Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 51




Edit | Beta: MDL & Manh

Sáng hôm sau, Tư Văn lái xe chở Chu Yên về nhà rồi cùng cô đưa Chu Tư Nguyên đi học.


Cứ thế, Chu Yên trở lại là người mà xã hội Kỳ Châu ai cũng biết là đàn bà của Tư Văn. Chỉ có điều lần này đến kẻ thích ngồi lê đôi mách nhất cũng không dám nhắc một chữ về chuyện yêu hận giữa Tư Văn và cô gái bán hoa nọ, như thể vụ rùm beng hôm trước chưa bao giờ xảy ra.

Tại cổng trường, Chu Tư Nguyên nhờ Chu Yên đi mua sách bài tập, thật ra là để có cơ hội nói chuyện với Tư Văn: “Chị trồng anh lên lại thật này.”

Tư Văn nghe vậy phì cười: “Cô ấy khử độc cho anh rồi.”

Chu Tư Nguyên gật đầu, dễ dàng bị thuyết phục. Cậu rất nhanh lại có một thắc mắc khác: “Cỏ độc hết độc rồi thì thành cỏ gì ạ?”

Ánh mắt Tư Văn đuổi theo bóng lưng của Chu Yên vào cửa hàng tiện lợi: “Cỏ cứu mạng.”

Chu Tư Nguyên nom thích cái tên mới này lắm: “Anh sẽ cứu được chị em chứ?”

Tư Văn ngồi xổm xuống, tay nắm lại thành quyền, đặt trước mặt Chu Tư Nguyên, cậu cũng từ từ đưa nắm tay con con của mình lên.

Tư Văn nói: “Anh hứa với em, anh sẽ bảo vệ chị em như cách chị ấy bảo vệ em.”

Nghe đến đây Chu Tư Nguyên sụt sịt mũi, cậu gắng không khóc, chỉ tiếc là biểu cảm khuôn mặt vẫn bán đứng cậu: “Chị bảo vệ em tốt lắm ạ, nhưng mà em nhỏ quá.”

Tư Văn chậm rãi đưa tay về phía cậu, ngập ngừng mấy bận mới đặt lên đầu cậu xoa xoa: “Từ giờ hãy trông cậy vào anh.”

Chu Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, cậu vẫn luôn biết hắn rất cao nhưng phải đến lúc này cậu mới thực sự ý thức được, hóa ra hắn cao lớn đến thế. Dường như hắn không quá rành cách cư xử với trẻ con, tay hắn xoa đầu cậu cũng lúc mạnh lúc nhẹ, nhưng có hề gì, Chu Tư Nguyên vẫn cảm nhận được hắn yêu ai yêu cả đường đi.

Đến khi Chu Yên mua đồ xong thì cả Tư Văn lẫn Chu Tư Nguyên lại về với bộ dạng người dưng nước lã. Tới giờ vào trường, Chu Tư Nguyên còn chưa qua khỏi cổng đã nghe chị gọi lại: “Tư Nguyên.”

Cậu ngoái đầu, hai chân khép chặt: “Dạ?”

Chu Yên chạy tới ôm chầm lấy cậu: “Chị yêu em.”

Vẻ buồn bã của Chu Tư Nguyên bấy giờ càng lộ rõ, cậu cũng ôm cô thật chặt: “Em biết, em chịu ạ.”

Chu Yên không muốn giấu cậu: “Quách Tiểu Lỗi muốn theo ba, nhưng bạn ấy phải theo mẹ thì mới có nhà để ở. Sau này lớn lên, bạn ấy mới được tự quyết định đâu sẽ là nhà. Có những chuyện ta không thể không nhượng bộ. Đây là bài học bắt buộc trong quá trình trưởng thành.”

Chu Tư Nguyên siết chặt nắm tay, còn Chu Yên thì ngửa đầu, ráng nuốt nước mắt vào trong. Cứ vậy tới lúc chuông giải lao reo lên, Chu Tư Nguyên mới vội vàng chạy vào trường, chỉ để lại một câu: “Em muộn học mất.”

