Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 56




Edit: Manh mất ngủ đêm 30 pha một chút Cụt

Am Quảng Nam.


Chu Yên tựa vào bờ tường giáp với khoảng không, chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ ngã. Nhưng cô vẫn đứng đó, vừa ôm tay vừa cầm điếu thuốc, tà váy đỏ rực rỡ giữa thế gian vô sắc.

Tư Văn bước vào, ngắm cô từ đằng sau.

Cô tựa như một thi sĩ, nhưng nếu ai đó thật sự cảm thấy cô giống một kẻ lang bạt đã từng sáng tác vài đầu thơ thì chứng tỏ với cô, đối phương chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

Nghe thấy tiếng động, Chu Yên quay lại, khí chất thi sĩ hoàn toàn tan biến.

Cô bước đến bàn vơ lấy khẩu Colt M1911 nòng lớn, bán tự động, thay một nòng súng dài 8 inch, lắp ống giảm thanh rồi nhắm thẳng về bức tường cách đó năm mươi mét, nã đến khi hết đạn rồi nhìn thành tích, tất cả đều trúng hồng tâm Tư Văn bố trí cho cô.

Cô hạ súng xuống, nhướng mày nhìn hắn: “Tạm được đúng không?”

Tư Văn thu súng lại: “Em chỉ tập bằng khẩu này mà không trúng nữa thì bó tay.”

Chu Yên nhếch môi dè bỉu: “Vậy anh đưa em một khẩu đại bác đi.”

Tư Văn không làm vậy, thay vào đó, hắn nói về cây súng cô thường dùng: “Loại súng này đã ngừng sản xuất, anh sưu tầm rồi cải tiến lại, mới đầu định để cho đàn em dùng, không ngờ lại phù hợp với em thế.”

Chu Yên thì nghĩ khác: “Không phải em hợp với nó, mà là anh chỉ cho em dùng mỗi nó thôi.”

Tư Văn chìa tay đến.

Chu Yên đưa tay cho hắn: “Gì đấy?”

Tư Văn bỗng nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng khóa cứng: “Phụ nữ nghịch súng làm gì? Đủ để tự vệ là được rồi.”

Chu Yên ngước mắt nhìn hắn: “Phụ nữ đâm đầu vào đàn ông nguy hiểm làm gì? Kiếm chồng bình thường xây dựng tổ ấm cho lành.”

Bờ môi mỏng của Tư Văn nhếch lên: “Anh nguy hiểm à?”

Chu Yên chạm vào đôi mày hắn, lướt xuống mắt, xuống mũi, xuống môi rồi vòng xuống ngực hắn, bóp khẽ: “Anh nghĩ sao?”

Tư Văn bóp cằm cô: “Em quyến rũ anh.”

Chu Yên cười tươi rói: “Vậy em có thành công không?”

Tư Văn bế bổng cô lên, gạt hết súng xuống đất rồi đặt cô lên bàn, ngón tay thon dài lần dần xuống, cho đến khi chạm vào cửa vườn, lún sâu dần để rồi bị mút chặt.

Chu Yên khép mắt: “A…”

Tư Văn nắm lấy hạt châu cứng, cố ý hỏi: “Với ai em cũng nhanh chóng sẵn sàng vậy à?”

Chu Yên mở bừng mắt, vỗ cái chát lên tay hắn: “Em có người khác? Anh cho em cơ hội chắc? Anh lấy tư cách gì mà nói thế? Anh có biết phận làm gái mà chỉ phục vụ đúng một người là sỉ nhục cỡ nào với nghề của em không?”

Chỉ giỏi nói mấy câu kích hắn là nhanh. Tư Văn cúi đầu, khóa kín môi cô, Chu Yên cứ quấn lấy lưỡi hắn mãi.

Tư Văn buông cô ra, hỏi: “Ăn nữa không?”

“Em không ăn.”

“Không ngon à?”

“Không ngon gì cả.”

“Vậy sao lần nào em cũng thích làm thế?”

Đời nào Chu Yên chịu thừa nhận: “Anh bớt nói linh tinh đi!”

