Cố Ý muốn xông tới nói cho anh: Không nên xấu hổ!
Sau đó, cô duỗi bàn tay của mình cọ cọ, sờ một cái, cảm thụ nhưng đường cong và cơ bắp gần như hoàn mỹ.
Cô thật muốn té xỉu, cứu mạng!
Ánh mắt mèo điên nhỏ quá mức nóng bỏng, giống như tia laser, dường như có năng lực xuyên thấu con người.
Trì Tự quay đầu sang hướng bên kia.
Anh cho tới bây giờ không trải qua cảm giác này, như bị người khác nhìn trần trụi, như thịt heo nằm trên tấm thớt, dù sao đi nữa cũng không được tự nhiên.
Anh có chút ão não.
Cám giác như mình sắp trần trụi chạy, ai có thể chịu được.
”Nam sinh hạng A 3000 mét, nam sinh hạnh A 3000 mét, thi đấu bây giờ bắt đầu.”
Âm thanh phát thanh cũng không địch lại những tiếng thét chói tai của nữ sinh.
”Cố gắng lên!”
”Trì Tự cố gắng lên!”
Cố Ý nén giận, không nói lời nào.
Chạy đường dài không giống chạy ngắn, không có động tác chuẩn bị.
Vị trí xuất phát chạy của Trì Tự không tốt, khó coi, bị sắp xếp phía sau mọi người.