Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 10



Tư Văn cứ đứng trầm mình trong lặng yên như thế, cho đến khi điện thoại đổ chuông, hắn mới vào phòng khách nhận cuộc gọi.Ông chủ không nể Chu Yên là nhân viên lâu năm của Kẹo thì cũng kiêng dè Tư Văn sau lưng cô. Chẳng cần tính toán được mất cũng biết nên đứng về phía nào.Sau đó, cái chết của Tưởng Tiểu Chiêu gây náo động cả đất Kỳ Châu, những người thích hóng thị phi bàn tán chuyện cô ả đẹp nhất Kỳ Châu đã sảy chân ra sao, chết không nhắm mắt thế nào.

Cơ mà chuyện đó chẳng liên quan đếch gì tới cô.

Cái thói nốc thuốc đến nghiện của Tư Văn, cô không muốn quan tâm chút nào. Cô không biết hắn phải đau đớn cỡ nào mới cần dùng thứ ấy để giải tỏa, nhưng có một điều cô biết chắc, ấy là hắn đang tự đưa mình lên bàn thờ.

Chương 10

Lúc đi, y thậm chí còn không nhìn thi thể Tưởng Tiểu Chiêu lấy một cái, đến phút cuối vẫn không biết cô ấy chết không nhắm mắt.Chu Yên dìu Tư Văn lên xô-pha, rót cho hắn cốc nước, vừa kề cốc sát môi hắn thì đã bị hắn chộp ngay cổ tay. Cô nhìn lên, thấy mắt hắn vằn tơ máu, xem chừng khó chịu lắm, song cô chỉ hờ hững hỏi: “Uống thuốc nào?”Edit | Beta: Manh & MDL

Không phải cô mềm lòng, mà chỉ cảm thấy đã hơi muộn màng.

Chẳng mấy chốc cánh tay Chu Yên không còn một chỗ nào lành lặn, chưa dừng lại ở đó, hắn còn kéo cả áo cô lên, vừa cắn vừa mút chầng chậc. Cô gần như có thể mường tượng được viễn cảnh thê thảm của bộ ngực mình.

Chu Yên ở lại căn hộ của Tư Văn suốt một ngày. Trong thời gian đó, mụ Hồng có gọi đến bảo tên mập đã bị Kẹo liệt vào danh sách đen.

Chu Yên cười: “Cái logic ấy nghe thì tưởng có lý, nhưng đào sâu sẽ thấy nó chẳng khác gì đánh tráo khái niệm. Có mua mới có bán, có cầu mới có cung, đừng nhầm lẫn thứ tự, làm như khách làng chơi cao thượng hơn gái bán hoa không bằng. Vì tiền cũng được, vì đam mê cũng thế, có người bán trí tuệ, có người bán thân thể, nhưng đến tay các anh thì lại chia thành cao quý với chả hạ lưu. Chúng tôi chưa chê các người thiển cận thì thôi, các người còn chê nghề của chúng tôi thấp kém.”


Chu Yên đưa Hà Sơn Hoành đến quán mì đối diện, gọi cho y một bát. Hà Sơn Hoành kêu thôi, bảo mình không đói. Cô không có ý kiến gì, gật đầu với người phục vụ, tạm thời chưa gọi món.

Edit | Beta:

Edit | Beta: Manh & MDL

Đây là chuyện hết sức bình thường. Kẹo tuy là một ổ gà, nhưng ông chủ cũng xem như có vai vế ở Kỳ Châu. Khi êm thấm, ai trả tiền thì người ấy là cụ, muốn chơi kiểu nào cũng được chiều, còn lúc xảy ra chuyện, bất kể có đập bao nhiêu tiền, cái cần xử lý vẫn phải xử lý.

Đây là chuyện hết sức bình thường. Kẹo tuy là một ổ gà, nhưng ông chủ cũng xem như có vai vế ở Kỳ Châu. Khi êm thấm, ai trả tiền thì người ấy là cụ, muốn chơi kiểu nào cũng được chiều, còn lúc xảy ra chuyện, bất kể có đập bao nhiêu tiền, cái cần xử lý vẫn phải xử lý.

Kể từ khi Tưởng Tiểu Chiêu bước chân vào Kẹo, mỗi lần cô ấy gặp hoạn nạn, Chu Yên đều chỉ đứng ngoài quan sát. Cô chưa từng khuyên cô ấy điều gì, có lẽ cô quả thật từng săn sóc Tưởng Tiêu Chiêu, nhưng không phải vì cùng chung chí hướng, mà là vì đã đoán được trước kết cục của cô ấy nên sinh lòng thương hại.

Ông chủ không nể Chu Yên là nhân viên lâu năm của Kẹo thì cũng kiêng dè Tư Văn sau lưng cô. Chẳng cần tính toán được mất cũng biết nên đứng về phía nào.

