Sau khi đi làm lại sim, việc đầu tiên Chu Yên làm là lưu lại số của Chu Tư Nguyên, cô có mua cho cậu một chiếc đồng hồ trẻ em thông minh phòng khi cần liên lạc, các chức năng chỉ ở mức nghe gọi, xem giờ đơn giản.
Vừa lưu số xong thì Chu Tư Nguyên gọi đến, Chu Yên bắt máy, nghe tiếng hổn hển truyền đến từ đầu bên kia: “Chị ơi, hôm nay bọn em được nghỉ nửa buổi liền!”
Cô biết, Chu Tư Nguyên không muốn xảy ra thêm chuyện gì khiến cô phải nhọc lòng nữa. Thằng bé vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.
Chu Yên lo lắng hỏi: “Em làm gì mà thở không ra hơi vậy?”
Đáng sợ chính là ở chỗ đó. Hắn đang đùa bỡn ông, đùa bỡn một cách trắng trợn.
Chu Tư Nguyên đáp: “Mới nãy em thi chạy với bạn Quách Tiểu Lỗi, bạn ấy bảo nếu em chạy đến ngã tư trước thì sẽ cho em xem bài thi văn được điểm tối đa của bạn ấy, xong em chạy thắng chị ạ! Giờ trông bạn ấy có vẻ hơi buồn xíu.”
Mắt Phùng Trọng Lương vằn lên, gương mặt lộ vẻ thất vọng: “Đây là lựa chọn của chính cậu, không ai ép cậu cả! Cậu đã chọn trao mạng sống cho đất nước rồi! Cậu phải biết nghĩa vụ của mình là gì chứ! Những lời vô trách nhiệm như vậy mà cậu cũng nói ra được à!?”
Cấp dưới trở về phòng, báo lại chỉ thị của Phùng Trọng Lương với cục, sau đó mới đi rót cho mình một cốc nước. Uống đâu được một ngụm thì anh nghiến răng cắn miệng cốc, cổ nổi gân xanh, mặt mày tái mét.
Chu Yên cười cưng nựng: “Nếu chỗ em chạy là con đường trước cổng, chị cũng sẽ làm em buồn một xíu đấy.”
Hắn không thích có người chơi gì giỏi hơn mình, nhỏ nhen như thế đấy.
“Bên em có thể kéo về, nhưng sẽ phải trả phí chị nhé.”
Nụ cười của Chu Tư Nguyên tắt ngúm.
Chu Yên đứng thẳng dậy, quay về bên Chu Tư Nguyên, xoa gáy cậu: “Tư Nguyên chào dì và Tiểu Lỗi đi nào.”
Năm ấy khi anh còn làm ở Cục Công an, cấp trên phát xuống một đợt hồ sơ xin gia nhập Cục Phòng chống ma túy cho ai có nhu cầu. Nghe nói quá trình xét duyệt rất khắt khe nên ai cũng nhắm mắt đăng ký, nghĩ chắc còn lâu mới đến phiên mình.
Tư Văn lấy điện thoại ra, định bụng bảo thư kí xin đường bay trước để ngày mai còn về Kỳ Châu. Bên kia vừa bắt máy là hắn nói luôn: “Mười giờ ngày mai về.”
“Đường ấy xe cộ đông nghẹt, thế mà em dám chạy ra tận chỗ đèn giao thông à?” Chu Yên vừa nói vừa ghé qua đại lý ô tô cạnh đó. Có cậu nhân viên đội mũ lưỡi trai chạy ra đón, thấy cô đang gọi điện thoại thì lẳng lặng đứng chờ.
“Cảnh sát gì!?”
Chu Tư Nguyên không bao biện mà chỉ ngoan ngoãn nhận sai: “Em biết lỗi rồi.”
Tư Văn đang mệt mỏi, không đáp mà cúp máy luôn.
Chu Yên nhìn đồng hồ: “Đứng ở cổng chờ chị, khoảng hai mươi phút nữa chị qua đón.”
hắn phải đảm bảo quanh mình không có bất kì ai để mở đường cho người nên xuất hiện.
Chu Yên bị dập máy cũng không quá để tâm, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì mới, giống như hắn đang muốn trả đũa những lần cô dập điện thoại của hắn vậy. Cô lưu dãy số vừa nãy lại vào máy, để tên là “Tư Văn”, xong nhìn một hồi lại xóa đi, đổi thành “Lão già khốn kiếp”.
Vào thời khắc sinh tử, anh xả thân vì đồng đội để câu giờ cho họ trốn thoát, hậu quả là bị tật, thường xuyên lên cơn đau nhức, phải sống nhờ vào thuốc thang song anh chưa từng ta thán dù chỉ một câu.
“Vâng.”
#
Người phụ nữ rùng mình, mặt mày biến sắc.
Chu Yên cúp máy, hỏi cậu nhân viên: “Xe tôi bị chết máy, cửa hàng mình có sửa được không? Dòng Chevrolet Cavalier ấy.”
Hắn cau mày: “Không nghe thấy à?”
“Dạ có.”
Cậu ta gật gù: “Được chứ chị. Giờ chị đang để xe ở đâu?”
Chu Tư Nguyên chỉ vào bạn, cười: “Chị xem bạn ấy trông ngốc chưa kìa.”
“Trong bãi đỗ của Kẹo.”
“Tôi cũng không định ngồi xe cô đâu.”
Đáp lại chỉ là sự im lặng.
“Bên em có thể kéo về, nhưng sẽ phải trả phí chị nhé.”
Chu Tư Nguyên đắc ý bảo bạn: “Cậu thấy chị tớ đẹp không? Chị tớ là người đẹp nhất Kỳ Châu đấy!”
“Ok.”
Chu Yên chào lại, không phải kiểu qua loa chiếu lệ, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là bận tâm.
#
Giải quyết xong chuyện xe cộ, Chu Yên gọi taxi tới trường tiểu học thí điểm, lúc đến nơi liền thấy Chu Tư Nguyên ngoan ngoãn đứng chờ cạnh cột đèn đường, kế bên là một cậu bé đang ngồi xổm ăn vặt.
Vi Lễ An thấy vậy thì siết cây cơ, chặt đến nỗi xương mu tay gồ lên. Anh ta gắng nén cơn ghen để giữ giọng mình nghe thật bình thường, lặp lại câu hỏi trong cuộc gọi đầy lúng túng lần trước: “Cô yêu anh ta à?”
Sau bữa ăn, hai đứa trẻ vẫn chưa muốn tách ra, cứ chơi cút bắt mãi.
Chu Yên bước về phía hai đứa trẻ, Chu Tư Nguyên thấy cô thì cười tít cả mắt, chạy ù đến: “Chị!”
Phùng Trọng Lương bước đến, tát thẳng vào gáy anh ta: “Cậu là ai! Hả? Nói! Cậu là ai?”
Đến bệnh viện rồi còn phải xếp hàng chừng một tiếng mới đến lượt. Bác sĩ thấy Chu Yên vào thì cười, gương mặt đượm vẻ mỏi mệt.
Bác sĩ tháo kính, mở ngăn kéo lấy một chiếc khăn ra lau sơ qua rồi đeo lên: “Cũng không phải bận bịu gì. Chẳng là dạo này tôi nhớ con gái nên thấy hơi nặng nề thôi.”
Chu Yên đón em trai vào lòng, lau mồ hôi trên trán cậu: “Có đói không?”
Phùng Trọng Lương bực bội: “Ra ngoài!”
Chu Yên lo lắng hỏi: “Em làm gì mà thở không ra hơi vậy?”
“Thế các em có bài tập không?”
Chu Tư Nguyên lắc đầu, kéo cậu bé kia đến giới thiệu với cô: “Chị ơi, đây là bạn Quách Tiểu Lỗi mới chuyển tới từ trường Tiểu học số 2. Bạn ấy học giỏi cực, là bạn thân của em đấy.”
