Nghe A Công nói vậy, bỗng khuôn mặt điềm đạm của người đàn ông thanh bào khuôn mặt khẽ biến, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, lại thêm ông ta luôn vận chuyển một luồng chân khí làm biến ảo khuôn mặt, thế nên người khác không nhìn thấy được sự biến đổi trên gương mặt của ông ta.
Ti Mệnh đứng bên cạnh A Công, không hiểu sao trong lòng xuất hiện một cảm giác, dường như người đàn ông mặc thanh bào đó đang tập trung nhãn mục lên người mình. Hắn không khỏi lạnh người một cái, cũng may có A Công đứng bên cạnh, ôn hòa truyền một luồng chân khí ấm áp khiến cho tâm tình của hắn bình ổn hơn rất nhiều.
Lại nói, nghe khẩu khí của người đàn ông thanh bào và A Công, dường như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Tuy người đàn ông áo tím kia là Thượng man Phong Tuyết bộ lạc, luận địa vị thì cao hơn A Công, còn thực lực thì dĩ nhiên mạnh mẽ hơn A Công, thế nhưng nhìn phong cách nói chuyện thì lại đem A Công đặt ngang bằng với mình. Tựa hồ giữa hai người bọn họ không có khoảng cách địa vị gì cả, mà lại giống như là hai người bạn thân chí cốt.
Chỉ là không hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt già nua của A Công, hắn lại cảm giác dường như tâm tình của A Công không được tốt lắm khi phải đối diện với người bạn cũ này.
- Đồng Tường bái kiến Thượng Man Phong Tuyết.
Lúc này, Đồng Tường đứng phía sau lưng A Công bỗng bước lên một bước, hướng người đàn ông thanh bào khẩn trương bái lễ. Sau Đồng Tường thì những người khác cũng lần lượt hành lễ, đám Ti Mệnh, Kha Thiên Lạc dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Bỗng ông ta chuyển dời sự chú ý lên người Kha Thiên Lạc, giọng nói nghiêm nghị vang lên:
- Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ mà lực thực không tệ. Ngươi tên gì?
- Bẩm Thượng Man, tôi tên Kha Thiên Lạc.
Được Thượng Man Phong Tuyết bộ lạc chú ý đến, Kha Thiên Lạc trong lòng không khỏi mừng rỡ. Trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc, nếu như trong đại lễ thể hiện tốt, biết đâu lại được người đàn ông này chú trọng.
Mà người đàn ông này không chỉ chú ý đến một mình Kha Thiên Lạc, khi liếc qua chỗ Tang Tương thì nội tâm càng giật mình hơn nữa. Kha Thiên Lạc năm nay mười lăm tuổi, là tộc nhân của tiểu bộ lạc, thế nhưng tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu đúng là làm người ta kinh ngạc. Nếu như tại bộ lạc trung giai như Phong Tuyết bộ lạc, nhất định là sẽ được chú trọng bồi dưỡng. Tương lai có thể đột phá Tẩy Cốt cảnh không thể nghi ngờ.
Nhưng còn nha đầu Tang Tương, năm nay bất quá chỉ mới gần mười ba tuổi, vậy mà tu vi cũng không hề thua kém gì Kha Thiên Lạc. Thậm chí lờ mờ còn muốn mạnh hơn đôi chút. Trong lòng người đàn ông thanh bào tự hỏi, từ lúc nào Dịch Ân tìm ra được mấy đứa nhỏ tài năng đến như vậy.
Chỉ là ông ta chưa kịp khen ngợi một tiếng thì khuôn mặt khẽ động, quay mặt nhìn về phía tây. A Công dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng giống như Man công Phong Tuyết bộ lạc nhìn về hướng đó, chỉ thấy nơi hướng ấy có một điểm đen xuất hiện.
Để ý kỹ thì điểm đen này thực ra là một con rắn khổng lồ. Con rắn này cũng được vẽ ra từ Man văn, chủ nhân của nó dĩ nhiên cũng là một cường giả Tẩy Cốt cảnh.
Khi con rắn bay cách thành đá chừng trăm mét thì dừng lại, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến:
- Khúc Yên bái kiến Thượng Man.
