giải trừ như thế nào?"
Hàn Đông lập tức xua tay: "Việc này em không tham dự, đều là người trong nhà hắn..." Bla bla nói một trận, cuối cùng thả xuôi tay, "Chính là như vậy."
"Hiểu lầm bên Hạ Hoằng Uy kia đã giải trừ, nhưng là hiểu lầm của tôi còn chưa có giải trừ."
Hàn Đông vội nói: "Anh cùng hắn không có hiểu lầm."
"Tại sao không có hiểu lầm?"
Hàn Đông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Bởi vì em phát hiện em tính sai rồi, hắn hình như không phải tình địch của anh..."
Mặt Vương Trung Đỉnh chợt chuyển âm, kháo, đùa giỡn lão tử sao?
Đổi lại trước kia y đã sớm một cước đá lên rồi, nhưng hiện tại ngay cả mắng một tiếng cũng không nỡ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao y hối hận khi tra ra thân thế của Hàn Đông, rốt cuộc luyến tiếc nổi giận.
"Em xác định hắn không phải?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
Hàn Đông gật đầu: "Em xác định."
"Hắn nói như thế nào?"
"Hắn không nói gì a, trực tiếp đi rồi."
Vương Trung Đỉnh nghi ngờ: "Hắn không có dây dưa?"
Hàn Đông miễn cưỡng cười gượng hai tiếng: "Hắn dây dưa cái gì a? Hắn lại không thích em."
Vương Trung Đỉnh trừng mắt nhìn Hàn Đông trong chốc lát, đột nhiên quay đầu đi về phía cửa.
"Uy, anh đi làm gì?" Hàn Đông vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, hai người cùng nhau tới nhà mới.
Nguyên Trạch quả nhiên rời đi rồi.
Hàn Đông thở nhẹ nhõm một hơi, may nhờ có Du Minh.Kết quả rất nhanh lại phát hiện sắc mặt Vương Trung Đỉnh không được bình thường, ôm lo sợ bất an đi qua, theo tầm mắt Vương Trung Đỉnh nhìn vào trong... Nhất thời há hốc mồm.
Giường gỗ lớn không thấy nữa!
Giường gỗ lớn mà hắn mất đi vừa mới giành trở về, tiếp tục lại rơi vào tay người khác!
Hàn Đông còn chưa kịp bi thống, tầm mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Vương Trung Đỉnh liền ném lại đây.
"Sao lại thế này?"
Hàn Đông vẻ mặt vô tội: "Em cũng không biết."
Vương Trung Đỉnh lại đi thăm dò phòng khác, Hàn Đông vội thừa dịp này gọi điện thoại cho Nguyên Trạch.
"Giường lớn của tôi có phải cậu mang đi không?"
"Phải thì sao?"
"Cậu dựa vào cái gì?"
"Không còn cách nào, tôi ngủ quen giường rồi."
"Kháo! Mới nằm mấy giờ đã ngủ quen giường a? Cậu..." Hàn Đông nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đi ra, vội vàng cúp điện thoại.
Kết quả, tầm mắt Vương Trung Đỉnh lại định trụ trên TV, người khác có lẽ nhìn không ra dấu vết động tay chân, nhưng mà Vương Trung Đỉnh có thể.
Hàn Đông chột dạ hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh không trả lời, trực tiếp mở TV, màn hình nháy mắthiện ra n kênh mới, số lượng tồn trữ khổng lồ kia giống như sắp "chọc mù" mắt Vương Trung Đỉnh.
Mặt Hàn Đông cũng tái rồi, vội vàng giải thích: "Đây không phải em, tuyệt đối không phải em."
Gương mặt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn: "Tôi chỉ là muốn biết, đây có phải hắn làm hay không?"
"Hẳn không phải đi, người kia cao lãnh như thế, chán ghét em như vậy, sao lại muốn làm mấy thứ này đó?" Hàn Đông liều mạng che giấu.
Nhưng mà, Vương Trung Đỉnh lại cầm di động lên.
Hàn Đông vội vàng ngăn cản: "Anh đừng hỏi, miệng hắn rất độc, khẳng định lại mượn cái này nhục nhã chúng ta."
"Bỏ tay ra." Mặt Vương Trung Đỉnh không chút thay đổi.
Hàn Đông phẫn nộ rút tay trở về.
Không đầy một lát, điện thoại nối thông.
Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi: "Mấy thứ trên TV có phải cậu phát hay không?"
"Là tôi phát."
"Vì sao lại phát?"
"Là chẳng may."
"Vậy cậu xem chưa?"
Nguyên Trạch vẫn là thái độ lãnh ngạo kia: "Chưa xem, tôi vì sao phải xem mấy thứ đó?"
"Anh xem, em đã nói hắn sẽ không xem a." Hàn Đông ở bên cạnh chen lời.
Vương Trung Đỉnh ném sang một ánh mắt cảnh cáo, Hàn Đông lập tức rút lui hai bước.
"Đừng giả bộ, xem hay không, trong lòng cậu tự rõ." Giọng điệu Vương Trung Đỉnh như đinh đóng cột.
Nguyên Trạch cười lạnh một tiếng: "Vương tổng, còn không phải đều là theo học ngài."
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt âm trầm đến dọa người.
Nguyên Trạch như cũ châm ngòi thổi gió: "Vương tổng, ngài có thể tới tìm tôi tính sổ, bất quá tôi cảnh cáo trước, ở đây nơi nơi đều là mai phục, có bản lĩnh ngài đến."
Cuối cùng thêm bốn chữ —— "Đều học theo ngài."
Vương Trung Đỉnh tắt di động liền đi thẳng ra cửa.
Hàn Đông vội vàng xông lên ôm lấy y: "Không thể đi, ngàn vạn lần không thể đi, anh đi là lọt vào kế của hắn."
Vương Trung Đỉnh vẫn khăng khăng muốn đi.
Hàn Đông bất đắc dĩ: "Tương lai còn dài, anh còn có rất nhiều người phải đối phó, không chỉ có một mình hắn." (có lẽ anh ấy tự cảm thấy sống đủ lâu rồi =))
Thân hình Vương Trung Đỉnh cứng đờ.
Y chậm rãi quay đầu nhìn Hàn Đông, hỏi: "Em mới vừa nói, hắn không phải là tình địch cuối cùng của tôi?"
Hàn Đông nuốt nước bọt, "Không phải..."
...
Quá nửa đêm, Hàn Đông lệ rơi đầy mặt gọi điện thoại cho Du Minh.
"Minh Nhi, tôi được như nguyện rồi."
"Có ý gì?"
"Anh ấy sửa miệng rồi, không gọi tôi là Bảo Bảo nữa."