Trì Tự dùng sức quăng cậu ta sang bên cạnh, bởi vì chênh lệch chiều cao, hai chân Triệu Gia gần như cách mặt đất, hai cánh tay cũng giãy giụa lung tung, nhưng người níu lấy cậu ta vẫn không nhúc nhích tí nào.
Anh mang theo cô đẩy đám người ra hai bên, lúc đến bên bờ khu nước sâu, Hạ Vũ Tâm đã được người cứu lên.
Cố Ý lập tức quỳ ngồi bên cạnh cô ấy: ”Cậu thế nào hả?”
Hạ Vũ Tâm ho khan mấy cái, ôm lấy cánh tay Cố Ý: ”Ying ying ying, hù chết lão tử!”
”…” Cố Ý biết bây giờ cô ấy không sao, ”Nữ thần, chú ý hình tượng.”
Hạ Vũ Tâm giơ tay lên lau mặt, mắt hạnh hơi lạnh: ”Mẹ nó.”
Cố Ý: ”…”
”Nữ thần, cậu uống chút nước nóng nha.”
Nghiêm Hằng từ trong đám người chui ra, đưa cho Cố Ý một ly giữ nhiệt để cho cô giúp đỡ cô ấy, sau đó không nói hai lời đem một cái khăn tắm khoác lên người ướt đẫm của Hạ Vũ Tâm.
[1] Từ gốc là 打call, nghĩa là cổ vũ nhiệt tình cho ai đó, nếu bạn nào là fan kpop chắc biết fanchant hay quơ lightstick để cổ vũ cho ca sĩ ấy, đó là 打call. (Nguồn: Mrdowner)
Sau khi Hạ Vũ Tâm rơi xuống nước, Cố Ý cũng không còn tâm tư quấn Trì Tự chụp hình nữa.
Cô thay đổi thân phận thiên kim tiểu thư, hóa thân thành nha hoàn đỡ Hạ Vũ Tâm trở lại ký túc, làm chân tay pha nước đường vừa bận bịu sấy tóc, cực kỳ thân thiết.
Nghiêm Hằng biểu lộ ánh mắt khinh thường cực độ, Cố Ý cúi đầu xuống, đối với sự khinh thường của cậu ta làm như không thấy.
Sau khi chuông reo tan học vang lên 10 phút, Triệu Gia mới từ lớp 5 đi ra, đi qua hành lang phía đông xuống khu giảng đường.
Duyên phận với người khác không tốt lắm, thường đến và đi một mình, ít có bạn học bầu bạn.
Đoạn thời gian trước, mỗi lần từ hành lang phía đông đi xuống lầu, cậu ta cũng sẽ theo thói quen nhìn lớp 1 một chút, kỳ vọng có thể gặp Hạ nữ thần. Nhưng mà mấy ngày gần đây, lúc cậu đi ngang qua lớp 1 luôn cúi đầu mãnh liệt mà đi, tựa như làm chuyện trái lương tâm gì đó.
Hôm nay cũng như thế, lúc cậu xuống lầu vừa đi vừa suy nghĩ: Hạ Vũ Tâm ngày đó rốt cuộc có nhìn thấy mình không ta?
A, thấy thì thấy đi, loại nữ sinh như cô luôn để mắt trên đỉnh đầu, đáng đời.
Hai tay Triệu Gia đút vào túi áo, khi đi qua tầng một một cơn gió lạnh thổi tới mặt, cậu không nhịn được rụt cổ một cái.
”Rào rào…”
Một thùng nước đá 0 độ giội từ hai bên đổ xuống đầu, giọt nước lạnh thấm vào quần áo, không chút nể nang mà lướt qua mỗi một tấc da ấm, cậu gần như mất đi cảm giác trong nháy mắt.
”Khốn khiếp!”
Triệu Gia hít nước mũi, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên hành lang lầu một lòi ra ba cái đầu, hai cái đầu thì lè lưỡi, một cái đầu thì duy trì nụ cười mỉm nữ thần.
Lời của cậu còn chưa nói hết, cổ áo đồng phục học sinh liền bị người thật cao níu, siết đến cả khuôn mặt như heo.
”Con mẹ nó cậu mắng ai kỹ nữ. Hả?”
”Tôi…”
Trì Tự dùng sức quăng cậu ta sang bên cạnh, bởi vì chênh lệch chiều cao, hai chân Triệu Gia gần như cách mặt đất, hai cánh tay cũng giãy giụa lung tung, nhưng người níu lấy cậu ta vẫn không nhúc nhích tí nào.