Thấy cô, y như tìm được hy vọng sống, hai mắt rưng rưng, loạng choạng chạy đến.

Thật ra Chu Yên hoàn toàn có thể kể lại đầu đuôi câu chuyện để vạch trần đến cùng bản mặt xấu xí của Hà Sơn Hoành. Nhưng làm vậy thì có ích gì? Ai mà tin Tưởng Tiểu Chiêu tự tử chỉ vì một câu nói?

Khoảng bảy giờ tối, Chu Yên chuẩn bị rời đi. Cô chưa ra đến cửa thì Tư Văn đã về, mặt mày tái nhợt, trên trán, trên mũi đẫm mồ hôi. Cô vô thức chạm vào hắn, cả người hắn lạnh toát.

Tư Văn cúp máy, khóa màn hình lại. Lúc đặt di động xuống, màn hình chợt sáng lên, hiện hình nền là tranh vẽ một con chuột bằng màu nước do Chu Yên đổi.

Chu Yên dìu Tư Văn lên xô-pha, rót cho hắn cốc nước, vừa kề cốc sát môi hắn thì đã bị hắn chộp ngay cổ tay. Cô nhìn lên, thấy mắt hắn vằn tơ máu, xem chừng khó chịu lắm, song cô chỉ hờ hững hỏi: “Uống thuốc nào?”

Chưa đến ba ngày, Hà Sơn Hoành nhà tan cửa nát.

Tưởng Tiểu Chiêu là một cô nàng ngốc đến ngu muội, bị y đối xử như vậy mà cô vẫn cảm thấy y là một người đàn ông tốt, mình không chọn nhầm người, thậm chí còn đưa tiền kiếm được từ việc ngủ với khách cho y, để y mua dây chuyền vàng tặng vợ.

“Theo dõi chặt phía ngoài Kẹo, đừng để lão ta xuất hiện trước mặt Chu Yên.”

Thình lình, Tư Văn kéo cô vào lòng, tay còn lại ghì chặt lấy eo cô, cứ như muốn hòa tan cô vào máu thịt, cái dáng vẻ ấy khiến người ta nhìn mà thảng thốt.

Nắm tay Chu Yên siết chặt, móng ghim vào lòng bàn tay thiếu điều ứa máu. Giọng cô run rẩy: “Tôi đau.”

Hà Sơn Hoành đan hai tay trên bàn, chặt đến độ trắng bệch, miệng ngập ngừng hồi lâu. Chu Yên không vội, ung dung ngồi chờ.

Chu Yên không cẩn thận va tay vào bàn, đau đến nỗi cô buột miệng kêu lên. Tư Văn bỗng thả cô ra, kéo tay cô lại xem, đoạn cúi đầu ngậm lấy vệt đỏ.

Hà Sơn Hoành nhà to nghiệp lớn, không thể từ bỏ tất cả chỉ vì một ả điếm, thế nên đã rời đi trước khi cảnh sát đến.

Đến khi không còn đau nữa, Chu Yên rụt tay về. Tư Văn đột nhiên siết chặt tay cô, bắt đầu ra sức liếm láp, sau đó từ liếm chuyển sang cắn. Cô đau trào nước mắt, nhưng vẫn cắn răng im lặng chịu đựng.

Cứ thế, hắn giữ nơi ấy trong miệng, đảo lưỡi vuốt ve. Mới đầu Chu Yên thấy rất đau, sau chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy.

***

Ngoài Hà Sơn Hoành ra, chỉ có mình Chu Yên biết những chuyện này.

Đến khi không còn đau nữa, Chu Yên rụt tay về. Tư Văn đột nhiên siết chặt tay cô, bắt đầu ra sức liếm láp, sau đó từ liếm chuyển sang cắn. Cô đau trào nước mắt, nhưng vẫn cắn răng im lặng chịu đựng.

Nói một cách lý lẽ là, lúc lên giường thì y sung sướng lắm, xong việc rồi lại không dám nhìn thẳng vào bản thân, cảm thấy việc phản bội gia đình, bao nuôi gái điếm là trái với luân thường đạo lý. Những lúc ấy, y sẽ ra sức đền bù cho vợ mình, sau đó điên cuồng tra tấn Tưởng Tiểu Chiêu.Hà Sơn Hoành đan hai tay trên bàn, chặt đến độ trắng bệch, miệng ngập ngừng hồi lâu. Chu Yên không vội, ung dung ngồi chờ. ***Chẳng mấy chốc cánh tay Chu Yên không còn một chỗ nào lành lặn, chưa dừng lại ở đó, hắn còn kéo cả áo cô lên, vừa cắn vừa mút chầng chậc. Cô gần như có thể mường tượng được viễn cảnh thê thảm của bộ ngực mình.

