Phong Mang

Chương 89: Hai ta đều chấp nhận số mệnh đi



"Kết quả gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Nhị Lôi hít sâu một hơi, nói: "Hai người là một đôi."

Diễn cảm Vương Trung Đỉnh ngay lúc đó, tựa như nghe được có người nói kỳ thật mùi vị phân không tồi.

"Một đôi? Cái gì một đôi?"

Nhị Lôi đã cảm giác được không khí nguy hiểm trong phòng, như trước mạnh chống cho mình trấn định lại.

"Chính là vận mệnh anh cùng Hàn Đông đã định là một đôi."

Vương Trung Đỉnh sửng sốt lúc lâu mới hỏi: "Cậu đây là tìm ai xem?"

"Huyền học gia." Nhị Lôi có vẻ có chút hít thở không thông, "Ông ta nghiên cứu về phương diện tướng số rất có thành tựu, nói kỳ thật tướng mạo con người không phải tự do mà theo quy luật. Hai người gặp nhau ở trên khuôn mặt cũng sẽ hiện ra liên hệ nhất định. Cho nên sau khi trải qua đo lường tính toán chính xác, ông ta cho ra kết luận Hàn Đông là... mệnh trung giai ngẫu của anh."

(Mệnh trung giai ngẫu: bạn đời số mệnh đã định)

Vương Trung Đỉnh quả nhiên giận dữ, "Huyền học gia nào? Cậu cho tôi biết tên ông ta!"

Nhị Lôi không lên tiếng.

"Cậu cứ nói thẳng là thầy tướng số! Xả cái gì huyền học với tôi? Tôi bảo cậu kiểm tra tấm ảnh là để từ việc giải mã ký hiệu đọc tâm tính Hàn Đông, không phải bảo cậu đi tra quan hệ giữa hai chúng tôi!"

Nhị Lôi nhỏ giọng trả lời: "Cái này không phải là tâm tính của Hàn Đông sao?"

Vương Trung Đỉnh đột nhiên dừng lại, lại cầm lấy hai ảnh chụp kia nhìn nhìn, trong một thoáng hoảng hốt chợt như minh bạch điều gì.

Giống như từ việc Hàn Đông treo ảnh đen trắng của mình, đến hết lần này đến lần khác cố ý trêu chọc mình tức giận, rồi đến việc không hiểu sao lại nói mình thích hắn... Hết thảy nỗi băn khoăn vào thời khắc này đều được giải đáp.

"Ý của cậu là Hàn Đông đã nhìn ra ngay từ đầu?" Vương Trung Đỉnh hỏi Nhị Lôi.

Nhị Lôi gật gật đầu, "Phải, cậu ấy đối với phương diện này rất tin không hề nghi ngờ."

Vương Trung Đỉnh biểu cảm như có tâm tư gì.

Nhị Lôi nhanh chóng nhân cơ hội ở một bên tẩy trắng cho Hàn Đông, "Cậu ấy sở dĩ như vậy, chỉ là để trêu chọc anh chán ghét mà thôi."

"Cậu ta vốn đã đáng ghét! Còn phải làm trò như vậy sao? Cậu ta coi như không chấp nhận tôi, tôi cũng chướng mắt!" Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu tràn tới một cỗ oi bức.

Nhị Lôi không biết nên nói gì.

Vương Trung Đỉnh điều tiết cảm xúc, hướng Nhị Lôi ra lệnh: "Tìm Hàn Đông đem loại tư tưởng này trừ bỏ! Cậu ta tín thần tín quỷ tôi mặc kệ, nhưng loại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho cậu ta tin tưởng lung tung!"

Nhị Lôi sau khi ra ngoài thì gọi điện thoại cho Hàn Đông.

"Vương tổng đã biết chuyện hai người nhân duyên xứng đôi, làm sao tự cậu xem rồi lo liệu đi!"

...

Trương Tinh Hồ tham gia họp báo ra mắt phim truyền hình, Hàn Đông cùng Du Minh đến hiện trường trợ oai.

Hàn Đông có thể tới vẫn là trong dự liệu của Trương Tinh Hồ, nhưng mà Du Minh lại tới khiến cho Trương Tinh Hồ vô cùng kinh ngạc. Tạm thời không nói bài lớn bài nhỏ, nói Du Minh với loại thuộc tính chết trạch này (chỉ ở trong nhà), có thể lôi đến đây thật sự là không dễ dàng.

(Bài lớn bài nhỏ: chỉ độ nổi tiếng)

"Hai chúng tôi chuẩn bị cho cậu một tiết mục 'nhị nhân chuyển', cậu ta có thể không đến sao?" Hàn Đông đùa cợt.