Tư Văn ghé sát lại, ngậm vành tai cô: “Anh sẽ lấy cái khác đổi.”

Cảm giác tê dại lan từ tai ra khắp toàn thân Chu Yên: “Cái gì?”

Hắn khẽ thầm thì một câu.

Tai Chu Yên đỏ bừng, cô chưa bao giờ nghe hắn nói năng phóng đãng như vậy, hiếm khi ngượng nghịu một lần: “Anh…”

“Có đủ không?”

Chu Yên gối lên vai Tư Văn, vòng tay ôm cổ hắn, trong lòng hết sức muốn hắn rơi vào thế hạ phong nhưng miệng lại thành thật đáp: “Không đủ. Tư Văn, với anh, em không bao giờ thấy đủ.”

Tư Văn cười, hắn có khác gì đâu?

Chỉ ước sao được ở bên nhau mãi, ngày nào không thân mật cận kề thì sẽ cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận.

Hắn nghiện Chu Yên, nghiện hơn cả ma túy.

Dính phải thuốc phiện, là người mềm yếu thì sẽ khó lòng cai, nhưng với kẻ luôn giành giật sự sống bên lằn ranh sinh tử như hắn thì điều đó hoàn toàn khả thi.

Thế mà hắn vẫn mãi không cai được Chu Yên.

Không đủ. Với Chu Yên, hắn vĩnh viễn thấy không đủ.

Tư Văn hôn lên cổ Chu Yên: “Anh vào nhé.”

“Anh không cần phải hỏi, nó sẽ luôn chào đón anh.”

Tư Văn cười khẽ, xuyên qua linh hồn lóng lánh, linh hồn mà hắn yêu sâu đậm, theo sự dẫn dắt của cô.

Lần này, Chu Yên ngửa đầu kêu rên thỏa thích. Lại một lần nữa cô phải cảm thán: Tư Văn thật trí mạng. Hắn có tố chất cơ thể đáng ghen tị cỡ nào, từ thể xác đến trái tim cô hiểu hơn ai hết.

Cô gác cằm lên vai hắn, thở hổn hển: “Có anh rồi, em có thử với người khác thì cũng chỉ là thêm một kỉ niệm tồi tệ thôi.”

Tư Văn hôn lên môi Chu Yên, cô ôm eo hắn, áp tai lên vòm ngực, bỗng dưng nổi hứng: “Em muốn khiêu vũ.”

Tư Văn hỏi cô: “Em biết không?”

“Không, anh có thể dạy em.”

“Sao em dám chắc là anh biết?”

Chu Yên tự tin một cách mù quáng: “Có gì mà anh không biết đâu?”

Tư Văn bị lời ngụy biện của Chu Yên thuyết phục, hắn cầm giày định xỏ cho cô thì cô rụt về: “Em muốn đi chân trần.”

“Dưới đất toàn đá đấy.”

Chu Yên nhảy xuống bàn, giẫm lên giày của Tư Văn, còn ngẩng đầu nhìn hắn đầy đắc chí.

Tư Văn để mặc cô làm thế, kéo tay cô ra sau eo hắn, ấn chắc: “Ôm chặt vào.”

Chu Yên lấy từ trong túi ra tai nghe bluetooth, đeo cho hắn và mình mỗi người một tai, rồi mới ôm eo hắn lần nữa.

Tiếng nhạc truyền vào tai, cả hai nhẹ nhàng lắc lư chầm chậm theo nhịp, vẽ nên một khung cảnh đẹp đẽ.

Chu Yên tựa vào ngực Tư Văn, cô biết kế hoạch của Tư Văn đã đến ngày chín muồi, thế nên cô muốn khoảnh khắc này hoàn toàn thuộc về riêng mình họ.

Họ có thể tựa vào nhau, như thể cô chưa từng lỡ bước sa chân, như thể hắn không mang một quá khứ thầm kín. Không chiến trường tương lai, cũng chẳng băn khoăn lo lắng. Chỉ có hai người họ, và mặt trời, mặt trăng, những vì sao và ngút ngàn hồn núi.