Phũ phàng quá thể. Người phụ nữ ngẩng đầu, muốn xem đây là ai mà dám ăn nói trơ tráo như vậy, không ngờ đập vào mắt lại là gương mặt cợt nhả của một trong bốn cậu ấm lập nghiệp từ mỏ than, tên này sau thời nghiệp mỏ suy thoái thì đã chuyển sang lĩnh vực phim ảnh, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.
“Chị hiểu mà, tôi bươn chải ở Kẹo, không phải hạng tốt lành gì đâu.”
Kỳ Châu thật lớn, lớn đến nỗi ngược xuôi mãi không tìm thấy tình người.
Chủ quán lại tặng cô một cốc trà Bá Tước, còn cho thêm một cái bánh bao: “Dạo gần đây chẳng thấy chị tới gì cả. Chị bận à?”
#
Chu Yên cười, bắt tay với cậu bé.
Giải quyết xong chuyện xe cộ, Chu Yên gọi taxi tới trường tiểu học thí điểm, lúc đến nơi liền thấy Chu Tư Nguyên ngoan ngoãn đứng chờ cạnh cột đèn đường, kế bên là một cậu bé đang ngồi xổm ăn vặt.
Chu Tư Nguyên đắc ý bảo bạn: “Cậu thấy chị tớ đẹp không? Chị tớ là người đẹp nhất Kỳ Châu đấy!”
“Tư Văn.”
cô bắt đầu thích bida rồi cứ thế chơi một mình, dần dà giỏi hơn cả hắn. Từ đó, hắn không chơi trò này nữa.
Anh có lỗi với nhiều người, nhưng anh không thẹn với nghề, không phụ lòng dân.
Cô không muốn Quách Tiểu Lỗi và Chu Tư Nguyên biết đến ý nghĩa của “gái điếm” trong một tình huống như thế này, không phải để giữ hình tượng của mình trước mặt bọn trẻ, mà là vì chính bọn trẻ. Người trưởng thành vỡ mộng cũng được, nhưng những đứa trẻ non nớt không đáng phải chịu cảnh đó.
Mũi cấp dưới cay xè, môi run run: “Tôi sai rồi!”
Chu Yên xoa đầu Chu Tư Nguyên: “Hai đứa khen chị thế mà chị không mời một chầu thì không thỏa đáng lắm nhỉ?”
Sau phiên đấu giá là một buổi tiệc riêng tư, chủ yếu để tạo cơ hội tiếp xúc cho nhóm doanh nhân tài giỏi và những người giàu sang nổi tiếng.
Chu Tư Nguyên sung sướng nhảy cẫng lên: “Em muốn ăn mì!” Quách Tiểu Lỗi giơ tay thập thò, bẽn lẽn hơn cả Chu Tư Nguyên.
Những khách khứa bị ấn tượng bởi cách tiêu pha trước đó của Tư Văn đều không muốn bỏ lỡ cơ hội được thấy hắn trong một trang phục khác. Một số người khinh thường hành vi gây chú ý của hắn cũng nán lại vì mục đích khác.
Chu Yên vươn tay về phía cậu bé: “Nếu Tiểu Lỗi không vội về thì đi cùng Tư Nguyên nhé.”
Chủ quán dọn một bàn cho Vi Lễ An rồi quay lại thầm thì với Chu Yên: “Mấy nay ngày nào anh ta cũng tới chơi, chơi được một lúc thì ngồi ngẩn ngơ nhìn Kẹo.”
Chu Yên bỗng thấy biết ơn bác vô cùng, song cô không nói những lời sáo rỗng. Cô biết bác không cần.
#
Quách Tiểu Lỗi lắc đầu, sau nghĩ sao lại đổi thành gật đầu. Chu Tư Nguyên đặt tay bạn vào tay chị mình: “Nào! Đi ăn thôi!”
Chu Yên nhìn Quách Tiểu Lỗi chờ cậu xác nhận. Cậu bé gật đầu, mặt vẫn chưa hết hoang mang.
Hôm nay thấy Chu Tư Nguyên cười sáng rỡ, cô chỉ ước mình được đóng băng khoảnh khắc ấy, cất vào hộp kho báu, đặt bên đầu giường. Cô thật sự biết ơn cậu bé tên Quách Tiểu Lỗi này, vì đã bằng lòng làm bạn với Chu Tư Nguyên.
Ngay cạnh trường có một quán mì, Chu Yên gọi cho mỗi nhóc một bát, kèm một đĩa thịt bò và hai đĩa rau trộn. Hai đứa trẻ vừa ăn vừa đùa, chốc thì thi xem ai ăn nhanh hơn, chốc lại nhìn nhau cười khúc khích. Khung cảnh ấy đẹp như tranh.
“Cô tự tìm cách đi.”
Chu Yên thấy lòng mình mềm lại.
Ngày vợ sinh thì anh ở tiền tuyến, lúc vợ mất anh cũng không kịp về. Về sau bị gia đình ép đi bước nữa, anh gặp người ta một lần rồi cưới luôn, xong xuôi lại quay về đơn vị, ngày đêm công tác.
Hai người cứ thế chơi riêng lẻ trong cùng một phòng. Biểu cảm cũng như tâm trí Chu Yên đều tập trung vào bida. Còn Vi Lễ An trông thì có vẻ là đang chơi bóng, nhưng trong đầu chẳng nghĩ được gì khác ngoài cô.
Kể từ sau lần Chu Tư Nguyên bị bắt nạt ở trường, cậu dần trở nên thận trọng hơn, người khác lờ cậu thì cậu cũng không đếm xỉa gì tới họ, cậu bắt đầu thích đọc truyện bạo lực, thích dành thời gian một mình. Ngạo nghễ thì ngạo nghễ đấy, nhưng đồng thời cũng thật ảm đạm.
Cô biết, Chu Tư Nguyên không muốn xảy ra thêm chuyện gì khiến cô phải nhọc lòng nữa. Thằng bé vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.
Cánh cửa khép lại, hai chân Phùng Trọng Lương bấy giờ cũng đã đến giới hạn, ông chống tay lên bàn, run rẩy mò lọ thuốc từ trong túi, mở nắp đổ ra hai viên rồi nuốt luôn vào bụng, không buồn cả uống nước.
Hôm nay thấy Chu Tư Nguyên cười sáng rỡ, cô chỉ ước mình được đóng băng khoảnh khắc ấy, cất vào hộp kho báu, đặt bên đầu giường. Cô thật sự biết ơn cậu bé tên Quách Tiểu Lỗi này, vì đã bằng lòng làm bạn với Chu Tư Nguyên.
Chu Yên thấy lòng mình mềm lại.
Chu Yên bắt taxi đưa Chu Tư Nguyên về trước, sau đó ghé qua bệnh viện. Cuối tuần trước cô từng đưa Chu Tư Nguyên đến khám, ngặt nỗi đúng lúc bác sĩ đi vắng nên đành phải về tay không.
Sau bữa ăn, hai đứa trẻ vẫn chưa muốn tách ra, cứ chơi cút bắt mãi.
Chu Yên ngẫm lại mấy tháng gần đây, kể ra cũng không bận gì lắm: “Bình thường.”
Chu Yên đề nghị đưa Quách Tiểu Lỗi về nhà trước, xin phép phụ huynh của cậu bé rồi hai đứa trẻ lại cùng chơi, bấy giờ cả hai mới đồng ý.
“Vì sao thế?”
Chu Yên hỏi thăm: “Dạo này bác bận lắm ạ? Trông bác xanh xao quá.”
Cô không muốn Quách Tiểu Lỗi và Chu Tư Nguyên biết đến ý nghĩa của “gái điếm” trong một tình huống như thế này, không phải để giữ hình tượng của mình trước mặt bọn trẻ, mà là vì chính bọn trẻ.