Ti Mệnh hướng mắt nhìn lên, khoảng cách khá xa, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ mà thôi. Người kia là một bà lão tóc trắng, khoắc trên người áo bào màu đen tuyền. Nghe giọng nói lạnh lẽo như vậy, chắc hẳn tính cách rất khắc nghiệt.
Đứng trên lưng con rắn, sau lưng bà lão có khoảng tầm mười bốn, mười lăm người. Từ khí tức trên người toát ra, thực lực của người mạnh nhất tuyệt đối không kém hơn Đồng Tường. Đứng ở chính giữa được mấy người này thủ hộ là năm tên thanh thiếu niên. Ti Mệnh tuy chưa mở Thiên Khải, nhưng nhiều năm qua tiếp xúc với không ít cường giả trong bộ lạc, thế nên có thể cảm giác được, những người này thực lực tương đương với Kha Thiên Lạc.
Người đàn ông thanh bào gật đầu, cách không nâng mấy người ở trên lưng con rắn đứng dậy.
- Doãn Dương, Từ Báo, hai ngươi thay ta chiêu đãi khách quý ở đây.
Người đàn ông nhìn Từ Báo và một người khác đi cùng với gã ta, chậm rãi re mệnh lệnh.
- Tuân lệnh A Công.
Từ Báo và gã đàn ông tên Doãn Dương cung kính tuân mệnh. Chỉ thấy người đàn ông gật đầu hài lòng, rồi sau đó nhìn U Đô bộ lạc A Công Dịch Ân và Lạc Vân bộ lạc A Công Khúc Yên nói tiếp:
- Hai vị đều là bằng hữu nhiều năm không gặp của lão phu, nhân có người mới dâng lên một ít linh trà thượng hạng, hy vọng hai vị có thể cùng ta nhấm nháp luận bàn.
Nói xong, ông ta chuyển người lại, hướng về phía nội thành mà rời đi. Bà lão Man công Lạc Vân bộ lạc lệnh cho con rắn hạ xuống đất, sau đó phân phó dặn dò người trong bộ lạc. A Công cũng hành động tương tự như vậy, làm xong thì cùng với bà ta đi theo hướng của người đàn ông áo tím.
Ở lại tại đây là đám người U Đô bộ lạc và Lạc Vân bộ lạc. Từ Báo ánh mắt quét quanh một lần, rồi sau đó nói:
- Trừ đám trẻ ra thì các vị đều là người quen, đến Phong Tuyết bộ lạc cũng không vài lần, ít nhiều cũng biết được quy cũ thế nào. Ta tên Từ Báo, lần này phụ trách đón tiếp các vị. Mời theo ta đi vào trong thành.
Từ Báo nhảy lên lưng hoang thú Độc Giác Man Ngưu, thúc giục nó đi vào trong thành. Đồng Tường không chậm, nhanh chóng đưa tộc nhân trong bộ lạc đi theo vào.
Bên trong nội thành, trước mặt Ti Mệnh hiện ra một cái quảng trường khổng lồ. Tại quảng trường có rất đông người qua lại, hầu như đều là người của bộ lạc Phong Tuyết cả. Từ Báo dẫn bọn họ đi đến nơi đón tiếp khác nhân, không lâu sau thì thấy có mười mấy cao thủ Phong Tuyết bộ lạc đứng đợi sẵn.
Từ Báo thì phụ trách đón tiếp Lạc Vân bộ lạc, còn người tên Doãn Dương thì phụ trách U Đô bộ lạc. Phân chia ra đón tiếp, như vậy quản lý dễ dàng hơn rất nhiều. Trông thái độ của bọn họ khá lễ phép, so với lần đầu gặp mặt hùng hổ khác biệt rất nhiều. Chỉ là từ trên người bọn họ, cái biểu hiện lễ phép kia chỉ là ẩn đi thái độ kiêu ngạo mà thôi. Dù biết rõ vậy, nhưng chẳng ai lên tiếng cả. Người ta là tộc nhân bộ lạc trung giai, đương nhiên có tư cách làm ra cái loại kiêu ngạo đối với tiểu bộ lạc như bọn họ.