Trương Tinh Hồ càng kinh ngạc, "Cậu còn muốn lên sân khấu biểu diễn?"

"Tôi vì cái gì không thể lên sân khấu biểu diễn?" Du Minh ngữ khí thản nhiên.

"Không không không, tôi đây không phải thụ sủng nhược kinh sao." Trương Tinh Hồ hướng Du Minh cười cười, lại xoay người đấm một quyền lên ngực Hàn Đông, "Chẳng trách ăn mặc đẹp trai như vậy, thì ra là muốn cướp ống kính a!"

"Đương nhiên, nói sao cũng là người anh em chung nhà trọ ra tác phẩm đầu tiên, khẳng định phải đem không khí điều túc a! Yên tâm đi, lát nữa anh em tuyệt đối cho cậu ra sức phấn khích!"

Đang trò chuyện, không biết ai ở cửa nói một câu: "Mới vừa nhận được thông báo, nay Vương tổng cũng sẽ đến."

Nghe nói như thế, cả phòng hóa trang đều sôi trào, loại sôi trào này vốn không phải từ việc công ty coi trọng đối với bộ phim, mà hoàn toàn từ người Vương Trung Đỉnh này.

Nói không khoa trương chút nào, nháy mắt vừa dứt lời, toàn bộ nữ nhân đều bắt đầu bổ trang. (chỉnh sửa trang điểm lại)

Hàn Đông lúc đầu đến còn liếc trộm người ta, lúc này nhìn người ta bổ trang lại bắt đầu dè bỉu: bổ cái gì mà bổ a? Tiếp tục bổ cũng vẫn là cái đức hạnh kia, anh ta coi như đến đây thì thế nào? Nhìn các ngươi một đám chưa thấy qua cảnh đời...

Sau đó lại vỗ vỗ vai Trương Tinh Hồ nói: "Tôi đến phòng thay quần áo đổi bộ khác, các cậu cứ tán gẫu trước." Nói xong cũng vội vội vàng vàng vọt vào phòng thay quần áo.

Trương Tinh Hồ buồn bực, "Cậu ta không phải ăn mặc đủ đẹp trai rồi sao?"

Du Minh đáp lại bằng một ánh mắt đặc biệt hàm ý.

Hàn Đông đi về phía phòng thay quần áo trang điểm không phải là giả, nhưng không phải theo hướng đẹp trai, mà là hướng hướng toàn ngược lại.

Cởi triều phục, mặc vào một bộ quần áo lao động, hơn nữa này bộ này còn là từng bị người ta mặc qua, mặt trên đều là vết bẩn cùng mồ hôi.

Sau đó hắn liên tục lăn lộn từ hậu trường tới tiền thính (đại sảnh), cùng các nhân viên công tác bố trí hội trường.

Hàn Đông mới vừa nhấc một chân lên, Vương Trung Đỉnh cùng với Nhị Lôi liền đi tới.

Vương Trung Đỉnh bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ nam thứ bộ phim truyền hình này là bằng hữu của Hàn Đông, đúng không?"

"Đúng, đúng, ngày hôm nay Hàn Đông cũng tới." Nhị Lôi vội nhắc nhở.

Vương Trung Đỉnh hừ một tiếng, "Đến đây cũng là người thừa, làm không được cái gì ra hồn."

Nhị Lôi đột nhiên đem ánh mắt nhắm ngay hướng Đông Nam, hào hứng nói: "Vương tổng anh mau nhìn."

Vương Trung Đỉnh theo phương hướng mà Nhị Lôi chỉ dẫn nhìn sang, Hàn Đông đang ở bên kia "khí thế ngất trời" liều mạng làm việc. So với tạo hình cao điệu trong tưởng tượng của Vương Trung Đỉnh hoàn toàn tương phản, Hàn Đông ăn mặc tương đối mộc mạc. Một chút cũng không ngại bụi bẩn trên giá đỡ, ra sức hỗ trợ nâng lên, cả vạt áo cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

"Có vẻ đã làm việc rất lâu rồi." Nhị Lôi lại nhắc nhở.

Vương Trung Đỉnh sắc mặt đổi đổi, "Cậu bảo cậu ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Nhị Lôi liền đi qua đem lời Vương Trung Đỉnh lặp lại một lần.

Hàn Đông khoa trương thở hổn hển vài ngụm khí lớn, "Hiện tại thiếu nhân lực, chờ làm xong nói sau."