Chu Yên vẫn ngồi tại chỗ, đến tận khi không còn học sinh ra vào nữa.

Tư Văn đại khái đoán được ý định của Chu Yên, hắn cầm tay kéo cô đứng dậy, ôm vào lòng: “Anh làm em khổ à?”

Chu Yên lập tức bứt khỏi sầu não mà chau mày: “Anh nói gì đó? Hai chuyện này thì liên quan gì?” Nói đoạn còn giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Tư Văn.

Tư Văn không thả, một mực đứng ôm cô trước cổng trường. Chu Yên không giãy ra được, liếc trái liếc phải rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh sao vậy?”

Tư Văn hôn lên trán cô, nhẹ thôi, nhưng bồi hồi rất lâu.

Chu Yên càng không hiểu mô tê gì, chỉ biết lúng túng đưa mắt nhìn xung quanh: “Ở đây có người đấy!”

Tư Văn hỏi: “Thấy đỡ hơn chưa?”

Chu Yên ngẩn ra. Hắn… Hắn vừa cố làm cô phân tâm đấy à?

Thấy Tư Văn vẫn đang chờ câu trả lời, cô thành thật đáp: “Anh chọn cách hơi sến đấy.”

Tư Văn quay lưng đi thẳng.

Chu Yên bật cười, chạy theo ôm cánh tay hắn: “Em sai rồi, không sến, rất là sang.”

Trong một thoáng, cô thật sự đã quên đi những suy nghĩ tiêu cực, cách của hắn thật sự hữu dụng, cũng không sến tí nào. Nhưng cô không nói cho hắn biết đâu, cô thích nhìn hắn không giữ được vẻ hoàn hảo cơ.

Lên xe rồi, gió mát thổi đến, Chu Yên mới thấy miệng khô, nãy giờ cô nói hơi nhiều.

Tư Văn lái xe lái vào đường cái, hỏi: “Đi đâu?”

Chu Yên không nghe thấy, cô mải nghĩ về chuyện uống gì đến nỗi quên cả thắt dây an toàn, tiếng hệ thống nhắc nhở cũng không lọt được vào tai cô. Tư Văn bèn đỗ xe lại bên lề đường, ngang nhiên nhoài người sang thắt dây cho cô.

Chu Yên không hiểu sao hắn tự dưng thu hẹp khoảng cách: “Sao thế?”

Tư Văn chau mày: “Em nghĩ chuyện gì vậy?”

“Em khát.”

Hắn liền chạy xe đến một quán cà phê gần đó.

Chu Yên xuống xe mua hai ly cà phê. Ly của Tư Văn là cà phê đen nguyên chất, đắng cực kỳ, vậy mà hắn lại thích. Phần cô là một ly latte, sữa gấp đôi, đường cũng gấp đôi, nhìn thôi đã thấy ngấy.

Trở vào trong xe, cô uống xong một ngụm thì quay sang nhìn Tư Văn. Hắn chưa uống, thấy cô nhìn vậy cũng hiểu ý đổi ly cho cô.

Chu Yên chỉ nhấp một tí thôi mà vất vả lắm mới nuốt xuống được, đây là hoàng liên hay gì? Đắng kinh dị. Thế là cô trả lại cho hắn. Sao Tư Văn uống cứ như nó không đắng chút nào thế nhỉ.

Hắn lại hỏi: “Đi đâu?”

Chu Yên nhả ống hút: “Hôm nay anh rảnh vậy à?”

“Đủ để chở em.”

Chu Yên cầm điện thoại chỉ đường đến một địa điểm: “Vậy mình đi chỗ này.”

Tư Văn cũng không hỏi thêm, cứ vậy lái đi luôn.

Khu biệt thự Thượng Yến tại đường vành đai số 4 phía đông nổi tiếng với phong cảnh nên thơ, là lựa chọn số một của những người văn nhã.

Chu Yên tháo dây an toàn: “Sẽ không lâu lắm đâu.”

Tư Văn không bận tâm vấn đề này: “Anh chờ em.”

Cô cầm lấy ly cà phê hắn vừa uống hết, chồm sang hôn môi hắn một cái: “Đi đây.”