Sau khi Doãn Dương dẫn người U Đô bộ lạc đến nơi nghỉ ngơi, trao đổi với Đồng Tường một lúc thì liền cáo từ. Đồng Tường bước vào bên trong ngôi nhà đá, đây chính là nơi nghỉ ngơi của U Đô bộ lạc.
- Lần này đến Phong Tuyết bộ lạc, mặc dù mang tiếng là tham gia đại lễ tuyển chọn thiên tài, nhưng thực chất là để các ngươi mở rộng tầm mắt, biết được sự cường đại của bộ lạc trung giai là như thế nào, nhìn thấy được sự chênh lệch giữa các ngươi và những cường giả thế hệ đồng giai của Phong Tuyết bộ lạc và các bộ lạc khác.
Đồng Tường thanh âm nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn đám Kha Thiên Lạc, nói.
- Phong Tuyết bộ lạc là một bộ lạc trung giai, cùng thế hệ với các ngươi có rất nhiều thiên tài, các bộ lạc khác ít nhiều cũng có vài người không thể xem thường, thế nên nếu có thể kết giao được với những thiên tài này là một chuyện tốt, hẳn có lợi ích không nhỏ đối với chuyện tu hành của các ngươi. Kết giao với bất kỳ tộc nhân bộ lạc nào cũng được, ngoại trừ bộ lạc Mộ Lan - tử địch của bộ lạc U Đô chúng ta. Còn một điều nữa, cần phải nhớ kỹ, tại nội thành Phong Tuyết bộ lạc nghiêm cấm tư đấu, một khi bị phát hiện, chỉ sợ ngay cả A Công ra mặt cũng khó mà giảm nhẹ tội cho các ngươi.
- Trương Long, ngươi giao tiếp với bộ lạc Phong Tuyết nhiều nhất, kiến thức so với ta hẳn là hơn xa, có gì cần giới thiệu thì nói sơ lược cho bọn chúng. Ta có chút việc, đến tối sẽ trở về.
Người tên Trương Long khá trẻ tuổi, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ năm. Nếu không tính đám thanh thiếu niên Kha Thiên Lạc ra thì Trương Long là người có tu vi thấp nhất. Chỉ là hắn phụ trách việc liên lạc với bộ lạc Phong Tuyết nhiều nhất, thế nên nắm bắt được rất nhiều thông tin. Mục đích đưa Trương Long đi theo chính là để cung cấp thông tin cho đám Kha Thiên Lạc.
Đồng Tường sau khi nói luyên thuyên một hồi thì giao hết trọng trách lại cho Trương Long, còn bản thân thì rời khỏi, hướng về phía quảng trường mà đi. Trương Long so với Đồng Tường thì hiền lành hơn rất nhiều, mỉm cười ôn hòa hỏi:
- Các đệ có gì điểm gì thắc mắc thì cứ hỏi, ta sẽ giải đáp tất.
Kha Thiên Lạc lập tức giơ tay lên, nhìn Trương Long nói:
- Trương Long huynh, ta muốn biết trong số những kẻ cùng thế tệ với chúng ta, có những ai nổi bật.
Trương Long gật đầu, rồi sau đó giải đáp:
- Trước tiên nói về Phong Tuyết bộ lạc, nhân vật nổi bật trong số bọn họ thì rất nhiều, nhưng nếu luận về thực lực thì cần chú ý mười một người… đặc biệt nhất là ba người Hầu Quân Lâu, Chu Kiệt và Chu Lạc…
Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 9: Mục đích tu hành của dị sĩ
Kha Thiên Lạc đặt mục tiêu rất cao khi đến Phong Tuyết bộ lạc, không chỉ vì sư phụ Đồng Tường mà còn chính vì bản thân hắn nữa. Kha Thiên Lạc muốn trở thành một cường giả giống như trong câu chuyện mà a ba đã từng kể cho hắn nghe, là câu chuyện cách đây hơn trăm năm trước về một dị sĩ trẻ tuổi.
