Không nghĩ tới lần quay đầu này, lại đúng lúc nhìn thấy cô rơi giọt nước mắt.
Vẻ mặt anh đờ đẫn một chút, trái tim vô cùng hỗn loạn:
”Cậu sao vậy?”
Cố Ý lắc đầu, vùi mặt vào khuỷu tay.
Không được phép khóc, không được nói, không được hỏi. Nếu như không nhịn được hỏi anh, nhất định cô sẽ không kiềm chế được, sẽ ở trước mặt anh mà khóc lóc chảy nước mắt.
Có lẽ chính vì anh có ý tốt giấu diếm, ôn nhu vô lý, mới khiến cô càng kiềm chế, càng xót xa trong lòng.
Giọt nước mắt trong suốt vừa rồi, dường như chỉ là ảo giác của Trì Tự.
Nhân viên tiệm ngớ ngẩn: ”Vậy…Được, chúng tôi lập tức làm cho bạn xong.” Trong cô ấy cực kỳ hâm mộ: Tiểu soái ca bây giờ tiêu xài trên cả hoang phí.
Không tới ba phút, Trì Tự đã trở về.
”Bánh ngọt đâu?” Cố Ý nhìn hai tay trống không của anh, ”Không có sao?”
Cố Ý đưa ra 3 đầu ngón tay, nụ cười ngây thơ: ”Tớ vẫn còn là em bé.”
Trì Tự nín cười thay cô cắm nến vào, lại dùng bật lửa đốt từng cây một.
Biểu tình của anh chăm chú, giống như đối đãi khi tiếp cận đề toán học vậy, đôi mắt đen sâu rũ thấp, trong mắt đầy ánh sao nhỏ vụn.
Cố Ý nhìn anh, lồng ngực liền không chịu được như nai con đi loạn.
Cắm hết nến, hai tay Trì Tự đặt tay lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm:
”Được rồi, cầu nguyện đi.”
Cố Ý: ”Ca hát thì sao?”
Trì Tự tỉnh bơ: ”Không có.”
Không có thì không có, có thể cùng với anh ăn sinh nhật, cô đã vô cùng thỏa mãn.
Cố Ý đan chéo mười ngón tay, nhắm mắt lại. Lông mi rất dài của cô như cái quạt che đi hốc mắt, theo hô hấp run run nhẹ chậm, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh Mặt trời trong suốt, cánh môi hồng nhạt nhẹ nhàng nhếch, an tĩnh khôn khéo như thế, giống như một con búp bê bằng sứ được chế tác tinh xảo.
Nói thật, Cố Ý không dám có một chút mong đợi gì đối với quà tặng của anh, mà sự thật cũng hoàn toàn như cô đoán.
Một bộ khoa học tự nhiên ”5 năm thi vào trường đại học 3 năm mô phỏng” [1], đặt trên bàn tựa như cục gạch, vỏ ngoài màu tím không có chút mỹ cảm nào. Cố Ý dường như có thể nghe được tiếng cười gằn không có ý tốt của sách.
[1] 5 năm thi vào trường đại học 3 năm mô phỏng
Khóe miệng cô giật một cái, ngăn chặn con tim đang hết sức buồn rầu:
”Wa, tớ rất thích!”
Trì Tự: ”…”
Anh lần đầu tiên mua quà tặng cho nữ sinh, hoàn toàn không có kinh nghiệm, mặc dù dưới lầu có không ít cửa tiệm bán đồ trang sức và nghệ thuật, nhưng mà dựa vào bối cảnh xuất thân của Cố Ý, những thứ đó căn bản không lọt vào mắt cô, không bằng đưa cái thực tế hữu dụng đi.
Đợi sang năm, anh tích lũy được chút ít tiền rồi nghe ngóng thêm thông tin, có lẽ có thể đưa cho cô xa xỉ phẩm đúng ý cô.