Nói xong còn đặc biệt lớn tiếng chỉ vào người anh em đang treo đèn nói "Cậu có thể nhanh nhẹn chút không? Cứ mân mê mấy cái đèn bao lâu rồi? Đi đi đi, cậu xuống dưới, tôi lên đặt, thực nhìn không quen loại người mài mài chít chít như cậu!"

Không đầy một lát lại chỉ vào người quét dọn nói: "Cô quét cũng quá qua loa đi? Cách chân 2. 4 centimet có một miếng gàu đường kính 0. 7 millimet cô cũng thấy? Làm ăn kiểu gì không biết!"

Xoay người thấy một tiểu ca trêu đùa một tiểu cô nương lại không thể nhịn, "Cậu có thể đứng đắn chút hay không? Đây là nơi nào a? Là chỗ để cho cậu đùa giỡn lưu manh sao?"

Sau đó, một người chạy vặt không thể nhịn được nữa hỏi anh em bên cạnh "Tiểu tử đó là ai a?"

"Ai biết a? Đánh rắm thì thôi đi còn làm loạn, không có hắn đã tôi sớm làm xong."

...

Họp báo chính thức bắt đầu.

Nhân viên chủ chế lần lượt lên sân đấu giới thiệu, tiếp theo là thời gian truyền thông hỏi đáp, sau đó chính là hoạt động giao lưu. Có các thành viên trong đoàn bóc mẽ lẫn nhau, fan khách quý tặng quà, các tiểu tiết mục thay nhau trình diễn, không khí ngày càng nóng lên.

Hàn Đông và Du Minh không ngờ lại biểu diễn một đoạn, Hàn Đông thổi sáo, Du Minh khiêu vũ.

So với trước đó nói là chuẩn bị tốt, chẳng bằng nói là phát huy tại chỗ. Bởi vì Hàn Đông thổi một đoạn quên một đoạn, tiết tấu không ngừng biến hóa. Cũng may bản lĩnh khiêu vũ của Du Minh tốt, gần như nhạc gì cũng có thể ứng phó tự nhiên. Sau Hàn Đông lại đột nhiên thổi bài chúc mừng sinh nhật, Du Minh lúc này không còn cách nào, chỉ có thể xấu hổ lại quẫn bách đứng ở trên đài vỗ tay.

Phía dưới phát ra một trận cười vang, nhưng sau đó lại đẩy ra một cái bánh kem, cả không khí hội trường trở nên phi thường ấm áp.

Hôm nay là sinh nhật Trương Tinh Hồ, bản thân Trương Tinh Hồ cũng bận đến quên mất, một khắc thấy bánh kem kia hơi kém rơi nước mắt.

Vương Trung Đỉnh ở dưới đài không hiểu sao cảm khái một câu, "Hàn Đông quái đản này lúc không đùa giỡn, nhìn cũng rất thuận mắt."

Nhị Lôi vội phụ họa: "Đúng rồi, nhiệt tình, hơn nữa trọng tình nghĩa, đừng nhìn bề ngoài vô tâm vô phế, sinh nhật ai cậu ấy cũng đều nhớ rõ."

Vương Trung Đỉnh lúc này lại nhớ tới thanh lược kia, mới hiểu được Hàn Đông vì cái gì buổi tối tặng ban ngày đổi ý, giằng co nhiều lần như vậy, kỳ thật... Hắn vẫn là muốn tặng a?

"Sinh nhật cậu ta là ngày nào?" Vương Trung Đỉnh thuận miệng hỏi.

Nhị Lôi nói: "Ngày sinh nhật cậu ấy là nói bừa, bởi vì lúc vừa sinh ra liền bị ném cho Nhị bá, sau lại thay đổi vài hộ khẩu khác, đã sớm quên là ngày nào rồi."

Vương Trung Đỉnh lại liếc Hàn Đông trên đài một cái, không nói gì nữa.

Khi tiết mục biểu diễn chấm dứt, màn còn lại là giao lưu giữa diễn viên và người xem.

Hàn Đông cắt một miếng bánh ngọt bưng đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, bộ dạng tri kỷ.

"Ăn đi."

Vương Trung Đỉnh nhận lấy, cầm lấy dĩa liền ăn.

"Này, tôi nói, anh coi như không nói tiếng cám ơn, ít nhất cũng cười với tôi một cái đi?" Hàn Đông bất mãn.

Vương Trung Đỉnh quét mắt nhìn hắn, "Tôi vì sao phải cười với cậu?"

"Cái này nếu là người khác đưa, anh đã sớm nở nụ cười!"

Vương Trung Đỉnh hừ một tiếng, "Trong lòng cậu đã hiểu, sao còn muốn tôi làm?"

Hàn Đông bĩu môi, không nói gì.