Vừa ra khỏi khu trường học, một chiếc BMW đỏ không biết từ đâu tới phanh gấp trước mặt họ. Một người phụ nữ tóc đỏ ăn mặc diêm dúa lao xuống xe, kéo Quách Tiểu Lỗi về phía mình, trợn mắt trừng Chu Yên: “Cô làm cái gì đấy?”
Bất ngờ xảy đến làm hai đứa nhỏ không khỏi hoảng hốt, Chu Yên theo phản xạ kéo Chu Tư Nguyên ra sau lưng, mắt thì trông sang Quách Tiểu Lỗi: “Chị là?”
Người phụ nữ lườm Quách Tiểu Lỗi, cất giọng eo éo: “Tôi là mẹ của thằng bé!”
Song bác sĩ lại có ý giãi bày: “Nó đi từ tuần trước rồi.”
Chu Yên nhìn Quách Tiểu Lỗi chờ cậu xác nhận. Cậu bé gật đầu, mặt vẫn chưa hết hoang mang.
Chu Yên nhìn đồng hồ: “Đứng ở cổng chờ chị, khoảng hai mươi phút nữa chị qua đón.”
Bác sĩ vẫn cười, kể tiếp: “Nó bị bạo lực gia đình. Người nó cưới đối xử với nó không ra gì, con bé ngốc nghếch lại chẳng bảo gì tôi, mắc bệnh tâm lý, tuần trước nhảy lầu tự sát.”
Chu Yên giải thích: “Tôi đến đón bé nhà, thấy hai đứa quấn nhau quá nên vừa dẫn cả hai đi ăn, đang định đưa Tiểu Lỗi về.”
Người phụ nữ cười khinh khỉnh: “Đừng tưởng tôi không biết cô làm nghề gì, tôi đã từng thấy cô ở Kẹo rồi đấy.”
Lần này Tư Văn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, com-lê hai mảnh màu xanh đậm phối với sơ-mi trắng, trái ngược hẳn với dress code các khách khứa đã ngầm lựa chọn.
Vẻ bình thản trên mặt Chu Yên biến mất.
Chu Yên cúp máy, hỏi cậu nhân viên: “Xe tôi bị chết máy, cửa hàng mình có sửa được không? Dòng Chevrolet Cavalier ấy.”
Chị ta hùng hổ bảo: “Trông cô trẻ thế mà không ngờ con đã lớn tồng ngồng thế này. Lên giường với đàn ông từ năm mười mấy rồi phải không?”
“Trong bãi đỗ của Kẹo.”
Ánh mắt Chu Yên đanh lại, cô kéo Chu Tư Nguyên ra xa rồi bước về phía người phụ nữ. Chị ta không biết cô định làm gì, giật lùi về đến khi va vào cửa xe.
Cấp dưới thắc mắc: “Sao vậy ạ? Chẳng phải vụ án đó đã kết thúc từ lâu rồi sao? Chỉ còn tên trùm là chưa bắt được, nhưng mấy năm nay chúng ta cũng không bắt gặp ai có lối hành động giống gã, có khi đã chết từ đời nào rồi cũng nên?”
Chu Yên cao hơn một khúc, cúi xuống ghé tai chị ta mà thầm thì: “Trước mặt con trẻ, tu mồm tu miệng đi. Bằng không chị sẽ không biết tôi mất trinh năm bao nhiêu tuổi, mà sẽ chỉ biết cảm giác khóc không ra nước mắt khó chịu cỡ nào đấy.”
Cô ả hoàn toàn biến sắc, biết có nán lại cũng chỉ rước thêm bực vào người, thế là đành bưng rượu ảo não rời đi.
Anh không biết liệu mình có thể trở thành một tượng đài như Cục trưởng Phùng hay không, nhưng anh thấy, trở thành một người sống không thẹn với lương tâm cũng tốt đấy chứ.
“Chị hiểu mà, tôi bươn chải ở Kẹo, không phải hạng tốt lành gì đâu.”
Quách Tiểu Lỗi lắc đầu, sau nghĩ sao lại đổi thành gật đầu. Chu Tư Nguyên đặt tay bạn vào tay chị mình: “Nào! Đi ăn thôi!”
Người phụ nữ rùng mình, mặt mày biến sắc.
Kể từ sau lần Chu Tư Nguyên bị bắt nạt ở trường, cậu dần trở nên thận trọng hơn, người khác lờ cậu thì cậu cũng không đếm xỉa gì tới họ, cậu bắt đầu thích đọc truyện bạo lực, thích dành thời gian một mình. Ngạo nghễ thì ngạo nghễ đấy, nhưng đồng thời cũng thật ảm đạm.
Hắn dường như chỉ đến cho có, nhận rượu vang trắng từ phục vụ xong thì đi ra, đứng trước bể bơi vô cực, nhưng cũng chẳng nhìn bất cứ ai trong bể. Dửng dưng cứ như đang nói: Chẳng lẽ cứ có ngực có mông thì là phụ nữ sao?Chu Yên nói tiếp: “Tôi rất yêu bé nhà tôi, tôi biết chị cũng yêu con mình. Tôi là người hay ngợm cũng chẳng liên quan gì tới bé, nếu chị là một người thông minh, chị phải hiểu rằng chẳng có gì quan trọng bằng việc cho Tiểu Lỗi một tuổi thơ tốt đẹp.”
Đã không dây vào được, chi bằng dứt khoát tránh xa.
Trước lúc tiếp cận, người đàn ông đã từng cho người điều tra Tư Văn. Ông chủ của Dược phẩm Đông Thăng. Cứng đối cứng không được, mà mềm mỏng quá người ta lại khinh cho. Anh ta định bụng cứ lân la làm quen rồi tính tiếp, nào ngờ chỉ vậy thôi hắn cũng không chịu.
#
Chu Yên suy ngẫm: “Anh cho tôi mượn hay cho hẳn?”Đã không dây vào được, chi bằng dứt khoát tránh xa.Cô không muốn Quách Tiểu Lỗi và Chu Tư Nguyên biết đến ý nghĩa của “gái điếm” trong một tình huống như thế này, không phải để giữ hình tượng của mình trước mặt bọn trẻ, mà là vì chính bọn trẻ. Người trưởng thành vỡ mộng cũng được, nhưng những đứa trẻ non nớt không đáng phải chịu cảnh đó.
Đối với người ngoài, những chuyện không biết có nên hỏi hay không, Chu Yên thường không thắc mắc.
Bản thân cô không thấy làm ở Kẹo có gì đáng xấu hổ, nhưng người đời không cho là thế.
Chu Yên cười, bắt tay với cậu bé.
Để tồn tại, cô buộc phải thỏa hiệp.
Ánh mắt người phụ nữ tối sầm, song mặt vẫn không đổi sắc: “Anh không cho là tôi có ý gì với anh chứ? Anh lo xa quá rồi.”
Chu Yên đứng thẳng dậy, quay về bên Chu Tư Nguyên, xoa gáy cậu: “Tư Nguyên chào dì và Tiểu Lỗi đi nào.”
Để tồn tại, cô buộc phải thỏa hiệp.
Chu Tư Nguyên ngoan ngoãn vẫy tay: “Cháu chào dì. Bái bai Tiểu Lỗi nhé.”
Hắn nghía tấm thẻ trong tay, sau đó thờ ơ liệng luôn xuống bể bơi, đoạn quay người đi mất.
Cấp dưới mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng thân là cảnh sát, anh ta vẫn đứng thẳng lưng, đón từng cú tát của Phùng Trọng Lương, hô vang: “Tôi là cảnh sát!”