Sau khi nhét no bụng, bọn họ sóng vai đi bộ trên con phố buôn bán gần nhà Trì Tự, Mặt trời đã ngã về phía tây, nhiệt độ hạ xuống, người trên đường phố dần dần nhiều lên.
”Trì Tự!”
Một tiếng kêu lên, xen lẫn với tiếng bước chân không xa phía trước truyền tới.
Trì Tự dừng bước, tiểu cô nương sau lưng cúi đầu đi bộ, không để ý liền đụng lưng anh.
Cô cắn răng chịu đựng lui một bước, Trì Tự vội vàng xoay người đỡ cô.
”Ô, chúng tôi cho rằng cậu có chuyện gấp gì, hóa ra là ở cùng chị dâu nhỏ sao?”
Phía trước có một số nam sinh to lớn đi tới, trong đó có hai người mặc quần áo bóng rổ, phía sau còn có một cô gái chậm rãi đi theo.
Hôm nay cô đặc biệt mang trái cây đến sân bóng để xem nam sinh đánh bóng, chỉ vì thấy Trì Tự, nhưng anh hết lần này tới lần khác đều có chuyện không thể đến, cho đến khi sắp tới giờ hẹn chơi bóng mới gửi tin nhắn cho một tên nam sinh trong đó. Trì Tự từ trước đến nay nói là làm, bọn họ còn tưởng rằng anh thực sự gặp phải chuyện gấp không đi được.
Một tiếng ”chị dâu nhỏ” gọi tới tâm khảm của cô rồi, cô trộm vui mừng, rũ mắt làm bộ dáng thẹn thùng.
”Đừng nói bậy.” Trì Tự trừng anh một cái, ”Đây là bạn học cấp ba của tôi.”
”Không phải chị dâu nhỏ à…” Các nam sinh chợt cảm thấy nhàm chán, nhưng khi bọn họ quan sát Cố Ý từ trên xuống, lại lập tức nảy sinh hứng thú.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, không phải chị dâu nhỏ là tốt nhất.
Có người đề nghị: ”Mọi người đều ăn cơm rồi, không bằng cùng đi dạo bờ sông Dương một chút?”
Một nam sinh vỗ vỗ bả vai của nữ sinh phía sau kia: ”Nguyễn Tinh, cậu đi không?”
Nguyễn Tinh do dự, ánh mắt lướt qua mọi người rơi trên mặt Trì Tự.
Trì Tự đang muốn từ chối, lại bị mèo điên nhỏ thọt sau lưng:
”Đi mà đi mà, tớ muốn đi.”
Chỉ cần có thể ở cùng Trì Tự, cô cầu còn không được.
Trì Tự cúi đầu: ”Cậu còn không biết bọn họ.”
Cố Ý kéo tóc: ”Nhưng tớ biết cậu mà.”
Trì Tự ngậm miệng không nói, không có cách nào phản bác.
Lời này vừa nói ra, một đám nam sinh lập tức vui mừng, bao gồm cả Nguyễn Tinh không xa không gần đi bên cạnh, nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có Trì Tự đi bên phải phía sau Cố Ý nghe xong, trên mặt không có chút biểu cảm, đôi chân dài cũng bước chậm lại.
Anh nghiêng nửa khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía nước sông cuộn trào mãnh liệt xa xa.
Không lâu sau, Trì Tự nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai người phía trước cách nửa mét.
Tay áo lá sen màu hồng nhạt của Cố Ý ở vị trí bả vai thiếu hai mảnh vải [2], để lộ bả vai trắng ra bên ngoài, sáng chói mắt.
[2] Đây là loại áo mà Trì Tự miêu tả.
Ở bên đường không xa, một nhánh cây vân sam chưa được tỉa chìa ra giữa đường, lúc Cố Ý đi qua, nam sinh bên cạnh cô vô cùng ”thân sĩ” ôm vai cô kéo sang phía bên cạnh, bàn tay chết tiệt kề sát lên vai trần của cô.