Cô không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô sẽ không bao giờ khuyên hắn phải tha thứ. Và cô sẽ không hỏi. Cô thật sự không thể nghe về những gian lao Tư Văn đã phải trải qua mà vẫn có thể bình tĩnh lên kế hoạch như hắn.

***

Nửa tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Tư Văn dành một ngày tại khu công nghiệp dược phẩm để dặn dò thư kí một số việc, bao gồm việc mọi hợp đồng sẽ trở nên vô giá trị vì Chu Yên sẽ không đi công chứng với hắn, cũng như ngồi ký nhiều tài liệu khác.

Xong xuôi đâu đấy, hắn đi gặp Hồ Lai.

Hồ Lai đã bị giam nửa tháng, gầy yếu đến độ trơ xương. Vừa thấy Tư Văn, y hầm hè lao đến, song chưa chạm được đến hắn thì đã bị chiếc còng chân giật ngược lại.

Tư Văn bưng ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ theo nhịp, mặc cho y vồ đến bao nhiêu lần cũng đứng im tại chỗ, chẳng hề nao núng.

Hồ Lai rú khản giọng: “Thằng chó đẻ! Bố nguyền rủa mày chết không được toàn thây!”

Tư Văn nhìn chất lỏng đỏ cheo leo nơi thành ly, không mảy may dao động: “Tao hết lòng chăm sóc vợ con mày, mày đã không biết ơn thì chớ, lại còn chửi tao, mày không sợ sẽ chọc giận tao à?”

Hồ Lai rùng mình, lập tức câm như hến.

Thật lâu sau, y nằm rạp xuống đất khóc rống lên, vừa khóc vừa tuyệt vọng nói: “Tao đồng ý.”

Tư Văn gọi người thả y ra: “Thế có phải ai cũng vui không?”

Hồ Lai híp mắt nhìn hắn: “Tao chỉ nhận giúp mày dụ người ra, một khi Fanmar xuất hiện thì mày phải thả người nhà tao ra.”

“Đương nhiên.” Tư Văn nói, mặc dù xưa nay hắn chưa bao giờ tuân thủ hứa hẹn với những kẻ thuộc phe đối lập.

Hồ Lai đang ở thế yếu buộc phải phục tùng hắn, huống hồ Tư Văn còn đang bắt thóp y.

*

Triệu Vưu Kim quả nhiên đi tìm Phùng Trọng Lương, báo cho ông biết những chuyện Tư Văn đã và sắp sửa làm.

Phùng Trọng Lương hay tin thì không kiềm nổi bật dậy, bóp chặt tay dựa ghế. Cuối cùng, Tư Văn vẫn trở thành kẻ ác.

Triệu Vưu Kim còn từng viết bản thảo, đọc thuộc nhiều lần trước đó để tăng độ tin cậy cho bản thân: “Tôi vẫn luôn bị hắn đùa bỡn bắt thóp, mỗi khi tôi có sự lựa chọn thì hắn sẽ phá hủy đường đi của tôi, buộc tôi vào đường cùng, tôi mà không nghe hắn thì sẽ chết. Tôi vẫn luôn nghĩ, dù tôi có tội thật thì cũng phải do pháp luật trừng trị, chứ không đến tay một công dân ngang hàng mình.”

Câu nói sau cùng nghe mới thấm thía làm sao, khiến Phùng Trọng Lương đã nhận lương nhà nước nhiều năm không khỏi nao lòng, nhưng ông biết Triệu Vưu Kim nay đã khác xưa, những lời bà ta nói chỉ nên tin một nửa.

Ông hỏi: “Anh ta có nói cho bà biết sẽ gặp tay trùm kia khi nào, ở đâu không?”

Triệu Vưu Kim lắc đầu: “Tạm thời thì chưa, nhưng hắn nhất định sẽ cho tôi biết, hắn đang thiếu một người phụ nữ để ngoại giao. Người biết toàn bộ mọi chuyện mà còn có kinh nghiệm ở mặt này chỉ có mình tôi. Nên hắn nhất định sẽ cho tôi biết.”

Vì trước đó đã luyện tập tốt nên Triệu Vưu Kim phát huy không quá tệ, bà ta cho rằng mình tạm thời đã lừa được Phùng Trọng Lương.