Người phụ nữ hoàn hồn, Quách Tiểu Lỗi chưa kịp chào lại đã bị chị ta kéo lên xe, sập mạnh cửa rồi nổ máy. Quách Tiểu Lỗi bèn hạ cửa kính xuống, thò đầu ra chào hai chị em, khẩu hình khoa trương: “Chào Chu Tư Nguyên. Chào chị ạ.”
Vừa ra khỏi khu trường học, một chiếc BMW đỏ không biết từ đâu tới phanh gấp trước mặt họ. Một người phụ nữ tóc đỏ ăn mặc diêm dúa lao xuống xe, kéo Quách Tiểu Lỗi về phía mình, trợn mắt trừng Chu Yên: “Cô làm cái gì đấy?”
Chu Tư Nguyên chỉ vào bạn, cười: “Chị xem bạn ấy trông ngốc chưa kìa.”
Chu Yên nắm lấy tay cậu: “Em cũng thế mà.”
Cục trưởng Phùng mắng rất đúng.
Cấp dưới tỏ vẻ kinh ngạc, song không dám hỏi gì. Anh ta nhận lệnh xong thì Phùng Trọng Lương lại đổi ý: “Mà thôi. Cậu đi tìm hiểu vụ Lục Hoạt năm xưa đi.”
Mũi dùi mang tên “bất công” chưa bao giờ thôi tìm kiếm nạn nhân. Nhìn đứa trẻ dưới ánh dương kia mà xem, cậu nào biết trên mảnh đất phồn hoa này có một nơi gọi là mồ chôn tập thể. Ở đó không có nắng, chỉ có mấy dải mương đen hôi thối, lúc nhúc những phân, những giòi, và chồng chất những thi thể.
Thế giới trong mắt cậu công bằng và đẹp đẽ.
Bác sĩ cũng rất mạnh mẽ, chỉ là không tránh khỏi đau lòng.
Chu Yên hy vọng cậu có thể giữ mãi sự trong sáng ấy, không bao giờ phải biết rằng, trên thế gian vẫn còn những nơi không được thấy ánh mặt trời. Cô cũng đang nỗ lực hết mình để đưa ánh mặt trời đến bên Chu Tư Nguyên.
Hắn dường như chỉ đến cho có, nhận rượu vang trắng từ phục vụ xong thì đi ra, đứng trước bể bơi vô cực, nhưng cũng chẳng nhìn bất cứ ai trong bể. Dửng dưng cứ như đang nói: Chẳng lẽ cứ có ngực có mông thì là phụ nữ sao?
Đúng là Tư Văn đã dạy cô thật, nhưng hắn không phải một người thầy kiên nhẫn, vừa dạy xong là kệ cô luôn. Về sau cô bắt đầu thích bida rồi cứ thế chơi một mình, dần dà giỏi hơn cả hắn. Từ đó, hắn không chơi trò này nữa.
Những đứa trẻ ngoan xứng đáng có được điều đó.
“Chị ơi, chị biết vì sao bọn em được nghỉ không?”
Nghĩ đến đây, nét mặt Chu Yên thoáng dịu lại, cô vô thức sờ mũi, giấu đi những cảm xúc chân thật.
“Vì sao thế?”
Ông ta không sợ hắn, chỉ kinh ngạc mà thôi. Nhưng có là gì đi nữa thì hắn cũng đã đạt được mục đích.
“Vì mạch điện ở trường bị hỏng chị ạ. Em thấy quá trời chú thợ đến sửa luôn.”
“Thế các em có bài tập không?”
Phải ráng lên nhé. Xin mày đấy. Ít nhất hãy để tao được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đã.
“Dạ có.”
Người phụ nữ cười khinh khỉnh: “Đừng tưởng tôi không biết cô làm nghề gì, tôi đã từng thấy cô ở Kẹo rồi đấy.”
“Đường ấy xe cộ đông nghẹt, thế mà em dám chạy ra tận chỗ đèn giao thông à?” Chu Yên vừa nói vừa ghé qua đại lý ô tô cạnh đó. Có cậu nhân viên đội mũ lưỡi trai chạy ra đón, thấy cô đang gọi điện thoại thì lẳng lặng đứng chờ.
“Vậy em sang nhà bác hàng xóm làm bài nhé, chị đi lấy thuốc cho em.”
“Vâng.”
Chu Yên bắt taxi đưa Chu Tư Nguyên về trước, sau đó ghé qua bệnh viện. Cuối tuần trước cô từng đưa Chu Tư Nguyên đến khám, ngặt nỗi đúng lúc bác sĩ đi vắng nên đành phải về tay không.
Lúc này, một chiếc ly chân dài không biết từ đâu bỗng được đưa đến trước mặt họ: “Tôi nghĩ chắc anh Tư muốn nói, tôi không muốn làm quen với cô, cô chẳng mang lại được giá trị gì cho tôi cả, chỉ tổ phí thời gian của tôi thôi, quan trọng là cô còn xấu nữa.”
“Vâng.”
Đến bệnh viện rồi còn phải xếp hàng chừng một tiếng mới đến lượt. Bác sĩ thấy Chu Yên vào thì cười, gương mặt đượm vẻ mỏi mệt.
Bây giờ thì đến phiên người đàn ông nọ bá vai Tư Văn, đáp lại, hắn cầm bàn tay anh ta giật một phát về trước rồi lại đẩy thật mạnh ra sau, tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một. Anh ta một hơi đau điếng, giậm chân bình bịch, ôm tay ngồi thụp xuống: “Shit!”
Chu Yên hỏi thăm: “Dạo này bác bận lắm ạ? Trông bác xanh xao quá.”
Bác sĩ tháo kính, mở ngăn kéo lấy một chiếc khăn ra lau sơ qua rồi đeo lên: “Cũng không phải bận bịu gì. Chẳng là dạo này tôi nhớ con gái nên thấy hơi nặng nề thôi.”
“Vì mạch điện ở trường bị hỏng chị ạ. Em thấy quá trời chú thợ đến sửa luôn.”
Đối với người ngoài, những chuyện không biết có nên hỏi hay không, Chu Yên thường không thắc mắc.
Cậu ta gật gù: “Được chứ chị. Giờ chị đang để xe ở đâu?”
Tư Văn mở mắt, nhíu mày đưa điện thoại ra xa, đúng là số Chu Yên thật. Hắn xoa ấn đường, bảo cô: “Hai giờ chiều mai đến sân bay đón tôi.”
#
Song bác sĩ lại có ý giãi bày: “Nó đi từ tuần trước rồi.”
Ánh mắt Chu Yên đanh lại, cô kéo Chu Tư Nguyên ra xa rồi bước về phía người phụ nữ. Chị ta không biết cô định làm gì, giật lùi về đến khi va vào cửa xe.
Chu Yên nhíu mày, mím chặt môi.
Tư Văn không ngoái lại, vẫn nhìn chăm chăm vào nơi hắn cho là mình nên nhìn: “Khỏi.”
Bác sĩ vẫn cười, kể tiếp: “Nó bị bạo lực gia đình. Người nó cưới đối xử với nó không ra gì, con bé ngốc nghếch lại chẳng bảo gì tôi, mắc bệnh tâm lý, tuần trước nhảy lầu tự sát.”
Chu Yên đề nghị đưa Quách Tiểu Lỗi về nhà trước, xin phép phụ huynh của cậu bé rồi hai đứa trẻ lại cùng chơi, bấy giờ cả hai mới đồng ý.
Chu Yên cười cưng nựng: “Nếu chỗ em chạy là con đường trước cổng, chị cũng sẽ làm em buồn một xíu đấy.”
Chuyện này hẳn đã xảy ra ở nơi khác, chứ nếu là trong thành phố thì đã lên báo rồi. Chu Yên không biết nên an ủi bác thế nào, bèn giữ im lặng, gắng để không làm bác buồn thêm.
