Cha Trì mẹ Trì như thế nào cũng không thể tin được, bọn họ tự hào về đứa con trai độc nhất của mình, nhưng hóa ra trong lòng nó lại lén giấu một tiểu cô nương.
Cố Ý nhớ rất rõ ràng, cha Trì Tự ở Thượng Hải làm lãnh đạo, chức vị xem ra cũng không thấp, theo lý thuyết hẳn là người bận rộn, sao không có việc gì lại chạy về quê nhà thong dong chứ?
Trong lòng cô không bỏ xuống được, thừa dịp buổi tự học tối chưa bắt đầu, dứt khoát gọi điện qua.
Mới tít tít hai tiếng, đối phương đã trực tiếp ấn cúp.
Trì Tự ngồi trong phòng mình, cửa không có khóa, cha anh trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa vặn điện thoại di động reo, anh thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Lãnh đạo chỗ đức dục đã nói, nếu không có tình huống đặc biệt, cha mẹ hai học sinh đều phải đến nói chuyện.
Công việc của cha Trì thời thời khắc khắc đều có thể coi là ”tình huống đặc biệt”, nhưng ông cho rằng mình cần phải tới một chuyến, đầu tiên làm rõ ngọn nguồn sự việc, sau đó, hết sức cố gắng thay con trai giảm hình thức xử phạt.
”Trì Tự.” Cha Trì nói lời thấm thía, ”Từ nhỏ con đã để ta bớt lo cho con, ta và mẹ của con cũng không quản con nhiều. Con trai huyết khí đương thịnh, mắc lỗi là chuyện bình thường, nhưng ít nhất con phải để cho chúng ta hiểu ngọn nguồn.”
Trì Tự rũ mí mắt, tiếc chữ như vàng:
”Anh ta đáng đời.”
Cha Trì: ”…”
Ông rốt cuộc sinh ra con trai, hay sinh ra một cái cọc gỗ?
Giằng co mấy phút, cha Trì lắc đầu đứng lên, ánh mắt trầm tĩnh:
”Nghe nói con đánh người ta chấn thương não nhẹ sao?”
Trì Tư: ”Ồ.”
”Còn được. Nếu như chấn thương não là con, ta sẽ không có đứa con trai này.”
Trì Tư: ”…”
***
Hôm sau, trung tuần tháng mười.
Cố Ý không thăm dò được nửa câu một chữ nào từ chỗ Trì Tự, vẫn là tin tức truyền miệng gần nửa vòng người, cuối cùng mới đi tới tai cô.
Cô thật là ngu xuẩn mà, trong lòng không chuẩn bị một chút tư tưởng.
”Đều là tớ làm, tớ làm nhiều chuyện xấu như vậy, gây ra thêm mấy việc cũng không có gì ghê gớm. Hơn nữa, anh ta hại tớ bị thương, tớ muốn kiện anh ta phải táng gia bại sản…”
Cô một chút cũng không quan tâm tới thanh danh lý lịch của mình, nhưng cô với Trì Tự không giống nhau. Trì Tự nhất định phải hoàn mỹ, sao có thể vì cô mà dính vết nhơ chứ?
Trì Tự: ”Cậu ngay cả dụng cụ cũng không nhấc nổi, đánh nhau như thế nào?”
Trì Tự vẫn như cũ nửa chữ cũng không nói ra, quá trình phát triển sự việc toàn qua một mình lời Giang Quần.
Thú vị chính là, anh ta cũng ra sức giấu Cố Ý, thêu dệt vô cớ.
Giang Quần là học sinh gương mẫu, trong nhà kỳ vọng anh ta cực cao, chuyện theo đuổi Cố Ý của anh ta dĩ nhiên không muốn để cho người khác biết.
Giang Quần nói: ”Không nghĩ tới thành tích cậu em tốt như vậy, học sinh giỏi nên có bộ dạng học sinh giỏi, không có việc gì thì đừng theo đuổi cô em đó.”
”Đúng.” Trì Tự hít sâu một hơi, ”Con thích cậu ấy, nhưng mà chúng con không có yêu sớm.”
”Đây không phải là…”
”Là con đơn phương, cậu ấy căn bản không biết.” Vẻ mặt Trì Tự trấn định, ”Thầy, chẳng lẽ tình cảm đơn phương của học sinh trường cũng muốn quản sao?”
Thích người khác là một chuyện, ai cũng có thể động tâm với người khác, nhưng bản chất của cái này với yêu sớm có khác biệt.
Chủ nhiệm khoa đức dục tỏ vẻ, trường học cũng không có táng tâm như vậy.
Cha Trì mẹ Trì như thế nào cũng không thể tin được, bọn họ tự hào về đứa con trai độc nhất của mình, nhưng hóa ra trong lòng nó lại lén giấu một tiểu cô nương.