Tư Văn nói nếu không làm cẩn thận thì hắn sẽ chết, cũng tức là chỉ cần có người nhúng tay vào thì hắn sẽ tận mạng.

Phùng Trọng Lương chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Chỉ cần Tư Văn chết, bà ta sẽ lập tức đẩy mọi tội lỗi lên đầu hắn, chưa biết chừng có thể xem như lập công chuộc tội. Vả lại bà ta là vợ hợp pháp của Phùng Trọng Lương, dù hai người không có tình cảm thì vẫn có quan hệ trên giấy tờ, ông ta hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

Như người bỗng hồi quang phản chiếu, hôm nay, Triệu Vưu Kim đã thể hiện sự khôn ngoan vượt mức bình thường.

Phùng Trọng Lương căn dặn: “Nhớ cẩn thận, đừng để lộ dấu vết, đừng để anh ta biết bà đã kể tôi nghe.”

Triệu Vưu Kim gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Phùng Trọng Lương lại một lần nữa ngồi xuống.

Lẽ nào ông đã nghĩ sai rồi? Lẽ nào Tư Văn không hề muốn ông chết, mà chỉ muốn ông mất chức để sau này hắn có thể ngang nhiên buôn lậu ma túy?

Tư Văn tìm đến Triệu Vưu Kim thật sự chỉ vì coi trọng thủ đoạn giao dịch với cánh đàn ông của bà ta ư?

Nếu thật là thế thì ông phải đến Bộ Công an để báo cho bộ trưởng biết.

Hiện tại chỉ cần nắm được thời gian và địa điểm giao dịch, một khi xác định tin tình báo là chính xác, bằng mọi giá, ông sẽ xin bộ trưởng tha cho Tư Văn một lần. Chỉ cần Tư Văn vẫn còn ít thiện niệm thì ông sẽ cứu hắn, nếu hắn đã đánh mất sơ tâm, vậy thì ông sẽ cùng chết với hắn, cũng coi như chuộc tội cho quá khứ đã bỏ rơi hắn để vụ lợi.

***

Với sự giúp đỡ của Tư Văn, Hồ Lai thành công móc nối với một trong sáu thuộc hạ dưới trướng Fanmar, nâng tầm ảnh hưởng của y tại Nhật Bản và Hàn Quốc lên gấp đôi. Ngoài giấy phép vận tải hàng hải, Tư Văn còn làm cả giấy tờ giả trên đất liền cho y.

Phải đến một tuần sau, y mới nhận được thư đề nghị gặp mặt của đối phương.

Fanmar rất thận trọng, tất cả sáu thuộc hạ của gã đều được cử đi, nhưng bản thân gã lại không đến mà chỉ kiểm soát quá trình giao dịch từ xa.

Gã thận trọng thì Tư Văn linh hoạt. Cạnh Kỳ Châu là thành phố Giang Lâm thuộc tỉnh Thịnh Tây, được mệnh danh là thành phố cảng, thương nghiệp hàng hải phát triển mạnh mẽ, có hàng trăm con tàu rời bến mỗi ngày.

Từ Kỳ Châu đến Giang Lâm, đi hai chiều thường chỉ mất bốn tiếng, nhưng nếu đi từ am Quảng Nam qua rừng thì chỉ mất chưa đầy một tiếng. Có điều ít ai dám mạo hiểm, bởi con đường này quá đỗi nguy hiểm.

Am Quảng Nam cũng xem như một dự án lớn, có thể nói là một trong những công trình nhất nhì Kỳ Châu, thế nhưng cũng chỉ chiếm một phần của khu rừng núi này.

Trước kia bên cánh này còn có trạm kiểm lâm, kiểm lâm viên luôn tử vong một cách bí ẩn, có điều tra thế nào cũng không tìm được hung thủ, thế nên chính quyền bèn đóng cửa trạm. Thực tế chẳng có cái chết bí ẩn nào, mà là do một băng nhóm tội phạm đương lẩn khuất giết người mà thôi.