Chu Yên xoa đầu Chu Tư Nguyên: “Hai đứa khen chị thế mà chị không mời một chầu thì không thỏa đáng lắm nhỉ?”
Bác sĩ cũng rất mạnh mẽ, chỉ là không tránh khỏi đau lòng.
Bác lấy bệnh án của Chu Tư Nguyên ra, lật đến trang phân tích kết quả kiểm tra tuần trước. Hôm ấy bác không ở bệnh viện nhưng sau khi trở lại đã lập tức xem dữ liệu sức khỏe bệnh nhân, sau đó viết đơn thuốc và những điều cần chú ý.
Phùng Trọng Lương nghiến răng, máu dồn lên não, vung tay hất luôn cái bàn trước mặt. Cấp dưới nghe thấy tiếng động thì xộc vào: “Thầy! Có chuyện gì thế?”
Chu Yên bỗng thấy biết ơn bác vô cùng, song cô không nói những lời sáo rỗng. Cô biết bác không cần.
Chu Yên cũng không quá để bụng, cô cầm một cây cơ về bàn, vào tư thế chuẩn rồi đánh một đường phá bóng lăn tứ tán.
Phải ráng lên nhé. Xin mày đấy. Ít nhất hãy để tao được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đã.
Bác sĩ giải thích tình hình của Chu Tư Nguyên, hướng dẫn cô cách uống thuốc theo đơn rồi nhìn cô rời đi. Bác khám và chữa bệnh ngày qua ngày, tháng lại tháng, năm rồi năm, đã cứu được biết bao nhiêu mạng người, ấy vậy mà lại chẳng cứu nổi con gái mình.
Ông sai người đưa thẻ phòng cho Tư Văn để tỏ ý muốn gặp mặt. Nhưng chẳng bao lâu sau cấp dưới lại báo với ông rằng, Tư Văn đã ném tấm thẻ kia đi.
Chu Yên ra khỏi bệnh viện, không gọi xe mà tản bộ dọc theo lề đường.
Lần này, anh sai thật rồi.
Kỳ Châu thật lớn, lớn đến nỗi ngược xuôi mãi không tìm thấy tình người.
Chủ quán dọn một bàn cho Vi Lễ An rồi quay lại thầm thì với Chu Yên: “Mấy nay ngày nào anh ta cũng tới chơi, chơi được một lúc thì ngồi ngẩn ngơ nhìn Kẹo.”
Mà nó cũng thật nhỏ, nhỏ đến nỗi quanh quẩn mãi không thoát được khổ đau.
##
Sau phiên đấu giá là một buổi tiệc riêng tư, chủ yếu để tạo cơ hội tiếp xúc cho nhóm doanh nhân tài giỏi và những người giàu sang nổi tiếng.
Chuyện này hẳn đã xảy ra ở nơi khác, chứ nếu là trong thành phố thì đã lên báo rồi. Chu Yên không biết nên an ủi bác thế nào, bèn giữ im lặng, gắng để không làm bác buồn thêm.
Với phần đa các vị khách, đây mới là sân chơi chính của họ.
Ông đặt lọ thuốc về, ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, tự hỏi tấm thân tàn tạ này còn kiên trì được bao lâu nữa.
Những khách khứa bị ấn tượng bởi cách tiêu pha trước đó của Tư Văn đều không muốn bỏ lỡ cơ hội được thấy hắn trong một trang phục khác. Một số người khinh thường hành vi gây chú ý của hắn cũng nán lại vì mục đích khác.
Bầu không khí chuẩn mực dần dần bị thay thế bởi vẻ xa xỉ kệch cỡm. Đám khách diêm dúa cố trưng ra những gương mặt thật đường hoàng, cốt che đi nội tâm phấn khích của một lũ chó mới xổng chuồng.
Ngay cạnh trường có một quán mì, Chu Yên gọi cho mỗi nhóc một bát, kèm một đĩa thịt bò và hai đĩa rau trộn. Hai đứa trẻ vừa ăn vừa đùa, chốc thì thi xem ai ăn nhanh hơn, chốc lại nhìn nhau cười khúc khích. Khung cảnh ấy đẹp như tranh.
Lần này Tư Văn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, com-lê hai mảnh màu xanh đậm phối với sơ-mi trắng, trái ngược hẳn với dress code các khách đã ngầm lựa chọn.
Bình thường Tư Văn có thể nói là khá ôn hòa với người lạ, hắn vẫn sẽ lịch sự trả lời khi được hỏi, hoặc ngỏ ý xin lỗi nếu không muốn bàn luận. Đó đã là thói quen kể từ khi hắn bước lên địa vị cao.
Hắn dường như chỉ đến cho có, nhận rượu vang trắng từ phục vụ xong thì đi ra, đứng trước bể bơi vô cực, nhưng cũng chẳng nhìn bất cứ ai trong bể. Dửng dưng cứ như đang nói: Chẳng lẽ cứ có ngực có mông thì là phụ nữ sao?
Người phụ nữ lườm Quách Tiểu Lỗi, cất giọng eo éo: “Tôi là mẹ của thằng bé!”
Hắn đang đợi ai đó.
Cuối cùng chẳng hiểu thế nào anh lại được nhận.
“Ok.”
Chợt có một người phụ nữ nóng bỏng đủng đỉnh tiến lại gần Tư Văn: “Anh Tư, ta làm quen chút nhé?”
Tư Văn không ngoái lại, vẫn nhìn chăm chăm vào nơi hắn cho là mình nên nhìn: “Khỏi.”
Ánh mắt người phụ nữ tối sầm, song mặt vẫn không đổi sắc: “Anh không cho là tôi có ý gì với anh chứ? Anh lo xa quá rồi.”
Hắn không thích có người chơi gì giỏi hơn mình, nhỏ nhen như thế đấy.
Chu Yên nói tiếp: “Tôi rất yêu bé nhà tôi, tôi biết chị cũng yêu con mình. Tôi là người hay ngợm cũng chẳng liên quan gì tới bé, nếu chị là một người thông minh, chị phải hiểu rằng chẳng có gì quan trọng bằng việc cho Tiểu Lỗi một tuổi thơ tốt đẹp.”
Lúc này, một chiếc ly chân dài bỗng được đưa đến trước mặt họ: “Tôi nghĩ chắc anh Tư muốn nói, tôi không muốn làm quen với cô, cô chẳng mang lại được giá trị gì cho tôi cả, chỉ tổ phí thời gian của tôi thôi, quan trọng là cô còn xấu nữa.”
Phũ phàng quá thể. Người phụ nữ ngẩng đầu, muốn xem kẻ kia là ai mà dám ăn nói trơ tráo như vậy, không ngờ đập vào mắt lại là gương mặt cợt nhả của một trong bốn cậu ấm lập nghiệp từ mỏ than, tên này sau thời nghiệp mỏ suy thoái thì đã chuyển sang lĩnh vực phim ảnh, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.
Chu Yên cao hơn một khúc, cúi xuống ghé tai chị ta mà thầm thì: “Trước mặt con trẻ, tu mồm tu miệng đi. Bằng không chị sẽ không biết tôi mất trinh năm bao nhiêu tuổi, mà sẽ chỉ biết cảm giác khóc không ra nước mắt khó chịu cỡ nào đấy.”
Chu Tư Nguyên lắc đầu, kéo cậu bé kia đến giới thiệu với cô: “Chị ơi, đây là bạn Quách Tiểu Lỗi mới chuyển tới từ trường Tiểu học số 2. Bạn ấy học giỏi cực, là bạn thân của em đấy.”
Cô ả hoàn toàn biến sắc, biết có nán lại cũng chỉ rước thêm bực vào người, thế là đành bưng rượu ảo não rời đi.
Tư Văn nhìn anh ta: “Anh cũng khỏi.”
Lục Hoạt?