Phụ thân hắn kể rằng, dị sĩ nọ là một gã thanh niên trẻ tuổi của một tiểu bộ lạc. Hắn ta có thể nói là một bất thế kỳ tài, khi gã thanh niên đó đồng tuổi với Kha Thiên Lạc, trong bộ lạc thế hệ đồng giai không có người nào xứng đáng so sánh với hắn cả. Thậm chí cả một số trưởng bối trong làng, dù hơn hắn tận hai tiểu giai, thế nhưng cũng không thể đánh bại được, có chăng chỉ là chiếm thượng phong mà thôi.
Rồi tại đại lễ tuyển chọn thiên tài gã ta đại triển thần uy, khảo nghiệm tinh thần cấm chế, hắn đứng thứ hạng đầu tiên; chiến đấu so tài giữa các bộ lạc, ngay cả thiên tài của bộ lạc trung giai cũng không thể ngăn cản nổi sức mạnh kinh hồn của người nọ. Đại lễ lần đó, tất cả những kẻ được xưng tụng là thiên tài đều bị hắn đạp đổ dưới chân cả.
Kha Thiên Lạc càng nghe càng cảm thấy phấn khích, trong tâm niệm của hắn, người nọ mới đích thực là cường giả chân chính. Thiên phú chỉ là một phần, nỗ lực rèn luyện mới là quyết định thực lực mạnh yếu. Người kia chỉ là tộc nhân của một tiểu bộ lạc, tài nguyên được cung cấp để tu luyện nào có thể sánh bằng những thiên tài của các bộ lạc trung giai, nhưng bằng cách rèn luyện không ngừng nghỉ, hắn đã vượt qua tất cả những người khác để trở thành đệ nhất cường giả trong thế hệ đó. Kha Thiên Lạc cũng muốn tận hưởng cảm giác như vậy, trở thành người mạnh mẽ nhất, vì vậy hắn luôn cố gắng ngày đêm tu luyện, khiến cho bản thân biến mạnh.
Ti Mệnh ngồi ngay bên cạnh Kha Thiên Lạc, bỗng nhìn thấy khóe miệng Kha Thiên Lạc cong lên một nụ cười tà mị. Nụ cười này giống như là đang phấn khích, chờ đợi thách thức vậy. Hắn đang định nói gì đó thì một mùi hương dịu ngọt thoang thoảng xộc vào mũi, bên tai một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên:
- Ti Mệnh ca ca, một lát nữa có thể đi dạo với muội được không?
Giọng nói này dĩ nhiên là của nha đầu Tang Tương. Ti Mệnh quay mặt nhìn qua thì thấy cô gái này đang nở nụ cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn mình. Hắn cũng mỉm cười đáp lại, nhẹ giọng gật đầu đáp:
- Được, đợi Trương đại ca…
Hắn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên ở bên ngoài có một bóng người bước vào. Đó là một gã đàn ông dáng người nhỏ nhắn, trên người mặc áo bào màu xám tro, trông khá yếu ớt, tựa như một thư sinh vậy. Gã ta nhìn về phía đám Kha Thiên Lạc, hỏi:
- Ở đây người nào là Ti Mệnh, theo ta vào gặp A Công.
Trương Long và mọi người bộ lạc U Đô ngạc nhiên, nhãn quan dồn hết sự chú ý về phía Ti Mệnh đang ngồi ở bên cạnh Kha Thiên Lạc. Kha Thiên Lạc thì đã biết chuyện của Ti Mệnh, tuy nhiên khi được chính Man công Phong Tuyết bộ lạc triệu vào thì cũng không kiềm được sự kinh ngạc.
- Ta là Ti Mệnh.
Ti Mệnh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng đứng dậy, hướng thư sinh áo xám nói. Chỉ thấy gã thư sinh dùng ánh mắt dò xét Ti Mệnh, phát hiện trên người Ti Mệnh lại không có chút dao động khí tức nào, nội tâm hơi ngạc nhiên.
- Ngươi đi theo ta.
Gã cũng không kéo dài thời gian, mở miệng nói một câu rồi xoay người bước ra bên ngoài.
- Tương nhi, một lát nữa sau khi xong chuyện ta sẽ đến tìm cô.
