”Thật ra thì…” Cô thuận miệng nói bừa, ”Khoảng thời gian trước con ở Anh, nơi đó khí hậu ẩm nặng, con bị phát ban trên trán, sau khi về nước luôn luôn không ổn, cho nên đi đâu cũng đội mũ.”
Trì Tự liếc cô một cái, bán tin bán nghi.
Cha mẹ của anh không biết Cố Ý, bọn họ nhìn dáng dấp của tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương, dồn dập bày tỏ sự thông cảm.
Anh trả lời nhẹ nhàng nhàn nhạt, tựa như không đếm xỉa tới.
Còn nhớ năm thứ tư tiểu học, có lần về nhà, anh thấy chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế salon nhà anh, đang tặng quà cho cha anh, mặt đầy nịnh nọt.
Anh khi bé còn làm ầm ĩ, một đám con trai tụ tập oánh lộn với nhau, chỉ là vui vẻ, không tranh thắng thua. Một lần đó, đám bạn nhỏ không cẩn thận đẩy anh ngã, cánh tay đập xuống đất trật khớp. Năng lực phục hồi cúa trẻ con nhanh, đắp thạch cao hai ngày liền hết bệnh. Chờ đến khi anh đi học lại, vị bạn học vô tình đẩy anh đã chuyển đi rồi, những bạn học còn lại cũng dần dần bất hòa với anh.
Cách đó không xa có bốn người đối diện đi tới, hai nam hai nữ. Tóc bốn người không chỉ là bốn màu, mà ăn mặc cũng cực kỳ lộn xộn, nhưng phần lớn đều là nhãn hiệu nổi tiếng.
Cố Ý: ”Tại sao là các cậu?”
Bọn họ là bạn lúc cô ở Thượng Hải, hoặc gọi là cẩu bằng hữu, bởi vì gia cảnh tương tự nên mới tụ tập chung một chỗ, đều là con em nhà giàu.
Cố Ý chơi với bọn họ mấy lần, nhưng sau khi rời khỏi Thượng Hải, cũng rất ít liên lạc.
”Đã lâu không gặp.” Một nữ sinh tóc đỏ trong đám người đó rất quen thuộc mà vỗ bả vai Cố Ý, ”Kiểu tóc không tệ à.”
Nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy có chút chán ghét.
Tại vùng đất linh thiêng như ở Trường Trung học số 1 Dung Châu, Cố Ý đã triệt để hối cải. Những người không muốn học, cô khinh thường nhập bọn với bọn họ.
Trước kia, Cố Ý là người có tiền nhất trong đám con ông cháu cha, cô lại càng có tiếng kiêu căng, chơi với Cố Ý, bọn họ không ít bấm bụng chịu.
Bây giờ quan hệ phai nhạt, cô gái tóc đỏ vốn cũng không thích cô, thấy Cố Ý có hình dáng ngu ngốc như vậy, cứ thế cười mãi.
Cô liếc Cố Ý, lại liếc Trì Tự bên cạnh Cố Ý, đồng tử thoáng qua cực kỳ rõ ràng kinh diễm.
Thật là đẹp trai.
”Bạn trai cậu?”
Vẻ mặt Cố Ý hơi trì trệ.
Nếu như Trì Tự không nghe thấy, cô nhất định nói đúng.
”Không phải.”
Cô gái tóc đỏ cười: ”Nếu như vậy, tôi muốn xin WeChat.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gò má ửng đỏ.
Đồng tử Cố Ý trợn tròn: ”Không được!”
”Vì cái gì không được? Cũng không phải bạn trai của cậu.”
Cố Ý che Trì Tự bên cạnh: ”Cậu…Cậu ấy là học phách, sau này muốn thi Thanh Hoa [2], cậu không thể ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy.”
[2] Thanh Hoa – Đại học Thanh Hoa (tên quốc tế: Tsinghua University – THU) là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và Châu Á. Phần lớn cuộc xếp hạng các trường đại học Trung Quốc xếp Thanh Hoa là số một ở TrungQuốc.Thanh Hoa được xem là trường khoa học và công nghệ tốt nhất Trung Quốc.
Tiểu cô nương đứng cách Trì Tự rất gần, khuỷu tay trái của cô kề sát áo khoác của anh, bộ dạng che chở con cái.
Dưới vành mù, mái tóc ngắn ngủn của cô không thể che hết cổ, lại không quấn khăn quàng, một đoạn da thịt trắng như tuyết nhức mắt.
Cô gái tóc đỏ không có phúc hậu mà nở nụ cười: ”Thi Thanh Hoa? Cậu cũng sẽ cùng thi Thanh Hoa sao?”
Cố Ý: ”Bây giờ tôi ở toàn với học phách, tôi giống như họ, trong lòng chỉ có học tập.”