Bây giờ thì đến phiên người đàn ông nọ bá vai Tư Văn, đáp lại, hắn cầm bàn tay anh ta giật về trước rồi lại đẩy thật mạnh ra sau, tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một. Anh ta hít một hơi đau điếng, giậm chân bình bịch, ôm tay ngồi thụp xuống: “Shit!”
Tư Văn nhìn anh ta: “Anh cũng khỏi.”
Trước lúc tiếp cận, người đàn ông đã từng cho người điều tra Tư Văn, ông chủ của Dược phẩm Đông Thăng. Cứng đối cứng không được, mà mềm mỏng quá người ta lại khinh cho. Anh ta định bụng cứ lân la làm quen rồi tính tiếp, nào ngờ chỉ vậy thôi hắn cũng không chịu.
Đã không dây vào được, chi bằng dứt khoát tránh xa.
Cùng lúc đó, Vi Lễ An bước vào từ phía cầu thang. Anh ta thấy Chu Yên thì hai mắt sáng lên rồi lại nhanh chóng trầm xuống, cuối cùng vẫn bước đến chào cô theo phép lịch sự.
Bình thường Tư Văn có thể nói là khá ôn hòa với người lạ, hắn vẫn sẽ lịch sự trả lời khi được hỏi, hoặc ngỏ ý xin lỗi nếu không muốn bàn luận. Đó đã là thói quen kể từ khi hắn bước lên địa vị cao.
“Anh đang bảo tôi tới đón anh à?”
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thời gian để giao thiệp với họ, Cấp dưới tỏ vẻ kinh ngạc, song không dám hỏi gì. Anh ta nhận lệnh xong thì Phùng Trọng Lương lại đổi ý: “Mà thôi. Cậu đi tìm hiểu vụ Lục Hoạt năm xưa đi.”Hắn đang đợi ai đó.hắn phải đảm bảo quanh mình không có bất kì ai, để mở đường cho người nên xuất hiện.
#
Tư Văn đứng đó lâu như vậy chính là để chờ ông xuất hiện, ấy thế mà lúc ông tìm tới thì hắn lại không chịu gặp.
Phải đến cuối bữa tiệc, hắn mới nhận được một chiếc thẻ phòng kèm lời nhắn Cục trưởng Phùng muốn gặp hắn.
Hắn nghía tấm thẻ trong tay, sau đó thờ ơ liệng luôn xuống bể bơi, đoạn quay người đi mất.
“Đường ấy xe cộ đông nghẹt, thế mà em dám chạy ra tận chỗ đèn giao thông à?” Chu Yên vừa nói vừa ghé qua đại lý ô tô cạnh đó. Có cậu nhân viên đội mũ lưỡi trai chạy ra đón, thấy cô đang gọi điện thoại thì lẳng lặng đứng chờ.Ngày vợ sinh thì anh ở tiền tuyến, lúc vợ mất anh cũng không kịp về. Về sau bị gia đình ép đi bước nữa, anh gặp người ta một lần rồi cưới luôn, xong xuôi lại quay về đơn vị, ngày đêm công tác.#
Chu Yên nhíu mày, mím chặt môi.
Bầu không khí chuẩn mực dần dần bị thay thế bởi vẻ xa xỉ kệch cỡm. Đám khách diêm dúa cố trưng ra những gương mặt thật đường hoàng, cốt che đi nội tâm phấn khích của một lũ chó mới xổng chuồng.
Trong căn phòng nọ, Phùng Trọng Lương đương nhíu hai hàng mày. Ông sai người đưa thẻ phòng cho Tư Văn để tỏ ý muốn gặp mặt. Nhưng chẳng bao lâu sau cấp dưới lại báo vớiKhông phải vì ông căng thẳng hay sợ hãi, mà vì ông không đoán được lý do Tư Văn xuất hiện tại đây.
Phải ráng lên nhé. Xin mày đấy. Ít nhất hãy để tao được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đã.Ông sai người đưa thẻ phòng cho Tư Văn để tỏ ý muốn gặp mặt. Nhưng chẳng bao lâu sau cấp dưới lại báo với ông rằng, Tư Văn đã ném tấm thẻ kia đi.
Tư Văn đứng đó lâu như vậy chính là để chờ ông xuất hiện, ấy thế mà lúc ông tìm tới thì hắn lại không chịu gặp.
Ừm, quả nhiên thế này thuận mắt hơn nhiều.
Đáng sợ chính là ở chỗ đó. Hắn đang đùa bỡn ông, đùa bỡn một cách trắng trợn.
“Vâng.”
Phùng Trọng Lương nghiến răng, máu dồn lên não, vung tay hất luôn cái bàn trước mặt. Cấp dưới nghe thấy tiếng động thì xộc vào: “Thầy! Có chuyện gì thế?”
#
Phùng Trọng Lương thở hổn hển, ngực phập phồng như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc: “Cậu giao vụ đường dây buôn ma túy ở trại của họ Hà cho thằng Triều theo dõi đi, rồi theo tôi đến Kỳ Châu.”
Cấp dưới tỏ vẻ kinh ngạc, song không dám hỏi gì. Anh ta nhận lệnh xong thì Phùng Trọng Lương lại đổi ý: “Mà thôi. Cậu đi tìm hiểu vụ Lục Hoạt năm xưa đi.”
Lục Hoạt?
Chợt có một người phụ nữ nóng bỏng đủng đỉnh tiến lại gần Tư Văn: “Anh Tư, ta làm quen chút nhé?”
Cấp dưới thắc mắc: “Sao vậy ạ? Chẳng phải vụ án đó đã kết thúc từ lâu rồi sao? Chỉ còn tên trùm là chưa bắt được, nhưng mấy năm nay chúng ta cũng không bắt gặp ai có lối hành động giống gã, có khi đã chết từ đời nào rồi cũng nên?”
Anh ta nói vậy cốt chỉ muốn Phùng Trọng Lương thả lỏng, nào ngờ những lời ấy như đổ thêm dầu vào lửa.
Nụ cười của Chu Tư Nguyên tắt ngúm.
Phùng Trọng Lương bước đến, tát thẳng vào gáy anh ta: “Cậu là ai! Hả? Nói! Cậu là ai?”
Chu Yên suy ngẫm: “Anh cho tôi mượn hay cho hẳn?”
Cấp dưới mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng thân là cảnh sát, anh ta vẫn đứng thẳng lưng, đón từng cú tát của Phùng Trọng Lương, hô vang: “Tôi là cảnh sát!”
“Xe tôi hỏng, đang sửa rồi.”
“Cảnh sát gì!?”
“Cảnh sát Phòng chống ma túy!”
Mắt Phùng Trọng Lương vằn lên, gương mặt lộ vẻ thất vọng: “Đây là lựa chọn của chính cậu, không ai ép cậu cả! Cậu đã chọn trao mạng sống cho đất nước rồi! Cậu phải biết nghĩa vụ của mình là gì chứ! Những lời vô trách nhiệm như vậy mà cậu cũng nói ra được à!?”
#
Mũi cấp dưới cay xè, môi run run: “Tôi sai rồi!”
Phùng Trọng Lương bực bội: “Ra ngoài!”
Cấp dưới cúi gập lưng chào ông, nghiêm cẩn xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại, hai chân Phùng Trọng Lương bấy giờ cũng đã đến giới hạn, ông chống tay lên bàn, run rẩy mò lọ thuốc từ trong túi, mở nắp đổ ra hai viên rồi nuốt luôn vào bụng, không buồn cả uống nước.
Chu Yên hy vọng cậu có thể giữ mãi sự trong sáng ấy, không bao giờ phải biết rằng, trên thế gian vẫn còn những nơi không được thấy ánh mặt trời. Cô cũng đang nỗ lực hết mình để đưa ánh mặt trời đến bên Chu Tư Nguyên.