Có kẻ rỗi hơi còn đào ra Weibo của cô, lần tìm dấu vết từ trải nghiệm tiếp khách dài kì cô đăng trên đó, gắng lùng ra gã người tình bí ẩn.

Lát sau đau quá, cô thều thào tên hắn: “Tư Văn.” Nhưng dường như Tư Văn không nghe lọt, hắn chỉ mải miết tiếp tục màn bạo hành, cốt để kiếm tìm sự sảng khoái cho bản thân.

Nắm tay Chu Yên siết chặt, móng ghim vào lòng bàn tay thiếu điều ứa máu. Giọng cô run rẩy: “Tôi đau.”

Lúc này lại đổi thành Hà Sơn Hoành đến tìm cô, có mấy bận hai người “quần nhau” mà không khóa cửa ngay tại ký túc xá, làm mọi người càng thêm hoang mang về mối quan hệ giữa bọn họ.

Hai tiếng ấy nhẹ bẫng, nếu không ở trong không gian yên lặng tuyệt đối thì khó mà nghe rõ, huống hồ Tư Văn còn đang đánh mất lý trí, vậy mà lạ thay, hắn dừng lại, từ từ ngả ra sau, nhắm nghiền hai mắt.

Hắn vẫn luôn biết điều ấy, nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận với cô.

Chuyện cứ thế kéo dài hai tháng, sau một trận cãi vã nổ ra ở ký túc xá, Tưởng Tiểu Chiêu nhảy xuống từ tầng bốn, đầu bị một thanh tre lệch ra ở bồn hoa xiên trúng, chết ngay tại chỗ.

Chu Yên tựa lên xô-pha, một cánh tay đã ứ xanh, chẳng cần nhìn cô cũng biết ngực mình cũng chịu chung kết cục. Ngoài trời nổi gió, réo rắt như tiếng nhị hồ, con tim đang đập dồn dập của cô không hiểu sao dần bình tĩnh trở lại.

Ông chủ không nể Chu Yên là nhân viên lâu năm của Kẹo thì cũng kiêng dè Tư Văn sau lưng cô. Chẳng cần tính toán được mất cũng biết nên đứng về phía nào.

Bộ mặt giả dối bị vạch trần, có vờ vịt thêm nữa cũng chẳng lợi ích gì, thế là y bộc lộ luôn bản chất: “Tôi luôn nghĩ gái bán hoa cũng là người, cũng nên được đối xử bình đẳng, thế nên tôi vẫn luôn canh cánh chuyện Tiểu Chiêu qua đời. Nhưng mấy lời cô nói làm tôi tỉnh ra rồi. Việc gái bán hoa bị xã hội chối bỏ và công khai phê phán cũng có cái lý của nó cả.”

Chu Yên từ từ nâng cánh tay lành lặn lên lau nước mắt ứa ra vì đau, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ, cầm bình giảm đau xịt lên tay. Lúc vén áo lên nhìn, cô không khỏi xuýt xoa.

Chuyến đi nhờ xe của Tư Văn đã tạo cho Chu Yên rất nhiều điều kiện. Nhờ có Tư Văn che chở, cô mới có thể nói năng thoải mái như thế.

Tên khốn Tư Văn này, cắn sao mà ác tợn.

Hai tiếng ấy nhẹ bẫng, nếu không ở trong không gian yên lặng tuyệt đối thì khó mà nghe rõ, huống hồ Tư Văn còn đang đánh mất lý trí, vậy mà lạ thay, hắn dừng lại, từ từ ngả ra sau, nhắm nghiền hai mắt.

Cũng chính vì biết rõ tất thảy, Chu Yên mới thấy cái vẻ đau thương muộn màng của Hà Sơn Hoành sao mà buồn nôn. Cô rút hai tờ giấy ném cho y: “Đừng trông chờ tôi an ủi anh, tôi không thể cho anh cái anh muốn đâu. Có điều nếu anh thật sự thấy day dứt và hổ thẹn thì đi tự thú đi, bảo cảnh sát là anh đẩy cô ấy xuống.”

Thuốc này là loại hiệu quả tức thì, Chu Yên dùng xong lập tức thấy đỡ đau hơn. Lúc trở ra, cô chẳng buồn nhìn Tư Văn, cứ thế đi thẳng.

Trong mắt Tưởng Tiểu Chiêu, Chu Yên đối xử tốt với cô thì Chu Yên chính là người một nhà, có thể vô tư giãi bày tâm sự. Được cái Chu Yên không rảnh để tâm chuyện người khác bao giờ, lời ăn tiếng nói của cô luôn rất thận trọng, chẳng mảy may để lọt điều gì, dĩ nhiên bao gồm cả lúc ở trước mặt cảnh sát.