Tang Tương đang định nói gì đó thì Ti Mệnh đã nhanh chân lướt qua, hướng chỗ thư sinh Phong Tuyết bộ lạc đang chờ ở bên ngoài. Nhìn sắc mặt Tang Tương, có lẽ trong lòng đang hơi lo lắng. Đúng lúc đó thì Kha Thiên Lạc tiến sát gần đến, nhẹ nhàng vỗ vai, vừa mở miệng nói vài câu trấn an.
Ra bên ngoài, chỉ thấy người thư sinh kia đang đứng đợi sẵn. Khi vừa thấy hắn thì man lực vận chuyện, chỉ cảm thấy nguyên khí trong thiên địa chợt mạnh mẽ dao động, dần dần tập trung lại ở phía trước người gã thư sinh, giây lát sau thì biến thành một tấm thảm.
- Bước lên đi.
Gã ta chậm rãi nói. Ti Mệnh gật đầu rồi đặt hai chân lên tấm thảm. Người thư sinh thoạt nhìn yếu ớt này, không ngờ cũng là một cường giả Tẩy Cốt cảnh. Bởi chỉ có cường giả Tẩy Cốt cảnh mới có thể vẽ ra được man văn cho bản thân. Tấm thảm mà Ti Mệnh đang đứng này chính là man văn của thư sinh.
Thư sinh tâm niệm điều động tấm thảm bay lên trên trời. Tốc độ di chuyển khá nhanh, thế nên chỉ một lúc thì hai người đã đến chỗ điện thờ ở trung tâm thành đá.
Ti Mệnh đưa mắt tham quan, trong ánh mắt không kiềm chế được sự ngạc nhiên. Điện thờ này lớn gấp ba lần điện thờ của bộ lạc U Đô hắn. Kiến trúc xa hoa, chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng khiến cho hắn cảm thấy áp lực rồi. Trông thấy điệu bộ của Ti Mệnh như vậy, gã thư sinh không khỏi có cảm giác kiêu ngạo.
- Vào trong đi, đừng để A Công chúng ta đợi lâu.
Gã ho khan một tiếng, nở nụ cười thân thiện với Ti Mệnh, rồi sau đó đi phía trước dẫn đường.
Tại một gian mật thất bằng đá khá rộng, ngồi bên trong là một người đàn ông trung niên mặc thanh bào và một ông lão râu tóc điểm bạc. Hai người này dĩ nhiên chính là A Công Dịch Ân và Man công Phong Tuyết bộ lạc.
Hai người họ ngồi trên bồ đoàn bằng đá đối diện nhau, ở chính giữa là một bàn cờ. Trông bàn cờ này rất giống với bàn cờ mà lúc A Công và Tang đại phu đã từng chơi với nhau.
Chỉ thấy Man công Phong Tuyết bộ lạc cầm khối ngọc cốt màu trắng đặt xuống bàn cờ, rồi sau đó ngẩn mặt lên, nhìn A Công mỉm cười nói:
- Nhiều năm không gặp, dường như tạo nghệ của ngươi đã thấp hơn hẳn.
- Cờ này là do ta dạy ngươi chơi, nhưng bây giờ lại không thể đấu lại ngươi.
A Công cầm một khối ngọc cốt màu đen đặt vào một ô trống, sau đó nhẹ giọng nói.
Bỗng có tiếng thở dài truyền đến, chính là của Man công Phong Tuyết bộ lạc. Tiếng thở dài ấy như kèm theo sự tiếc nuối.
- Năm đó sau khi ngươi rời đi, A Công của ta đã nói ngươi rất có khả năng bước vào Khai Khiếu cảnh. Và vị trí Thượng man này cũng là của ngươi chứ không phải ta.
A Công thân thể già nua chợt khựng lại, khuôn mặt thoáng biến đổi, nhưng sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường. Chậm rãi đáp:
- Khai Khiếu cảnh… ta làm sao mà có được cái tao ngộ bậc ấy.
- Khi ấy ngươi đồng ý, Phong Tuyết bộ lạc nhất định sẽ toàn lực trợ giúp ngươi, khả năng đột phá Khai Khiếu cảnh không phải là không có khả năng. Chỉ là ngươi…
- Mạnh Hạ, chuyện đã qua lâu rồi, ngươi cần gì phải nhắc lại.