Ông đặt lọ thuốc về, ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, tự hỏi tấm thân tàn tạ này còn kiên trì được bao lâu nữa.
Những đứa trẻ ngoan xứng đáng có được điều đó.
Cánh cửa khép lại, hai chân Phùng Trọng Lương bấy giờ cũng đã đến giới hạn, ông chống tay lên bàn, run rẩy mò lọ thuốc từ trong túi, mở nắp đổ ra hai viên rồi nuốt luôn vào bụng, không buồn cả uống nước.Phải ráng lên nhé. Xin mày đấy. Ít nhất hãy để tao được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đã.
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thời gian để giao thiệp với họ, hắn phải đảm bảo quanh mình không có bất kì ai để mở đường cho người nên xuất hiện.
Quách Tiểu Lỗi chìa bàn tay nhỏ bụ bẫm đến: “Em chào chị ạ.”Ông ta không sợ hắn, chỉ kinh ngạc mà thôi. Nhưng có là gì đi nữa thì hắn cũng đã đạt được mục đích.Chu Yên nói tiếp: “Tôi rất yêu bé nhà tôi, tôi biết chị cũng yêu con mình. Tôi là người hay ngợm cũng chẳng liên quan gì tới bé, nếu chị là một người thông minh, chị phải hiểu rằng chẳng có gì quan trọng bằng việc cho Tiểu Lỗi một tuổi thơ tốt đẹp.”#
Cấp dưới trở về phòng, báo lại chỉ thị của Phùng Trọng Lương với cục, sau đó mới đi rót cho mình một cốc nước. Uống đâu được một ngụm thì anh nghiến răng cắn miệng cốc, cổ nổi gân xanh, mặt mày tái mét.
Đúng vậy, trở thành cảnh sát phòng chống ma túy là lựa chọn của chính anh, cũng không phải vì anh giác ngộ được lý tưởng gì cao đẹp, tất cả chỉ là tình cờ bén duyên.
Năm ấy khi anh còn làm ở Cục Công an, cấp trên phát xuống một đợt hồ sơ xin gia nhập Cục Phòng chống ma túy cho ai có nhu cầu. Nghe nói quá trình xét duyệt rất khắt khe nên ai cũng nhắm mắt đăng ký, nghĩ chắc còn lâu mới đến phiên mình.
Cuối cùng chẳng hiểu thế nào anh lại được nhận.
#
Sau khi báo cáo thuyên chuyển công tác, anh và những đồng nghiệp bước vào đợt huấn luyện kéo dài ba tháng, trong tháng đầu ai không chịu nổi có thể nghỉ và về đơn vị cũ. Anh không còn nhớ bằng cách nào mình trụ được qua ba tháng khắc nghiệt đó mà không có lấy một lần than đau, sau đó thì anh được Cục trưởng Phùng giữ lại.
Phùng Trọng Lương thở hổn hển, ngực phập phồng như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc: “Cậu giao vụ đường dây buôn ma túy ở trại của họ Hà cho thằng Triều theo dõi đi, rồi theo tôi đến Kỳ Châu.”
Ba mươi tám năm sát cánh bên Cục trưởng Phùng trong sự nghiệp phòng chống ma túy, anh xông pha nơi đầm rồng hang hổ, qua bao phút cửu tử nhất sinh cũng chưa khắc nào nghĩ đến dừng bước.
Trước khi đến đây, người đàn ông này đã từng sai người điều tra Tư Văn và Dược phẩm Đông Thăng, đá chọi đá với hắn sẽ chẳng mang lại lợi ích gì, tỏ vẻ mềm mỏng khéo người ta còn chướng mắt. Anh ta vốn chỉ định lân la làm quen, kết quả hắn lại trưng vẻ người lạ chớ tới gần.
Ngày vợ sinh thì anh ở tiền tuyến, lúc vợ mất anh cũng không kịp về. Về sau bị gia đình ép đi bước nữa, anh gặp người ta một lần rồi cưới luôn, xong xuôi lại quay về đơn vị, ngày đêm công tác.
Vào thời khắc sinh tử, anh xả thân vì đồng đội để câu giờ cho họ trốn thoát, hậu quả là bị tật, thường xuyên lên cơn đau nhức, phải sống nhờ vào thuốc thang song anh chưa từng ta thán dù chỉ một câu.
“Dưới ga-ra có một chiếc SUV, chìa để ở lối vào.”
Anh có lỗi với nhiều người, nhưng anh không thẹn với nghề, không phụ lòng dân.
Chu Tư Nguyên đáp: “Mới nãy em thi chạy với bạn Quách Tiểu Lỗi, bạn ấy bảo nếu em chạy đến ngã tư trước thì sẽ cho em xem bài thi văn được điểm tối đa của bạn ấy, xong em chạy thắng chị ạ! Giờ trông bạn ấy có vẻ hơi buồn xíu.”
Anh không biết liệu mình có thể trở thành một tượng đài như Cục trưởng Phùng hay không, nhưng anh thấy, trở thành một người sống không thẹn với lương tâm cũng tốt đấy chứ.
Chính anh đã chọn kiên trì suốt ba tháng đó, thế nên anh phải sống với lựa chọn của mình.
Chu Yên nói tiếp: “Tôi rất yêu bé nhà tôi, tôi biết chị cũng yêu con mình. Tôi là người hay ngợm cũng chẳng liên quan gì tới bé, nếu chị là một người thông minh, chị phải hiểu rằng chẳng có gì quan trọng bằng việc cho Tiểu Lỗi một tuổi thơ tốt đẹp.”
Cục trưởng Phùng mắng rất đúng.
Chu Yên giải thích: “Tôi đến đón bé nhà, thấy hai đứa quấn nhau quá nên vừa dẫn cả hai đi ăn, đang định đưa Tiểu Lỗi về.”
Chu Yên hít sâu một hơi: “… Vậy anh tự đi mà về.”
Lần này, anh sai thật rồi.
Người phụ nữ hoàn hồn, Quách Tiểu Lỗi chưa kịp chào lại đã bị chị ta kéo lên xe, sập mạnh cửa rồi nổ máy. Quách Tiểu Lỗi bèn hạ cửa kính xuống, thò đầu ra chào hai chị em, khẩu hình khoa trương: “Chào Chu Tư Nguyên. Chào chị ạ.”
Vi Lễ An thấy vậy thì siết cây cơ, chặt đến nỗi xương mu tay gồ lên. Anh ta gắng nén cơn ghen để giữ giọng mình nghe thật bình thường, lặp lại câu hỏi trong cuộc gọi đầy lúng túng lần trước: “Cô yêu anh ta à?”Chu Yên vươn tay về phía cậu bé: “Nếu Tiểu Lỗi không vội về thì đi cùng Tư Nguyên nhé.”#
Rời khỏi khách sạn, Tư Văn ngồi vào ô tô. Hắn hơi ngửa đầu, nhắm mắt nhớ lại vẻ kinh ngạc ẩn trong cái nhìn ban nãy của Phùng Trọng Lương.
Chu Yên vươn tay về phía cậu bé: “Nếu Tiểu Lỗi không vội về thì đi cùng Tư Nguyên nhé.”
Ông ta không sợ hắn, chỉ kinh ngạc mà thôi. Nhưng có là gì đi nữa thì hắn cũng đã đạt được mục đích.
Tư Văn lấy điện thoại ra, định bụng bảo thư kí xin đường bay trước để ngày mai còn về Kỳ Châu. Bên kia vừa bắt máy là hắn nói luôn: “Mười giờ ngày mai về.”
“Vậy em sang nhà bác hàng xóm làm bài nhé, chị đi lấy thuốc cho em.”
Đáp lại chỉ là sự im lặng.
Vẻ bình thản trên mặt Chu Yên biến mất.