Nói một cách lý lẽ là, lúc lên giường thì y sung sướng lắm, xong việc rồi lại không dám nhìn thẳng vào bản thân, cảm thấy việc phản bội gia đình, bao nuôi gái điếm là trái với luân thường đạo lý. Những lúc ấy, y sẽ ra sức đền bù cho vợ mình, sau đó điên cuồng tra tấn Tưởng Tiểu Chiêu.

Cái thói nốc thuốc đến nghiện của Tư Văn, cô không muốn quan tâm chút nào. Cô không biết hắn phải đau đớn cỡ nào mới cần dùng thứ ấy để giải tỏa, nhưng có một điều cô biết chắc, ấy là hắn đang tự đưa mình lên bàn thờ.

Cơ mà chuyện đó chẳng liên quan đếch gì tới cô.

Ban đầu Kẹo chỉ cho cô phục vụ rượu, không dám để cô tiếp khách, đến năm cô mười tám, Hà Sơn Hoành, Giám đốc của Đồ điện gia dụng Hồng Sơn trả tiền bao trọn cô..

Hà Sơn Hoành lẩm bẩm: “Phải, là tôi mua nó cho cô ấy, lúc đó cô ấy rất vui.”

Lúc Tư Văn tỉnh lại, mọi dấu vết của Chu Yên đều đã bị thời gian xóa nhòa. Hắn chống tay đứng dậy khỏi xô-pha, rót một cốc nước rồi đi lấy lọ thuốc trong két sắt cạnh giường phòng ngủ, đổ ra nửa lọ, chẳng đong đếm mà cứ thế nuốt hết, sau đó uống cạn cốc nước.

Hắn trút tiếng thở phào, lơ đãng nhìn về trước, ga giường và vỏ chăn Chu Yên đã giặt sạch, và cả hai cái quần của hắn nữa, đều được phơi ngay ngoài ban công phòng ngủ chính. Những vạt nắng chiếu ngang qua nhà, lác đác vài tia rọi xuống sàn, phản chiếu ánh sáng chói lòa làm đau mắt hắn.

Cảnh vật làm lòng hắn bình yên.

Bao năm qua, chỉ khi nào có Chu Yên bên cạnh, hắn mới cảm nhận được sự bình yên.

Chu Yên không muốn dính vào chuyện giữa y và Tưởng Tiểu Chiêu, có điều trông y không bệnh mà rên, cô thấy lờm lợm trong họng: “Bây giờ anh diễn cái vẻ đau lòng tưởng chết đấy cho ai coi? Tôi không phải Tưởng Tiểu Chiêu, tôi chưa ngu tới độ coi lời anh như thánh chỉ. Anh bảo cô ấy chết, cô ấy cũng chỉ cười, cứ thế mở cửa sổ nhảy xuống luôn.”

Hắn vẫn luôn biết điều ấy, nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận với cô.

Tư Văn cứ đứng trầm mình trong lặng yên như thế, cho đến khi điện thoại đổ chuông, hắn mới vào phòng khách nhận cuộc gọi.

Khoảng bảy giờ tối, Chu Yên chuẩn bị rời đi. Cô chưa ra đến cửa thì Tư Văn đã về, mặt mày tái nhợt, trên trán, trên mũi đẫm mồ hôi. Cô vô thức chạm vào hắn, cả người hắn lạnh toát.

“Ông chủ, tôi đã báo cho Giám đốc Hoàng bên Kẹo xử lý vấn đề ngày hôm qua rồi.”

“Theo dõi chặt phía ngoài Kẹo, đừng để lão ta xuất hiện trước mặt Chu Yên.”

Hà Sơn Hoành là một kẻ sáng nắng chiều mưa, hôm nay mà cho Tưởng Tiểu Chiêu cái gì, ngay hôm sau y sẽ thấy hối hận.

Cứ thế, hắn giữ nơi ấy trong miệng, đảo lưỡi vuốt ve. Mới đầu Chu Yên thấy rất đau, sau chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy.

“Vâng.”

Thuốc này là loại hiệu quả tức thì, Chu Yên dùng xong lập tức thấy đỡ đau hơn. Lúc trở ra, cô chẳng buồn nhìn Tư Văn, cứ thế đi thẳng.

Bao năm qua, chỉ khi nào có Chu Yên bên cạnh, hắn mới cảm nhận được sự bình yên.

Tường mỏng như giấy, gió thổi thủng ngay. Bốn mươi tám tiếng sau khi sự việc xảy ra, cư dân mạng tóm được Hà Sơn Hoành.

Tư Văn cúp máy, khóa màn hình lại. Lúc đặt di động xuống, màn hình chợt sáng lên, hiện hình nền là tranh vẽ một con chuột bằng màu nước do Chu Yên đổi.

Hà Sơn Hoành không tin: “Trước kia hai người thân lắm mà.”

Lúc ấy hắn cho Chu Yên uống rượu, tửu lượng cô yếu nên say bí tỉ, gan cũng to ra. Cô đổi hình nền điện thoại của hắn, còn nhổ cả nước bọt vào cốc hắn, nói đây là rượu mới rồi ép hắn uống. Có lẽ hắn cũng say, nên uống thật.

Lúc đi, y thậm chí còn không nhìn thi thể Tưởng Tiểu Chiêu lấy một cái, đến phút cuối vẫn không biết cô ấy chết không nhắm mắt.

Thơ thẩn theo dòng kí ức một hồi, hắn cầm di động lên, đổi một hình nền khác.

Chu Yên đáp thẳng thừng: “Không.”

Về đến trước cửa nhà, Chu Yên trông thấy Hà Sơn Hoành. Tóc tai y dài thượt, râu ria xồm xoàm, mặt mày đờ đẫn, thoạt nhìn có vẻ rất bất ổn.Lát sau đau quá, cô thều thào tên hắn: “Tư Văn.” Nhưng dường như Tư Văn không nghe lọt, hắn chỉ mải miết tiếp tục màn bạo hành, cốt để kiếm tìm sự sảng khoái cho bản thân.***

Không bàn đâu xa, chỉ riêng ở Kẹo, ngoài Chu Yên thì chẳng ai tin điều đó.

Về đến trước cửa nhà, Chu Yên trông thấy Hà Sơn Hoành. Tóc tai y dài thượt, râu ria xồm xoàm, mặt mày đờ đẫn, thoạt nhìn có vẻ rất bất ổn.

Thấy cô, y như tìm được hy vọng sống, hai mắt rưng rưng, loạng choạng chạy đến.

Đó là lần cuối Chu Yên trông thấy Hà Sơn Hoành, cũng là lần cuối cô nhắc đến Tưởng Tiểu Chiêu. Cô không biết trong mắt Hà Sơn Hoành, cô là thứ cáo mượn oai hùm, mà dù có biết thì cũng sẽ không phủ nhận.

Chu Yên đưa Hà Sơn Hoành đến quán mì đối diện, gọi cho y một bát. Hà Sơn Hoành kêu thôi, bảo mình không đói. Cô không có ý kiến gì, gật đầu với người phục vụ, tạm thời chưa gọi món.

Tưởng Tiểu Chiêu là ả đào nổi danh nhất Kỳ Châu sau thời Thẩm Ngọc Điệp. Cô đẹp như tiên nữ, dáng người cân đối, trên dưới đầy đặn, một cô gái như thế lại vào nghề khi mới mười sáu tuổi, do bị gã bạn trai bán cho mụ Hồng.

Hà Sơn Hoành đan hai tay trên bàn, chặt đến độ trắng bệch, miệng ngập ngừng hồi lâu. Chu Yên không vội, ung dung ngồi chờ.

Cứ thế đến hơn mười phút sau, dường như đã hạ quyết tâm, Hà Sơn Hoành mới hỏi: “Cô có biết Tiểu Chiêu bán xe cho ai không?”

Chu Yên không cẩn thận va tay vào bàn, đau đến nỗi cô buột miệng kêu lên. Tư Văn bỗng thả cô ra, kéo tay cô lại xem, đoạn cúi đầu ngậm lấy vệt đỏ.

Chu Yên đáp thẳng thừng: “Không.”

Hà Sơn Hoành cụp mắt, lát sau lại ngước lên nhìn cô: “Cô ấy bảo ở Kẹo chỉ có mình cô đối xử tốt với cô ấy.”

Tên khốn Tư Văn này, cắn sao mà ác tợn.

Hà Sơn Hoành không tin: “Trước kia hai người thân lắm mà.”

Chương 10

Chu Yên cười, trông có vẻ hết sức chân thành: “Điều gì khiến anh nghĩ thế?”

Chu Yên dìu Tư Văn lên xô-pha, rót cho hắn cốc nước, vừa kề cốc sát môi hắn thì đã bị hắn chộp ngay cổ tay. Cô nhìn lên, thấy mắt hắn vằn tơ máu, xem chừng khó chịu lắm, song cô chỉ hờ hững hỏi: “Uống thuốc nào?”

Hà Sơn Hoành cụp mắt, lát sau lại ngước lên nhìn cô: “Cô ấy bảo ở Kẹo chỉ có mình cô đối xử tốt với cô ấy.”

“Như vậy, cảm giác tội lỗi của anh sẽ biến mất y như liêm sỉ của anh ấy.”

Chu Yên hờ hững: “Đúng là cô ấy từng tìm tôi, nhờ tôi sang tay con Passat kia, nhưng tôi không đồng ý vì không có quan hệ ở phương diện này. Hơn nữa, đó là xe anh mua cho cô ấy, nếu tôi bán thật, chẳng may có ngày cô ấy hối hận thì tôi đào đâu ra con xế khác ‘đền’ cho cô ấy?”

Hà Sơn Hoành lẩm bẩm: “Phải, là tôi mua nó cho cô ấy, lúc đó cô ấy rất vui.”

Chu Yên không muốn dính vào chuyện giữa y và Tưởng Tiểu Chiêu, có điều trông y không bệnh mà rên, cô thấy lờm lợm trong họng: “Bây giờ anh diễn cái vẻ đau lòng tưởng chết đấy cho ai coi? Tôi không phải Tưởng Tiểu Chiêu, tôi chưa ngu tới độ coi lời anh như thánh chỉ. Anh bảo cô ấy chết, cô ấy cũng chỉ cười, cứ thế mở cửa sổ nhảy xuống luôn.”

Hà Sơn Hoành nghe vậy, hai tay túm tóc, chỉ chốc lát sau hai mắt đã rưng rức đỏ hoe. Chu Yên vẫn chưa nói xong, thấy cảnh tượng này, cô lại thôi không nói nữa.

Không phải cô mềm lòng, mà chỉ cảm thấy đã hơi muộn màng.

Tưởng Tiểu Chiêu là ả đào nổi danh nhất Kỳ Châu sau thời Thẩm Ngọc Điệp. Cô đẹp như tiên nữ, dáng người cân đối, trên dưới đầy đặn, một cô gái như thế lại vào nghề khi mới mười sáu tuổi, do bị gã bạn trai bán cho mụ Hồng.

Ban đầu Kẹo chỉ cho cô phục vụ rượu, không dám để cô tiếp khách, đến năm cô mười tám, Hà Sơn Hoành, Giám đốc của Đồ điện gia dụng Hồng Sơn trả tiền bao trọn cô.

Thế là Tưởng Tiểu Chiêu nghỉ việc ở Kẹo, lúc đi còn mua quà cho cả đám đồng nghiệp. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà cô trở lại trong khi vẫn cặp kè với Hà Sơn Hoành, khiến ai nấy hiếu kì không thôi.

Bốn tháng sau, hoặc có lẽ ngắn hơn thế, Tưởng Tiểu Chiêu không về chỗ Hà Sơn Hoành nữa, bắt đầu sống trong ký túc xá.

Chu Yên từ từ nâng cánh tay lành lặn lên lau nước mắt ứa ra vì đau, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ, cầm bình giảm đau xịt lên tay. Lúc vén áo lên nhìn, cô không khỏi xuýt xoa.

“Ông chủ, tôi đã báo cho Giám đốc Hoàng bên Kẹo xử lý vấn đề ngày hôm qua rồi.”

Lúc này lại đổi thành Hà Sơn Hoành đến tìm cô, có mấy bận hai người “quần nhau” mà không khóa cửa ngay tại ký túc xá, làm mọi người càng thêm hoang mang về mối quan hệ giữa bọn họ.

Chuyện cứ thế kéo dài hai tháng, sau một trận cãi vã nổ ra ở ký túc xá, Tưởng Tiểu Chiêu nhảy xuống từ tầng bốn, đầu bị một thanh tre lệch ra ở bồn hoa xiên trúng, chết ngay tại chỗ.

Hà Sơn Hoành nhà to nghiệp lớn, không thể từ bỏ tất cả chỉ vì một ả điếm, thế nên đã rời đi trước khi cảnh sát đến.

.

Lúc đi, y thậm chí còn không nhìn thi thể Tưởng Tiểu Chiêu lấy một cái, đến phút cuối vẫn không biết cô ấy chết không nhắm mắt.

Sau đó, cái chết của Tưởng Tiểu Chiêu gây náo động cả đất Kỳ Châu, những người thích hóng thị phi bàn tán chuyện cô ả đẹp nhất Kỳ Châu đã sảy chân ra sao, chết không nhắm mắt thế nào.

Hà Sơn Hoành nghe vậy, hai tay túm tóc, chỉ chốc lát sau hai mắt đã rưng rức đỏ hoe. Chu Yên vẫn chưa nói xong, thấy cảnh tượng này, cô lại thôi không nói nữa.

Có kẻ rỗi hơi còn đào ra Weibo của cô, lần tìm dấu vết từ trải nghiệm tiếp khách dài kì cô đăng trên đó, gắng lùng ra gã người tình bí ẩn.

Tường mỏng như giấy, gió thổi thủng ngay. Chẳng mấy chốc cánh tay Chu Yên không còn một chỗ nào lành lặn, chưa dừng lại ở đó, hắn còn kéo cả áo cô lên, vừa cắn vừa mút chầng chậc. Cô gần như có thể mường tượng được viễn cảnh thê thảm của bộ ngực mình.Chương 10Chu Yên không cẩn thận va tay vào bàn, đau đến nỗi cô buột miệng kêu lên. Tư Văn bỗng thả cô ra, kéo tay cô lại xem, đoạn cúi đầu ngậm lấy vệt đỏ.Bốn mươi tám tiếng sau khi sự việc xảy ra, cư dân mạng tóm được Hà Sơn Hoành.

nhiên bao gồm cả lúc ở trước mặt cảnh sát.

Chưa đến ba ngày, Hà Sơn Hoành nhà tan cửa nát.

Kể từ khi Tưởng Tiểu Chiêu bước chân vào Kẹo, mỗi lần cô ấy gặp hoạn nạn, Chu Yên đều chỉ đứng ngoài quan sát. Cô chưa từng khuyên cô ấy điều gì, có lẽ cô quả thật từng săn sóc Tưởng Tiêu Chiêu, nhưng không phải vì cùng chung chí hướng, mà là vì đã đoán được trước kết cục của cô ấy nên sinh lòng thương hại.

Tư Văn cứ đứng trầm mình trong lặng yên như thế, cho đến khi điện thoại đổ chuông, hắn mới vào phòng khách nhận cuộc gọi.

Hà Sơn Hoành là một kẻ sáng nắng chiều mưa, hôm nay mà cho Tưởng Tiểu Chiêu cái gì, ngay hôm sau y sẽ thấy hối hận.

Sau đó, cái chết của Tưởng Tiểu Chiêu gây náo động cả đất Kỳ Châu, những người thích hóng thị phi bàn tán chuyện cô ả đẹp nhất Kỳ Châu đã sảy chân ra sao, chết không nhắm mắt thế nào.

Nói một cách lý lẽ là, lúc lên giường thì y sung sướng lắm, xong việc rồi lại không dám nhìn thẳng vào bản thân, cảm thấy việc phản bội gia đình, bao nuôi gái điếm là trái với luân thường đạo lý. Những lúc ấy, y sẽ ra sức đền bù cho vợ mình, sau đó điên cuồng tra tấn Tưởng Tiểu Chiêu.

Thơ thẩn theo dòng kí ức một hồi, hắn cầm di động lên, đổi một hình nền khác.

Y tưởng làm vậy mình sẽ xóa sạch được tội lỗi, nhưng thật ra đó chỉ là một liều thuốc xoa dịu lương tâm tạm thời.

Lúc Tư Văn tỉnh lại, mọi dấu vết của Chu Yên đều đã bị thời gian xóa nhòa. Hắn chống tay đứng dậy khỏi xô-pha, rót một cốc nước rồi đi lấy lọ thuốc trong két sắt cạnh giường phòng ngủ, đổ ra nửa lọ, chẳng đong đếm mà cứ thế nuốt hết, sau đó uống cạn cốc nước.

Tưởng Tiểu Chiêu là một cô nàng ngốc đến ngu muội, bị y đối xử như vậy mà cô vẫn cảm thấy y là một người đàn ông tốt, mình không chọn nhầm người, thậm chí còn đưa tiền kiếm được từ việc ngủ với khách cho y, để y mua dây chuyền vàng tặng vợ.

“Vâng.”

Đó là sự thật.

Cô muốn bán xe cũng là vì Hà Sơn Hoành không đủ tiền để mua nhà cho vợ. Bán xe rồi vẫn chưa góp nhặt đủ, Hà Sơn Hoành chửi cô té tát, đay đi nghiến lại rằng cô ăn của hắn bao nhiêu tiền mà sao vô tích sự quá vậy, chẳng thà chết quách đi cho xong. Câu nói ấy tựa như một lời khai sáng, Tưởng Tiểu Chiêu nghe xong liền đi tự tử.

Ngoài Hà Sơn Hoành ra, chỉ có mình Chu Yên biết những chuyện này.

Trong mắt Tưởng Tiểu Chiêu, Chu Yên đối xử tốt với cô thì Chu Yên chính là người một nhà, có thể vô tư giãi bày tâm sự. Được cái Chu Yên không rảnh để tâm chuyện người khác bao giờ, lời ăn tiếng nói của cô luôn rất thận trọng, chẳng mảy may để lọt điều gì, dĩ Bốn tháng sau, hoặc có lẽ ngắn hơn thế, Tưởng Tiểu Chiêu không về chỗ Hà Sơn Hoành nữa, bắt đầu sống trong ký túc xá.Đây là chuyện hết sức bình thường. Kẹo tuy là một ổ gà, nhưng ông chủ cũng xem như có vai vế ở Kỳ Châu. Khi êm thấm, ai trả tiền thì người ấy là cụ, muốn chơi kiểu nào cũng được chiều, còn lúc xảy ra chuyện, bất kể có đập bao nhiêu tiền, cái cần xử lý vẫn phải xử lý.nhiên bao gồm cả lúc ở trước mặt cảnh sát.