Về sau Tư Văn chiếm lấy cánh rừng này, gặp người giết người, gặp quỷ chém quỷ, chuyện người bình thường vô tình đi lạc rồi mất tích mới không xảy ra nữa.

Để thêm phần đáng tin, Tư Văn bảo Hồ Lai chọn giao dịch tại nơi đây, nói với phía Fanmar, ngoài con đường nhập hàng cũ tại Mỹ và Mexico, chúng có thể lợi dụng địa hình núi rừng kín đáo để mở một xưởng sản xuất ma túy. Phía Fanmar sẽ cung cấp nguyên liệu và trang thiết bị cho Hồ Lai sản xuất hàng, sau đó vận chuyển thẳng từ đây đến cảng Giang Lâm để đưa sang Nhật Bản, Hàn Quốc và những nơi khác.

Các trùm ma túy và đầu nậu ở khắp nơi đã thèm khát đường dây vận chuyển có một không hai của Hồ Lai từ lâu, bởi thị trường chính tại Nhật Bản và Hàn Quốc rất lớn, nhu cầu và sức mua tại đây vượt xa lượng tiêu thụ tại các khu vực chúng quản lý, hiềm một nỗi mãi không tìm ra hành tung của y.

Lúc này, Hồ Lai chủ động bắt tay hợp tác, khỏi phải nói Fanmar mừng cỡ nào, vừa xác định được danh tính của y liền phái người đến, hoàn toàn không nghi đó có thể là một cái bẫy.

Có lẽ gã cảm thấy, dù có bẫy thật thì với thế lực của gã trong đế chế ma túy, cộng thêm việc gã gần như chưa bao giờ lộ mặt, thì không ai có thể là mối nguy với gã.

Nhưng gã sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng kẻ sắp tấn công mình lại là Tư Văn đã sát cánh bên gã, hiểu thấu con người gã.

Tư Văn không để Hồ Lai bàn chuyện hợp tác ngay, mà sai người dụ sáu thủ hạ của Fanmar đi lòng vòng. Sáu kẻ ấy đều là thứ dữ, đã vài lần muốn làm thịt y nhưng không xuống tay, từ đó có thể thấy Hồ Lai quan trọng với Fanmar ra sao, và càng dễ thấy Tư Văn lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy chỉ để khống chế Hồ Lai là sáng suốt cỡ nào.

Sau khi lãng phí nửa tháng, Fanmar không chịu nổi nữa, đích thân đến Kỳ Châu.

***

Một đêm trước khi Fanmar đến, Tư Văn báo tin cho Triệu Vưu Kim, bảo bà ta đến tham dự cuộc đàm phán, cung cấp cho bà ta những quyền lợi cần thiết.

Triệu Vưu Kim lập tức báo lại cho Phùng Trọng Lương, Phùng Trọng Lương hoàn toàn tin tưởng những điều bà ta nói. Nếu Tư Văn chỉ bảo Triệu Vưu Kim đến để học hỏi thì mới đáng ngờ. Những giao dịch như vậy càng ít kẻ không liên quan có mặt thì càng tốt, sao có thể đưa một quân tốt đến?

Nhưng nếu đến thời điểm này, Tư Văn vẫn muốn dùng kỹ năng của bà ta, vậy tức là chuyện này là thật.

Chuyện xảy ra đột ngột, Phùng Trọng Lương bỏ qua Cục Phòng chống ma túy, báo thẳng cho Bộ Công an.

Bộ trưởng tin tưởng ông, lập thức thành lập tổ chuyên án, chỉ định Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy mới làm tổng chỉ huy đóng giữ tại bộ chỉ huy, điều động toàn bộ lực lượng vũ trang ở Giang Lâm và Kỳ Châu đến ngoài vùng rừng núi đợi lệnh.

***

Lúc Đội Hình sự 1 nhận được mệnh lệnh, Trịnh Trí choáng váng: “Tụi mình cũng phải đi à? Buôn bán ma túy xuyên quốc gia phải do quân sự phụ trách chứ? Mình mà đi khác nào tự tử?”

