*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệng tiểu cô nương cong cong, đưa tay trái ra dè dặt chọc chọc khuỷu tay anh:
”Cậu ghen?”
Trì Tự ngược lại rất thẳng thắn: ”Ừ.”
”Cha, người nhìn tờ phiếu điểm của con chưa?”
Tay trái Cố Dân cầm điện thoại, tay phải lật văn kiện, ánh mắt xem lướt qua báo cáo quý của công ty, đáp:
”Vẫn chưa.”
”Được rồi, vậy con nói cho người khỏe, con thi chính trị lịch sử địa lý toàn bộ đều thi được A, Trì Tự có phải rất lợi hại không?”
Nghe được tên Trì Tự, Cố Dân dừng lật văn kiện, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn:
”Sau đó thì sao.”
”Cha…người bảo Trì Tự giúp con phụ đạo đến A, cậu ấy cũng làm được, hơn nữa… hiện tại cậu ấy cũng rất thích con…”
Cố Dân ngắt lời cô: ”Học tập cho giỏi, những chuyện khác đừng nghĩ.”
”Cha, người sao lại như vậy a!”
Cố Dân giật giật khóe miệng: ”Kinh doanh coi trọng lợi nhuận, ta chẳng qua là đang lợi dụng nó mà thôi, con cho rằng ta dễ dàng đem con gái đi bán như vậy?”
Hạ Vũ Tâm với Nghiêm Hằng gần đây lại cãi nhau vì mâu thuẫn, đã căng thẳng hai ba ngày, cô không cam lòng, muốn đợi anh nhượng bộ trước.
Bọn họ chung chỗ nửa năm, mỗi lần cãi nhau đều là Hạ Vũ Tâm vung tay, Nghiêm Hằng lại liều chết cầu xin đuổi theo. Cãi nhau nhiều, trong lòng Hạ Vũ Tâm dần dần không đáy, ví dụ như lần này, nghiêm Hằng không tìm cô đã ba ngày.
Trì Tự: ”Lớp bên có một nữ sinh đưa thư tình cho Nghiêm Hằng năm lần, mỗi buổi tự học tối đều tới tìm cậu ta.”
Hạ Vũ Tâm: ”Ồ, liên quan gì tới tớ.”
Giọng cô không hời hợt, nhưng trên mặt lộ vẻ tức giận.
”Cho cậu ta một cơ hội, cậu ta muốn khai báo với cậu.”
Bộ dạng không hề hay biết của cô rơi vào trong mắt Trì Tự, càng làm cho anh thêm tức giận.
Mặt Trì Tự hướng thẳng phía trước, không để ý tới cô, nhưng bàn tay phải từ dưới bàn vén vạt áo đồng phục lên, bỏ lên trên đùi Cố Ý.
Cả người Cố Ý run run, trong đầu cũng oanh một tiếng.
Anh anh anh…anh muốn làm gì vậy…
Ngàn dặm xa xôi chạy xuống đùa bỡn lưu manh?
Dưới lòng bàn tay là phần da trắng mịn vượt qua tưởng tượng, Trì Tự vừa mới chạm lên, tim liền tê giống như bị dòng điện đánh xuyên qua.
Anh nghĩ là, dùng thêm chút lực véo một cái, véo đau cô thì thôi.
Ai ngờ ngón tay còn chưa dùng sức, nhưng chân tiểu cô nương đã khẩn trương lên.
Đây cũng là phản ứng theo bản năng của Cố Ý, dù sao từ trước cho tới bây giờ không có ai sờ chân cô, xúc cảm vừa xa lạ vừa quá kinh hãi.
Có thể bởi như vậy…
Tay của Trì Tự liền bị cô kẹp.
Lúc này, anh không chút nghĩ ngợi liền đem tay rút trở về.
Mặt tiểu cô nương bên cạnh đã đỏ thành trái cà chua.
Cô co đầu, không cam lòng hỏi lần nữa, vừa xấu hổ vừa giận:
”Cậu rốt cuộc làm gì?”
Trì Tự thoáng không mở mắt, bây giờ anh cũng không quá chắc chắn mình mới vừa rồi đến tột cùng là muốn trừng phạt cô, hay là muốn đừa bỡn lưu manh.
Thấy lỗ tai anh đỏ lên, không có bộ dáng trời quang trăng sáng ngày thường, Cố Ý liền tìm về mấy phần chủ động, dính sát bên tai anh:
”Cậu sờ chân tớ làm gì a.”
Mẹ.
Anh chạy xuống quả thực là làm bậy.
Sờ vào chỗ không nên sờ, lại còn nghe con gái thổi hơi bên tai anh, Trì Tự cảm thấy mình thật muốn cứng rắn.
Trong khi đó, có nhiều nữ sinh cùng lớp lại gần hỏi lung tung này kia, trong đó có một người nghe được câu trả lời không muốn nghe, nước mắt lập tức chảy ra, cuối cùng khóc chạy đi.
Cố Ý: Đổ lỗi cho tớ.
Trì Tự đi xuống dừng ở miệng cửa lớp 1, vừa vặn thấy một nữ sinh dựa trên lan can khóc, bên cạnh vây quanh một vòng người an ủi cậu ta.
”Sợ, nhưng mà trước kia trông gà hóa cuốc [3], bây giờ cảm thấy không cần phải.”
[3] Trông gà hoá cuốc (草木皆兵): Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.
Phần lớn tất cả bạn học đều là bạn học tốt, lãnh đạo trường cũng chỉ có một đôi mắt. Thời gian càng dài, lá gan của Trì Tự càng to, ví dụ như hôm nay, anh hận không thể cho cả toàn thế giới đều biết.
Từ khu giảng đường tầng trệt rẽ vào hành lang mưa gió, giữa hai người vốn là có một chút khoảng cách, đi tới chỗ ít người liền gần sát một chút.
Bên đường lá chuối tây xào xạt, một trận gió lạnh thổi qua.
Cố Ý nghiêng đầu nhìn Trì Tự, trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, thanh liêm cao ráo, nhưng lại có vẻ hơi phong phanh.