Thật ra Chu Yên hoàn toàn có thể kể lại đầu đuôi câu chuyện để vạch trần đến cùng bản mặt xấu xí của Hà Sơn Hoành. Nhưng làm vậy thì có ích gì? Ai mà tin Tưởng Tiểu Chiêu tự tử chỉ vì một câu nói?

Hắn trút tiếng thở phào, lơ đãng nhìn về trước, ga giường và vỏ chăn Chu Yên đã giặt sạch, và cả hai cái quần của hắn nữa, đều được phơi ngay ngoài ban công phòng ngủ chính. Những vạt nắng chiếu ngang qua nhà, lác đác vài tia rọi xuống sàn, phản chiếu ánh sáng chói lòa làm đau mắt hắn.

Không bàn đâu xa, chỉ riêng ở Kẹo, ngoài Chu Yên thì chẳng ai tin điều đó.

Cũng chính vì biết rõ tất thảy, Chu Yên mới thấy cái vẻ đau thương muộn màng của Hà Sơn Hoành sao mà buồn nôn. Cô rút hai tờ giấy ném cho y: “Đừng trông chờ tôi an ủi anh, tôi không thể cho anh cái anh muốn đâu. Có điều nếu anh thật sự thấy day dứt và hổ thẹn thì đi tự thú đi, bảo cảnh sát là anh đẩy cô ấy xuống.”

Hà Sơn Hoành dừng lại, ngước mắt nhìn cô.

“Như vậy, cảm giác tội lỗi của anh sẽ biến mất y như liêm sỉ của anh ấy.”

Bộ mặt giả dối bị vạch trần, có vờ vịt thêm nữa cũng chẳng lợi ích gì, thế là y bộc lộ luôn bản chất: “Tôi luôn nghĩ gái bán hoa cũng là người, cũng nên được đối xử bình đẳng, thế nên tôi vẫn luôn canh cánh chuyện Tiểu Chiêu qua đời. Nhưng mấy lời cô nói làm tôi tỉnh ra rồi. Việc gái bán hoa bị xã hội chối bỏ và công khai phê phán cũng có cái lý của nó cả.”

Cô muốn bán xe cũng là vì Hà Sơn Hoành không đủ tiền để mua nhà cho vợ. Bán xe rồi vẫn chưa góp nhặt đủ, Hà Sơn Hoành chửi cô té tát, đay đi nghiến lại rằng cô ăn của hắn bao nhiêu tiền mà sao vô tích sự quá vậy, chẳng thà chết quách đi cho xong. Câu nói ấy tựa như một lời khai sáng, Tưởng Tiểu Chiêu nghe xong liền đi tự tử.

Chu Yên cười: “Cái logic ấy nghe thì tưởng có lý, nhưng đào sâu sẽ thấy nó chẳng khác gì đánh tráo khái niệm. Có mua mới có bán, có cầu mới có cung, đừng nhầm lẫn thứ tự, làm như khách làng chơi cao thượng hơn gái bán hoa không bằng. Vì tiền cũng được, vì đam mê cũng thế, có người bán trí tuệ, có người bán thân thể, nhưng đến tay các anh thì lại chia thành cao quý với chả hạ lưu. Chúng tôi chưa chê các người thiển cận thì thôi, các người còn chê nghề của chúng tôi thấp kém.”

Cho dù Chu Yên cô có là một con chó, thì cô cũng là con chó của Tư Văn.

Qua ô cửa mở toang, gió thổi vào ào ạt như dòng nước xiết, hong khô chút tử tế cuối cùng của Hà Sơn Hoành. Y dám la lối om sòm với Tưởng Tiểu Chiêu, nhưng lại không dám làm điều tương tự với Chu Yên.

Thình lình, Tư Văn kéo cô vào lòng, tay còn lại ghì chặt lấy eo cô, cứ như muốn hòa tan cô vào máu thịt, cái dáng vẻ ấy khiến người ta nhìn mà thảng thốt.

Chuyến đi nhờ xe của Tư Văn đã tạo cho Chu Yên rất nhiều điều kiện. Nhờ có Tư Văn che chở, cô mới có thể nói năng thoải mái như thế.

Hà Sơn Hoành không nán lại, lê tấm thân ốm yếu rời đi.

Đó là lần cuối Chu Yên trông thấy Hà Sơn Hoành, cũng là lần cuối cô nhắc đến Tưởng Tiểu Chiêu. Cô không biết trong mắt Hà Sơn Hoành, cô là thứ cáo mượn oai hùm, mà dù có biết thì cũng sẽ không phủ nhận.

Đó là sự thật.

Cho dù Chu Yên cô có là một con chó, thì cô cũng là con chó của Tư Văn.

Y tưởng làm vậy mình sẽ xóa sạch được tội lỗi, nhưng thật ra đó chỉ là một liều thuốc xoa dịu lương tâm tạm thời.

Chỉ điều này thôi cũng đã đủ để khiến bao người phải lùi bước.