Hắn chộp tay cô lại: “Vậy thôi à?”

Chu Yên nhíu mày khó hiểu: “Chứ anh muốn sao nữa?”

Tư Văn đóng cửa xe, ngả lưng ghế phụ lái xuống hết cỡ rồi nhào tới ngấu nghiến lấy cô. Chu Yên vô thức để tiếng rên khẽ bật khỏi bờ môi. Tư Văn nghe thấy lại càng hứng, hắn mò tay vào váy cô, kéo quần bó xuống, đồng thời cởi thắt lưng. Vườn hoa mới bị giày xéo cả đêm qua không khép được cổng, nay lại bị phơi ra trước gió, hễ đụng vào là đau. Tư Văn mặc kệ, đưa tay để sát miệng Chu Yên.

Chu Yên vốn định kêu đau nhưng Tư Văn mơn trớn một hồi cô lại tê rần cả người, chỉ còn biết đưa lưỡi liếm ngón tay của hắn. Tư Văn bôi chút nước bọt này lên cửa vào, sau đó nhanh chóng xâm nhập.

Chu Yên phàn nàn: “Kích cỡ gì đây?! Mẹ anh chứ! Trước đây em sống kiểu gì không biết!”

“Không thích à?” Tư Văn lúc hành sự rất ít khi nói chuyện, bình thường hắn đã kiệm lời rồi, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng tán tỉnh, âm cuối hơi cao, chứng tỏ tâm trạng khá tốt.

“Không thích!”

“Em rên hơi to so với một người không thích đấy.”

Chu Yên chẳng thèm nói nữa, cơ thể làm phản cô quá. Nhưng quả thật cô không kìm được, vừa đau vừa sướng, hết khóc lại la. Cô nghiện tất cả mọi thứ về Tư Văn, không kiểm soát nổi mình nữa.

Hai người thử rất nhiều tư thế, những gì trên giường chưa thử nay đều diễn ra trong không gian chật hẹp này.

Lúc xong xuôi đã là hai giờ, Chu Yên nằm xụi lơ trong lòng Tư Văn: “Vốn là tới đây có chuyện quan trọng, tại anh mà em trễ rồi đấy.”

Tư Văn mặc quần lại cho cô: “Thế mà em cứ đòi. Tại ai?”

Chu Yên hừ một tiếng, xuống khỏi người hắn, mở cửa đi ra: “Tại em, tại em chiều anh quá mà.”

Cô nàng đáo để chờ ra khỏi xe mới nói, giờ muốn bắt lại cũng hơi phiền, Tư Văn đành tạm bỏ qua.

***

Sống trong khu biệt thự Thượng Yến chính là gia đình vị bác sĩ chịu trách nhiệm chữa trị cho Chu Tư Nguyên.

Ban đầu hai vợ chồng hẹn Chu Yên vào buổi trưa, định bụng bàn chuyện xong giữ cô lại ăn cơm. Chu Yên không muốn ăn lắm nhưng trước đó không tìm được cớ nào để từ chối, lúc “vận động” với Tư Văn mới chợt nảy ra lý do bận việc đột xuất, bèn nhắn tin báo họ khoảng hai giờ mới đến được.

Hiện tại là hai giờ đúng, vừa đẹp.

Vợ chồng bác sĩ và Chu Yên nói chuyện phiếm một lát rồi vào chủ đề chính: “Cháu đã nghĩ kỹ chưa?”

Chu Yên lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đặt xuống bàn trước mặt họ: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, đã lờ mờ đoán ra nhưng rốt cuộc vẫn hỏi: “Đây là…?”

Chu Yên mỉm cười: “Ba triệu hai trăm bốn mươi ngàn tệ. Ngoài tiền chữa bệnh cho Tư Nguyên ra thì toàn bộ vốn liếng của cháu đều nằm trong này.”

Trước đó bác sĩ còn cho rằng để họ nhận nuôi Chu Tư Nguyên chỉ là một ý tưởng bộc phát của Chu Yên, nhưng xem ra cô đã nung nấu nó từ lâu. Biết hỏi nhiều có thể sẽ làm cô khó xử nhưng bác vẫn buột miệng: “Cháu đã tính đến chuyện này từ trước rồi sao?”

Chu Yên bỗng thấy may mà có Tư Văn, may có hắn làm lòng cô dịu lại đôi chút, không thì cô sợ mình sẽ òa khóc ngay khi nghe được câu hỏi này mất.

Cô chờ một lúc cho tĩnh tâm rồi mới đáp: “Cháu đi làm ở hộp đêm, không thấy bản thân có gì thấp hèn, nhưng người đời lại nghĩ khác. Tư Nguyên chịu quá nhiều ảnh hưởng vì cháu. Mấy năm tuổi dậy thì sắp tới là giai đoạn vô cùng quan trọng trong việc hình thành tính cách của em ấy, cháu không muốn em ấy phải lớn lên trong thóa mạ, cũng không muốn những chuyện như bạo lực học đường tái diễn. Cháu nhất định phải cho em ấy một môi trường sống lành mạnh.”

Vợ chồng bác sĩ nghe mà bàng hoàng, sau đó là thương xót, thế mà họ cứ đinh ninh Chu Yên làm vậy vì muốn bớt đi gánh nặng, bọn họ đã thiển cận quá rồi.

Bác sĩ rót thêm trà nóng cho Chu Yên, muốn dùng hành động này để an ủi cô phần nào.

Chỉ tiếc Chu Yên không có bụng dạ uống trà.

Ký ức về vụ việc của mẹ Quách Tiểu Lỗi vẫn còn nguyên như chỉ mới hôm qua, Chu Tư Nguyên ngày một lớn thì những chuyện như thế cũng sẽ ngày một nhiều. Tuổi dậy thì là một giai đoạn cực kỳ nhạy cảm, Chu Yên có bảo vệ cậu kỹ đến mấy cũng sẽ không tránh khỏi những lúc sơ sẩy, khi đó gió tà sẽ thừa cơ ùa đến, thổi bay chút kiên cường mà Chu Tư Nguyên khó lắm mới có được. Bấy lâu nay cô dùng mọi cách cứu lấy thằng bé, nhưng liệu có thật là cô đã thành công hay không?

Cô từng bảo thằng bé rằng, kể cả khi nó chỉ còn lại một mình trên đời thì cũng phải ngạo nghễ mà sống, song không có nghĩa là cô sẽ để chuyện đó thật sự xảy ra.

Chu Tư Nguyên là một đứa trẻ hiền lành, nó xứng đáng có thật nhiều bạn bè tốt như Quách Tiểu Lỗi, nhưng chừng nào thằng bé còn ở cạnh cô thì tất cả sẽ chỉ là điều xa xỉ.

Cô thương vợ chồng bác sĩ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngay khi biết họ có ý định nhận nuôi một cô nhi, cô đã nghĩ, có lẽ trao Chu Tư Nguyên cho họ cũng là một ý không tồi. Tất nhiên tiền đề là phải được họ đồng ý.

Lúc nghe Chu Yên đề cập đến chuyện này, khỏi phải nói bác sĩ vui đến nhường nào. Chữa trị cho Chu Tư Nguyên bao nhiêu năm, bác ít nhiều cũng có tình thương với cậu, họ rất vui lòng bầu bạn với cậu suốt quá trình trưởng thành.

Hôm nay Chu Yên tới chính là để bàn chuyện này, sau đó sẽ thông báo cho Chu Tư Nguyên rồi đi làm thủ tục nhận nuôi.

Cô thừa nhận mình đã cố tình bỏ qua cảm xúc của Chu Tư Nguyên, nhưng cô thà làm vậy còn hơn là mạo hiểm đặt niềm tin vào thế gian này. Thế gian này trong mắt cô xấu lắm, từ lâu cô đã không còn tin vào cái gọi là lòng người nữa rồi. Cô cũng từng muốn chống chọi số phận đấy chứ, nhưng sau bao nhiêu chuyện, cô phải chấp nhận một sự thật rằng ở bên cô sẽ chẳng có gì tốt đẹp đến với Chu Tư Nguyên cả.

Bác sĩ cũng có cùng một nỗi lo: “Nhỡ Tư Nguyên không chịu rời xa cháu thì sao?”

Chu Yên có cảm giác Chu Tư Nguyên đã biết, cô cụp mắt, không muốn để họ thấy vẻ bịn rịn của mình: “Thằng bé sẽ không nói ra, chỉ buồn trong lòng thôi ạ.”

Bác sĩ xót xa: “Khổ cho nó rồi. Vậy cháu…”

Im lặng hồi lâu, Chu Yên mới ngẩng đầu: “Ai cũng bảo cháu dại khi từ bỏ cuộc sống tạm gọi là êm đềm để đón Tư Nguyên về nuôi, nhưng chỉ có bản thân cháu biết, cháu đang phản kháng thế gian chết bầm này. Cháu muốn nói cho nó, trời muốn ta chết ta lật trời, đất muốn ta vong ta diệt đất. Dù thân này bầm dập và kiệt quệ đến đâu, cháu vẫn muốn sống! Cháu muốn chứng minh rằng quyền sống không phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân!”

Tóc gáy bác sĩ dựng cả lên, bác chưa từng thấy một ai can trường bất khuất đến thế, đã vậy còn là một cô gái trẻ măng và gầy gò. Dũng khí của cô, đến đàn ông cũng chưa chắc có được.

Nói đoạn Chu Yên lại cúi đầu, giọng cũng nhỏ đi: “Nhưng đã phản kháng thì sẽ không tránh khỏi thương vong. Cái giá đó cháu dần dà không trả nổi nữa, chỉ còn cách nhượng bộ thế gian này. Bởi vì cháu có điểm yếu, còn nó thì không.”

Nói hết những gì cần nói, cô đứng lên, cúi gập người trước gia đình bác sĩ, hai vợ chồng muốn đỡ cũng không được: “Cảm ơn trời cho Tư Nguyên may mắn gặp được hai bác, cũng cảm ơn hai bác đã nhận nuôi thằng bé. Ơn này Chu Yên cháu xin khắc ghi trong lòng.”

Bác sĩ đỡ cô: “Phải là hai bác cảm ơn cháu mới đúng, vì đã đưa Tư Nguyên đến bên hai bác vào lúc hai bác cô đơn nhất.”

Bấy giờ Chu Yên mới đứng thẳng dậy: “Cháu quyết định làm vậy vào thời điểm này là vì cháu còn một người khác muốn bảo vệ. Ngoài những ảnh hưởng xấu mà cháu mang lại cho Tư Nguyên, cháu cũng không tài nào lo được cho cả hai bên.” Nếu đã không thể vẹn cả đôi đường thì chi bằng buông tay, để Tư Nguyên có được một cuộc sống tốt hơn.

Bác sĩ cũng đoán Chu Yên còn lý do khác, chỉ là không ngờ cô sẽ thẳng thắn bộc bạch như vậy. Bác cầm lấy thẻ: “Tiền này bác nhận nhưng sẽ không đụng vào. Chờ Tư Nguyên trưởng thành rồi, bác sẽ nói với nó rằng, nó nhất định phải trở thành một thanh niên đầu đội trời chân đạp đất, giống như chị của nó vậy.”

“Cảm ơn bác.” Chu Yên nói từ tận đáy lòng.

Bác sĩ hỏi tiếp: “Sau này cháu định đi đâu?”

Chu Yên không biết, cái này phải hỏi Tư Văn, hắn đi đâu cô theo đó. Chưa nghĩ kỹ, tóm lại sẽ có chỗ để đi.

“Vậy cháu có còn về không?” Vợ bác sĩ hỏi. Phụ nữ ai cũng muốn mình trở thành người mà đứa trẻ mình nuôi gắn bó nhất, gần gũi nhất. Bà cũng không phải ngoại lệ, bà sợ một ngày nào đó Chu Yên tới đòi lại Chu Tư Nguyên.

Chu Yên càng không biết, có điều: “Cần về cháu sẽ về. Còn nếu không về, tức là cháu đã chết rồi.”