“Cảnh sát Phòng chống ma túy!”
Hắn cau mày: “Không nghe thấy à?”
“Anh đang bảo tôi tới đón anh à?”
Cấp dưới cúi gập lưng chào ông, nghiêm cẩn xoay người rời đi.
Là giọng của Chu Yên.
Vừa lưu số xong thì Chu Tư Nguyên gọi đến, Chu Yên bắt máy, nghe tiếng hổn hển truyền đến từ đầu bên kia: “Chị ơi, hôm nay bọn em được nghỉ nửa buổi liền!”
Tư Văn mở mắt, nhíu mày đưa điện thoại ra xa, đúng là số Chu Yên thật. Hắn xoa ấn đường, bảo cô: “Hai giờ chiều mai đến sân bay đón tôi.”
“Tôi đón anh bằng gì?”
Phải đến cuối bữa tiệc, hắn mới nhận được một chiếc thẻ phòng kèm lời nhắn Cục trưởng Phùng muốn gặp hắn.
“Cô tự tìm cách đi.”
Thế giới trong mắt cậu công bằng và đẹp đẽ.
“Xe tôi hỏng, đang sửa rồi.”
Chu Yên ngồi chống cằm trong phòng hóa trang, nhìn điện thoại mà vô thức mỉm cười. Cửa bỗng mở ra, giám đốc vào gọi đào qua phòng VIP, trong đó không có tên cô.
“Tôi cũng không định ngồi xe cô đâu.”
Chu Yên hít sâu một hơi: “… Vậy anh tự đi mà về.”
“Dưới ga-ra có một chiếc SUV, chìa để ở lối vào.”
Chu Yên suy ngẫm: “Anh cho tôi mượn hay cho hẳn?”
Mũi dùi mang tên “bất công” chưa bao giờ thôi tìm kiếm nạn nhân. Nhìn đứa trẻ dưới ánh dương kia mà xem, cậu nào biết trên mảnh đất phồn hoa này có một nơi gọi là mồ chôn tập thể. Ở đó không có nắng, chỉ có mấy dải mương đen hôi thối, lúc nhúc những phân, những giòi, và chồng chất những thi thể.
Tư Văn đang mệt mỏi, không đáp mà cúp máy luôn.
Chu Tư Nguyên không bao biện mà chỉ ngoan ngoãn nhận sai: “Em biết lỗi rồi.”
Tài xế thấy hắn nói chuyện xong rồi mới hỏi: “Thưa ngài, giờ ta đi đâu ạ?”
Tư Văn nhắm mắt: “Về khách sạn.”
Người phụ nữ lườm Quách Tiểu Lỗi, cất giọng eo éo: “Tôi là mẹ của thằng bé!”Tư Văn nhắm mắt: “Về khách sạn.”#
Chu Yên bị dập máy cũng không quá để tâm, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì mới, giống như hắn đang muốn trả đũa những lần cô dập điện thoại của hắn vậy. Cô lưu dãy số vừa nãy lại vào máy, để tên là “Tư Văn”, xong nhìn một hồi lại xóa đi, đổi thành “Lão già khốn kiếp”.
Rời khỏi khách sạn, Tư Văn ngồi vào ô tô. Hắn hơi ngửa đầu, nhắm mắt nhớ lại vẻ kinh ngạc ẩn trong cái nhìn ban nãy của Phùng Trọng Lương.
Ừm, quả nhiên thế này thuận mắt hơn nhiều.
Chu Yên ngồi chống cằm trong phòng hóa trang, nhìn điện thoại mà vô thức mỉm cười. Cửa bỗng mở ra, giám đốc vào gọi đào qua phòng VIP, trong đó không có tên cô.
Cô sờ bao thuốc, rời Kẹo vào quán bida bên cạnh thuê bàn một tiếng.
Chủ quán lại tặng cô một cốc trà Bá Tước, còn cho thêm một cái bánh bao: “Dạo gần đây chẳng thấy chị tới gì cả. Chị bận à?”
Chu Yên ngẫm lại mấy tháng gần đây, kể ra cũng không bận gì lắm: “Bình thường.”
Cùng lúc đó, Vi Lễ An bước vào từ phía cầu thang. Anh ta thấy Chu Yên thì hai mắt sáng lên rồi lại nhanh chóng trầm xuống, cuối cùng vẫn bước đến chào cô theo phép lịch sự.
Chính anh đã chọn kiên trì suốt ba tháng đó, thế nên anh phải sống với lựa chọn của mình.
Chu Yên chào lại, không phải kiểu qua loa chiếu lệ, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là bận tâm.
“Tôi cũng không định ngồi xe cô đâu.”Chủ quán dọn một bàn cho Vi Lễ An rồi quay lại thầm thì với Chu Yên: “Mấy nay ngày nào anh ta cũng tới chơi, chơi được một lúc thì ngồi ngẩn ngơ nhìn Kẹo.”
Chu Yên cũng không quá để bụng, cô cầm một cây cơ về bàn, vào tư thế chuẩn rồi đánh một đường phá bóng lăn tứ tán.
Hai người cứ thế chơi riêng lẻ trong cùng một phòng. Biểu cảm cũng như tâm trí Chu Yên đều tập trung vào bida. Còn Vi Lễ An trông thì có vẻ là đang chơi bóng, nhưng trong đầu chẳng nghĩ được gì khác ngoài cô.
Anh ta nói vậy cốt chỉ muốn Phùng Trọng Lương thả lỏng, nào ngờ những lời ấy như đổ thêm dầu vào lửa.
Chơi hết hai ván, cuối cùng anh ta vẫn nhịn không nổi phải tới bắt chuyện: “Cô học chơi bida cùng ai thế?”
“Tư Văn.”
Đúng là Tư Văn đã dạy cô thật, nhưng hắn không phải một người thầy kiên nhẫn, vừa dạy xong là kệ cô luôn. Về sauĐúng là Tư Văn đã dạy cô thật, nhưng hắn không phải một người thầy kiên nhẫn, vừa dạy xong là kệ cô luôn. Về sau cô bắt đầu thích bida rồi cứ thế chơi một mình, dần dà giỏi hơn cả hắn. Từ đó, hắn không chơi trò này nữa.“Chị hiểu mà, tôi bươn chải ở Kẹo, không phải hạng tốt lành gì đâu.”Chu Yên đề nghị đưa Quách Tiểu Lỗi về nhà trước, xin phép phụ huynh của cậu bé rồi hai đứa trẻ lại cùng chơi, bấy giờ cả hai mới đồng ý. cô bắt đầu thích bida rồi cứ thế chơi một mình, dần dà giỏi hơn cả hắn. Từ đó, hắn không chơi trò này nữa.
Đáp lại chỉ là sự im lặng.Hắn không thích có người chơi gì giỏi hơn mình, nhỏ nhen như thế đấy.Hắn không thích có người chơi gì giỏi hơn mình, nhỏ nhen như thế đấy.
Phũ phàng quá thể. Người phụ nữ ngẩng đầu, muốn xem đây là ai mà dám ăn nói trơ tráo như vậy, không ngờ đập vào mắt lại là gương mặt cợt nhả của một trong bốn cậu ấm lập nghiệp từ mỏ than, tên này sau thời nghiệp mỏ suy thoái thì đã chuyển sang lĩnh vực phim ảnh, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.Nghĩ đến đây, nét mặt Chu Yên thoáng dịu lại, cô vô thức sờ mũi, giấu đi những cảm xúc chân thật.
Vi Lễ An thấy vậy thì siết cây cơ, chặt đến nỗi xương mu tay gồ lên. Anh ta gắng nén cơn ghen để giữ giọng mình nghe thật bình thường, lặp lại câu hỏi trong cuộc gọi đầy lúng túng lần trước: “Cô yêu anh ta à?”