Vi Lễ An chấn chỉnh lại đội ngũ xong thì lại gần cộng sự: “Thông báo cho biết đội mình và các đội khác phụ trách hậu cần, đạn dược y tế thôi.”

Trịnh Trí vỡ lẽ: “Bảo làm hậu cần thì tôi lại thấy chẳng nở mày nở mặt lắm.”

Vi Lễ An hô to: “Trịnh Trí!”

Trịnh Trí đứng thẳng tắp theo bản năng: “Có!”

Vi Lễ An nói với anh, cũng như nói với toàn đội: “Điểm giao dịch ở ngay tại Kỳ Châu của chúng ta, thậm chí nằm trong một vùng rừng núi dễ thủ khó công, hậu cần chính là khâu quan trọng nhất! Ai dám lơ là thì không xong với tôi đâu!”

“Vâng!” Cả đội đồng thanh đáp.

***

Tư Văn báo cho Triệu Vưu Kim xong, đặt điện thoại sang một bên.

“Anh tắm không?” Sau lưng, tiếng của Chu Yên truyền đến.

Tư Văn xoay người, thấy cô bước về phía hắn.

Chu Yên cởi đồ cho hắn: “Ngâm người tí đi, em chuẩn bị nước cho anh rồi đấy.”

Tư Văn ôm eo cô sát vào mình, cúi người hôn cổ cô, rồi từ hôn chuyển sang liếm: “Tắm chung với anh.”

Chu Yên bị nhột, nghiêng người né tránh: “Em tắm rồi.”

“Tắm lần nữa.”

Chu Yên cười: “Em được gì?”

Tư Văn: “Em nói đi.”

Chu Yên chưa nghĩ ra nên nói: “Tạm thời cho anh nợ nhé.”

Tư Văn coi đó như lời đồng ý, bế bổng cô vào phòng tắm.

Bồn tắm đủ rộng cho hai người, cả hai cũng thường hay tắm chung, song hôm nay Chu Yên xả nước cho một người nên khi hai người vào thì nước tràn ra khắp phòng, bốc hơi nghi ngút.

Chu Yên nằm trên người Tư Văn, trên bụng là tay của hắn.

Phòng tắm là không gian nổi bật nhất trong cả công trình, trần nhà là một lớp mái nhựa, nằm trong bồn tắm có thể nhìn thấy trời sao.

Chu Yên ngước mắt, duỗi tay đếm sao, hỏi: “Anh sẽ đưa em đi cùng phải không?”

Tư Văn hôn lên mái tóc ướt của cô: “Ừ.”

Chu Yên thấy lòng nhẹ nhõm: “May thật. May mà anh không bỏ em lại.”

Tư Văn kéo tay cô xuống, nắm thật chặt: “Có chết anh cũng muốn kéo theo em thì sao bỏ em lại được?”

Chu Yên lật người đối mặt với hắn, hỏi: “Anh thích trai hay gái?”

Tư Văn: “Sao cơ?”

Cô vòng tay ôm cổ hắn: “Em sinh một đứa cho anh nhé.”

“Sao bỗng dưng em lại muốn có con?”

Chu Yên vùi mặt vào cổ hắn, rầm rì đáp, song Tư Văn vẫn nghe thấy. Cô nói: “Em không muốn, có điều em nghĩ, nếu có con thì anh sẽ đau đáu về con. Anh sẽ chịu sống

Tư Văn ngồi dậy, ôm cô ngồi lên đùi mình, nâng mặt cô lên, muốn lau sạch nỗi bi thương trong cô nhưng không sao hết được, đành dùng ngón cái vuốt ve gò má: “Chỉ mình em đã đủ để anh đau đáu rồi.”

Hai hàng lệ lăn dài trên mặt Chu Yên hoà làm một với nước: “Sau ngày mai, chỉ còn chuyện phong nguyệt đôi ta.”

Tư Văn hôn lên nơi nước mắt cô đi qua: “Được.”

Trong loạn thế biết bao phong nguyệt, trong phong nguyệt lại là kiếp sát phạt. Tránh được là ăn may, còn đã không tránh được thì Tư Văn sẽ xách đao lên mà thi gan, mà chém giết thật hoành tráng.