Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 1



Edit | Beta: Manh, MDL & Cá

Chu Yên đã làm đào tiếp rượu ở hộp đêm Kẹo tại Đông Nam Kỳ Châu được bốn năm.

Năm đầu cô hãy còn non nớt, hễ nghe chuyện cười tục tĩu là đỏ mặt tía tai. Năm thứ hai học được vài mánh lới, ngày càng thoải mái đón nhận việc mình làm. Sang năm thứ ba, cô trở thành nàng đào một đêm sáu ngàn được yêu thích tại Kẹo.

Đương nhiên, cô vẫn không thể sánh bằng những ả đào cao cấp.

Đào cao cấp phải có mặt xinh dáng đẹp, phải đa nghệ đa tài. Quan trọng nhất là phải chịu chơi tới bến, phải biết tiếp chuyện pha trò, phải khéo chiều theo thú vui “đặc biệt” của một số khách hàng đặc biệt.

Giá khởi điểm cho một đêm tiếp rượu là mười hai ngàn, đi tiếp khách là bốn mươi ngàn, nếu làm các thượng đế hài lòng và thấy hời thì có khi còn được bo tiền tu sửa hàng họ, gọi tây tây là phí tút tát kênh mương… Mà nghe chừng cũng chẳng tây lắm.

Trong phòng bao, họ là chị em tốt, ngoài phòng bao, họ là người xa lạ. Chẳng ai rành ngón nghề trở mặt bằng họ.

Ngày 21 tháng 3, một đồng nghiệp sắp thành danh của nhóm đào nhảy lầu tự sát. Đội Hình sự 1 trực thuộc đồn phía Tây thành phố đã vào cuộc điều tra hơn một tuần, ngày nào cũng tiếp xúc với bọn họ, sắp nhẵn mặt cả trăm cô ả đến nơi.

Hôm nay lại là một ngày điều tra khác.

Quản lý lại tập hợp những người từng tiếp xúc với nạn nhân vào ngày xảy ra vụ án. Họ đứng xiêu vẹo thành một hàng, mặt mày lộ vẻ mất kiên nhẫn, có người còn ngang nhiên cầm theo bấm móng tay, vừa dỏng tai nghe cảnh sát nói chuyện vừa sửa sang bộ vuốt.

Phần đông cánh đào đều không có văn hóa, không được giáo dục, đâm ra con người cũng chẳng đàng hoàng gì. Kẹo đã thực hiện công tác tư tưởng từ trước, dặn họ nói với người ngoài rằng họ chỉ là nhân viên phục vụ của hộp đêm, người không có bằng chứng chẳng thể chỉ tay nói họ buôn hương bán phấn, đến cảnh sát cũng không có quyền này.

Thế nên dù họ rõ chẳng coi ai ra gì, phía cảnh sát cũng chỉ có thể quở trách chứ không thể xử phạt.

Chu Yên đứng gần nhất nên là người lên thớt đầu tiên.

Vị cảnh sát xét hỏi cô tên Vi Lễ An, là Đội trưởng Đội Hình sự 1, được thuyên chuyển đến từ mấy năm trước. Nghe đâu anh ta từng làm việc trong Đội Phòng chống ma túy, có điều khó ai kiểm chứng được điều này.

Tay cầm quyển sổ ghi chép, anh ta hỏi Chu Yên: “Lần cuối cùng cô gặp Tưởng Tiểu Chiêu là lúc nào?”

Chu Yên chống khuỷu tay lên kệ tivi, lại lên cơn nghiện thuốc lá. Cô hỏi ngược: “Tôi làm điếu thuốc đã được không?”

Vi Lễ An đanh giọng: “Không được!”

Chu Yên ngáp dài, khụt khịt mũi: “Chắc là sáng ngày 21. Cô ấy hỏi tôi có mối thu mua xe nào không, cô ấy muốn sang tay một chiếc Passat, tôi bảo không, sau đó không chạm mặt lần nào nữa. Buổi tối thì hay tin cô ấy nhảy lầu ở ký túc xá.”

Vi Lễ An ghi lại mốc thời gian rồi chuyển sang người kế tiếp. Lần lượt hỏi hết cả nhóm đào, kết quả chẳng khác trước là bao.

Tốp cảnh sát vừa đi, đám chị em cây khế trong phòng bao lập tức mở máy.


“Tiểu Chiêu mà không ở bên gã kia thì đã chẳng ra nông nỗi này.”

“Thôi đi, quên lời chị Hồng dặn rồi à? Mình không biết gì về chuyện của Tiểu Chiêu và gã kia hết.”

“Tính ra Tiểu Chiêu là người đầu tiên đăng dài kì những khách hàng từng tiếp lên Weibo ấy nhỉ?”

“Mấy năm nay tôi chỉ muốn quên quách ngày đấy đi thôi, cô ta thì lại viết rõ kĩ.”

“Các chị em vẫn còn nhớ đêm đầu vào nghề cơ à? Tôi quên hết trơn rồi.”

Trong phút chốc, cả phòng lặng đi, mấy chục giây sau, mọi người mới lục tục bảo: “Tôi cũng thế.”

Cơn thèm thuốc trào dâng, Chu Yên ra ngoài hút thuốc, không ở lại nghe họ tự lừa dối bản thân nữa.

Vừa đi đến chỗ rẽ thì chạm mặt tay quản lý, cô không dừng chân, song lại bị gã chắn giữa lối. Gã rít một hơi thuốc, phả khói vào mắt cô, những sợi râu chưa được cạo sạch chọc lên mặt cô: “Thấy anh là lẩn nhanh thế? Em quên nhờ ai mà em mới có được ngày hôm nay à?”

Chu Yên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Em quên sao được. Nhưng em đang có chuyện gấp cần giải quyết.”

Gã chuồi tay về phía mông cô: “Chuyện gì? Em tự xử à?”

Chu Yên cản gã: “Dĩ nhiên không phải tự xử rồi.”

Thái độ của cô quá đỗi bình thản và điềm tĩnh, như thể đấy chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng đương lúc nhìn vào mắt cô, tay quản lý dần dần biến sắc. Cuối cùng gã lùi về, nhường đường cho cô.

Đám giang hồ khắp Kỳ Châu không ai không biết, Chu Yên là người của Tư Văn.