Man công Phong Tuyết bộ lạc Mạnh Hạ đang định nói thì liền bị A Công chặn lại, dù là gọi đích danh bản thân, ông ta cũng không lấy làm nổi giận, chỉ thấy lại thở dài một tiếng nữa.
- Phải, mọi chuyện đã qua.
Man công Phong Tuyết bộ lạc Mạnh Hạ đưa mắt lên nhìn A Công, nói tiếp:
- Dịch Ân, lần này ngươi đến gặp ta, không lẽ là vì đứa nhỏ năm đó ngươi mang về?
A Công không nói gì, lẳng lặng gật đầu, xem như ngầm đồng ý với ý tứ của Man công Mạnh Hạ.
- Lúc ở ngoài thành, ta đã thử quan sát nó. Đứa nhỏ này trên người không có bất kỳ dao động khí huyết nào, chắc hẳn là do chưa mở được Thiên Khải.
Lúc ở trên thành, Man công Phong Tuyết bộ lạc Mạnh Hạ vốn đã chú ý đến gã thanh niên được A Công Dịch Ân bảo hộ, chính là Ti Mệnh. Tuy khi ấy chỉ lướt qua, thế nhưng bằng một thân tu vi của ông ta, tất cả trên người Ti Mệnh đều không thể giấu giếm được.
- Nó vốn không thể tu luyện, làm sao mà mở được Thiên Khải.
A Công giọng nói chậm rãi đáp.
Khuôn mặt Man công Phong Tuyết bộ lạc Mạnh Hạ khẽ biến, chỉ thấy hai hàng chân mày nhíu lại.
- Không thể tu luyện? Chuyện này… không thể nào.
Là Man tộc chân chính thì không thể nào không mở được Thiên Khải cả. Trừ phi là người ngoại tộc. Nhưng nếu là người ngoại tộc, Mạnh Hạ một khi lướt linh thức qua thì nhất định sẽ phát hiện. Ti Mệnh ngoại trừ hơi ốm yếu một chút, nhưng hơi thở tuyệt đối là người Man tộc.
Nếu đã là huyết thống Man tộc, sớm muộn gì cũng sẽ mở ra Thiên Khải để bước lên con đường tu hành, chưa từng có một trường hợp nào ngoại lệ cả. Mà A Công Dịch Ân lại nói Ti Mệnh không thể mở Thiên Khải, không thể tu luyện được, Mạnh Hạ làm sao không hiếu kỳ được.
- Mạnh Hạ, ngươi nói cho ta biết, mục đích cơ bản nhất của con người chúng ta khi tu hành là gì?
A Công không trả lời nghi vấn của Mạnh Hạ, mà lại hỏi sang một câu hỏi khác tưởng chừng như không hề liên quan gì đến Ti Mệnh. Là bạn thâm niên với nhau, với tính cách của A Công Dịch Ân thì có lẽ có ẩn ý nào đó sau câu hỏi này. Mạnh Hạ liền trả lời:
- Mục đích cơ bản nhất của dị sĩ chúng ta chính là kéo dài tuổi thọ, thậm chí là trường sinh bất tử như trong truyền thuyết.
- Ngươi nói không sai. Tu hành chính là để thân thể trở nên mạnh mẽ, để có thể kéo dài tuổi thọ. Việc tu hành vốn là bổ sung thiếu sót của cơ thể, chỉ cần lấy ngoại vật bù vào thiếu sót này thì cơ thể sẽ tiến hóa, tuổi thọ sẽ được kéo dài.
A Công gật đầu, đồng thời còn nói bổ sung thêm một vài ý tứ nữa. Chỉ là như vậy càng khiến cho Mạnh Hạo càng thêm tò mò, rốt cuộc vẫn chưa hiểu vì sao A Công lại hỏi một câu hỏi không liên quan như vậy. Không kiềm được, Man công Mạnh Hạ hai hàng chân mày nhíu lại, nhìn chằm chằm A Công, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ý của ngươi là gì?
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm