Cố Ý hôm nay có cảm giác, cô cùng vị Chu U Vương, Đường Huyền Tông cũng liều mạng.
[1] Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ là Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương liền ngày đêm sủng ái. Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.
Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.
Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.
[2] Đây là nói về sự sủng ái của Đường Huyền Tông cho Dương Qúy Phi. Hoàng đế say đắm Dương Quý phi, chiều chuộng nàng hết mực. Như cuộc đi tắm suối của nàng tại Hoa Thanh Trì mỗi lần tốn hàng vạn bạc của quốc khố và làm chết hàng trăm mạng người, ông cũng thẳng tay, không chút tiếc rẻ.
Nhưng nàng ”mỹ nhân” lại tỉnh bơ, thậm chí ngay cả một chút biểu cảm cũng không có.
Khóe miệng còn có xu hướng đi xuống?
”Mỹ… Trì ca đẹp trai, cậu không hứng thú sao?”
Phương diện học tập của cô thì được ngày nào hay ngày ấy, nhưng cô vốn rất khôn vặt.
Còn không phải bởi vì Trì Tự kia.
Anh bây giờ thấy cô liền đi đường vòng, cho dù không may mặt đối mặt, cũng nhìn không chớp mắt, làm bộ như rẩt xa lạ.
Cố Ý thật không nói nên lời, nếu so với Đậu Nga [3] thì cô còn oan ức hơn!
[3] “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy.
Trì Tự ngồi tập luyện trên ghế dài, trong tay cầm đàn violon, trên mặt dường như dặm phấn, ngũ quan anh tuấn tôn lên da thịt trắng, vẻ đẹp trai làm đổ bao học tỷ lớp mười một đang vây xung quanh.
Ca khúc kết thúc, tiếng vô tay lẫn lộn tiếng thét con gái chói tai:
”A a a đẹp trai quá!”
”Người ở giữa kia đẹp trai quá!”
Cố Ý thở ra giận dữ: ”Hừ, thủy tính dương hoa [4], câu dẫn khắp nơi!”
[4] Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, ý chỉ tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
Chút xíu tốt đẹp của nghệ thuật trong nháy mắt biến mất gần như không còn.
Sau khi công việc đội nghi thức kết thúc, các học tỷ để cô về khán đài xem biểu diễn.
Cố Ý bực bội khó chịu, mượn cớ đi vệ sinh, chạy ra khỏi cung thể thao một mình.
Cô mặc bộ đồng phục nghi lễ, một chiếc váy học sinh kiểu Anh, chiếc váy ca-rô màu đỏ phối hợp với áo sơ mi trắng, chất liệu vải hỗn hợp, nên Cố Ý mặc rất không thoải mái.
Bên ngoài trăng sáng sao lưa thưa, cô suy nghĩ, có nên đầu tư cho đội nghi thức một bộ đồng phục chất liệu tốt một chút.
Bên trong cung thể thao truyền đến tiếng hoan hô của nam sinh, lẫn vào tinh thần cổ vũ ca nhạc, chắc chắn là các cô gái đến từ câu lạc bộ hip-hop đã ra sân.
Người ta ít nhất cũng là nữ sinh, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, như vậy lại bị anh kéo tới đi, còn không để cho cô nói chuyện.
Anh mặc quần dài đương nhiên không có cảm giác, cứ nghĩ tới động tác vừa nãy, váy của cô có thể bị anh trong lúc vô ý cọ sát kéo lên….
Đời này Trì Tự cũng chưa khó xử như vậy.
”Thật xin lỗi.”
”Không có sao…”
Cố Ý so với anh càng lờ mờ.
Cũng không biết sao, đầu mũi cứ một mực lưu lại mùi trên người anh, lành lạnh nhạt, nhưng lại thơm phức thơm nồng vây vương vấn không ngớt.
Trong lồng ngực, tim đập nhanh giống như xe lửa theo quỹ đạo, tiếng đông đông của búa gõ vào tâm thất, chấn động vào tai Cố Ý, gò má như lửa đốt nóng phỏng.
Cô cô cô… Cô cảm giác mình sắp nổ…
Trì Tự hiếm khi quan tâm cô: ”Cậu không sao chứ?”