Bất quá Nhị Lôi trái lại rất cao hứng, bởi vì Vương Trung Đỉnh vốn không thích ăn bơ, sinh nhật chính mình cũng chưa từng ăn một miếng.

Hàn Đông bắt Nhị Lôi ngồi sang bên, mình ngồi ở cạnh Vương Trung Đỉnh. Theo dõi y ăn một lát, khóe mắt lại nhiễm lên một tia tà sắc, ngữ khí ái muội mở miệng: "Này, tôi nghe Nhị Lôi nói, chuyện đó anh biết?"

"Chuyện gì?" Vương Trung Đỉnh nghi hoặc.

Hàn Đông cười hắc hắc, "Chuyện hai ta nhân duyên xứng đôi a!"

Nghe nói như thế, mặt Vương Trung Đỉnh lập tức trùng xuống.

"Cậu như thế nào lại nói bậy chuyện này? Đầu óc đứng đắn chút được không?"

Hàn Đông tiến đến bên tai Vương Trung Đỉnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn không thể nghi ngờ: "Tôi không lừa anh, hai ta sau này thật sự là một đôi."

Vương Trung Đỉnh quả thực muốn đem bánh ngọt trong tay úp cả lên trên mặt Hàn Đông, che đi lớp da dày này.

"Cậu nói nữa có tin tôi xé miệng cậu không?"

Kết quả, Hàn Đông so với Vương Trung Đỉnh còn khí thế hơn, "Tôi thật sự không nói bậy, hai ta sau này sẽ là một đôi."

Vương Trung Đỉnh sống lớn như vậy, cái gì cũng đã trải qua rồi, chỉ chưa từng gặp qua loại thuyết pháp này.

Hàn Đông còn không sợ chết chọc bụng Vương Trung Đỉnh, nhỏ giọng ám chỉ nói: "Tôi đã chấp nhận số mệnh rồi, anh cũng nhận đi."

Vương Trung Đỉnh sôi gan, quay mạnh đầu, Hàn Đông hoả tốc đem khuôn mặt dán qua, vừa hay "khóa" tại miệng Vương Trung Đỉnh muốn mắng người, phối hợp đến cực kỳ ăn ý.

Mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy xem ra đều tái rồi.

Hàn Đông còn làm một bộ không buông tha, chỉ vào bơ dính trên má, "Vương Trung Đỉnh, cái này làm sao giải thích? Tôi là nhìn thấy anh muốn đánh, mới đem mặt đưa qua, kết quả anh thế nhưng... Không được, anh phải nói rõ cho tôi."

Vương Trung Đỉnh trừng hắn, "Chính là muốn bắt tôi sờ mặt của cậu đi?"

Tiểu tiện nhân trong lòng Hàn Đông hăng hái nhảy: là tích là tích (từng chút từng chút một)! Trên mặt lại ra vẻ lưu manh, "Nói sao đây? Là lau không phải sờ!"

Vương Trung Đỉnh một tay giữ ở trán Hàn Đông, tay kia thì đưa tới vết bơ trên mặt hắn

Chờ khi Hàn Đông cảm thấy không ổn thì đã muộn, lớp da mặt dày khiến người khác oán giận này rốt cục bị một cái gọng kìm xử lý, véo đến phải gọi là ngây ngất, thù mới hận cũ cùng nhau báo.

"A a a a a a a... Đau chết lão tử... Không cần anh lau... A a a a a a a... Tôi tự mình làm... Tự làm..."

Buổi tối trở về, Du Minh thấy Hàn Đông đang làm tổ trên ghế sa lon, giơ một cái gương nhỏ, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất tự mình soi trái soi phải hai bên mặt không đối xứng, tự kỷ e rằng không còn thuốc chữa.

"Tôi đã nói với cậu, anh ta chính là có ý đối với tôi, tôi thích ai tôi sẽ nựng yêu mặt người đó."

Du Minh hừ một tiếng, "Cũng nựng đến sưng như vậy?"

Hàn Đông buông gương vẻ mặt buồn bực, "Cậu người này sao lại như vậy không nhận ra người ta là coi trọng đây? Đây là vấn đề lực tay không phải vấn đề thái độ được không? Hơn nữa làn da của tôi đây rất tự phụ, đừng nói nhéo, chỉ tùy tiện búng một cái cũng sưng."

Vừa dứt lời, Du Minh lập tức xông tới hung hăng nhéo một phen, nhéo một lúc xong mới thả tay...

Đừng nói sưng lên, mặt đỏ cũng chưa đỏ.

"Sưng lên chưa?" Du Minh chất vấn.

Hàn Đông: "..."
— QUẢNG CÁO —