Tuy là đã biết được vì cái gì mà khiến hai người bị hoán đổi rồi. Nhưng mà vẫn không thể tìm ra cách giải quyết, nếu như Trì Hạc bảo cái này là ở chùa. Thì nhất định phải đến chùa hỏi thử xem sao.
"Phong Túc, cậu ngẩn ra làm gì thế? Mau ăn sáng đi." Trì Hạc ngồi đối diện gõ gõ lên mặt bàn hai cái.
Giọng nói của Trì Hạc kéo cậu về thực tại, nhìn cái bát mì ban nãy còn bốc khói mà bây giờ đã chỉ còn lại chút hơi ấm.
"Tôi nghĩ chúng ta nên ghé qua ngôi chùa mẹ cậu đã đến một chuyến." Phong Túc nuốt xong thì cất giọng.
Trì Hạc gật đầu, hắn rất là tán đồng với cậu, dẫu sao không thể sống như thế này suốt được. Hắn vẫn còn việc phải làm mà, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
"Nhưng mà, cuối tuần này là nghỉ lễ. Cậu phải về nhà đấy, nhớ không?" Trì Hạc mở miệng đánh bay kế hoạch cuối tuần của cậu ra khỏi đầu.
Phong Túc nghe xong thì suýt chút nữa là tự sặc nước miếng của chính bản thân mình rồi. Đúng thế, sao cậu lại quên mất là đã đồng ý với Vạn Thanh rằng sẽ đến xem cậu ta chứ?
"Cuối tuần, cậu có về nhà không?" Cậu dè dặt hỏi Trì Hạc, nếu như cậu ấy không về thì cậu có thể đi theo ứng biến rồi. Nếu như đi về thì thật sự không biết hắn có thể ứng phó nổi với anh trai cậu và Vạn Thanh tinh ý kia không nữa.
"... Có. Tôi phải về hỏi địa chỉ ngôi chùa đó."
Hắn nhìn bộ dạng lo được lo mất của Phong Túc thì có chút bất đắc dĩ. Dù sao hắn cũng sắp phải dùng thân phận Phong Túc để tới nơi xa lạ, gặp những người chưa từng gặp.
Phong Túc:...
Toi rồi, con mẹ nó chứ. Lần này không thể qua loa như ở trường học được. Là phải đối mặt với gia đình của nhau đấy, còn sẽ phải gặp mặt họ liên tục trong ba ngày nghỉ nữa chứ. Nghĩ tới thôi đã thấy mệt rồi.
"Ngày mai là cuối tuần rồi, tối nay chúng ta sẽ nói sơ qua về gia đình hai bên." Phong Túc cảm thấy nếu còn không chuẩn bị thì Trì Hạc có khi sẽ làm lộ tẩy mất.
"Được." Trì Hạc cũng có vài thứ muốn nói với Phong Túc, hắn cũng không muốn bị lộ tẩy trước mặt người nhà đâu.
Phong Túc cảm thấy sẽ hơi khó khăn cho Trì Hạc, vì anh trai cậu khá khó đối phó. Mà hơn hết, anh ấy có thể nói là một người trong ngoài bất nhất. Miệng nói một đằng, cách nghĩ một nẻo.
Phải nghĩ cách mới được.
Trì Hạc vẫn khá là mù mịt với gia cảnh nhà Phong Túc, hôm trước nghe điện thoại bạn của cậu ấy thì có thể lờ mờ đoán được thân phận của Phong Túc không hề đơn giản. Hình như có khá nhiều bí mật hắn vẫn chưa biết được.
Tối hôm đó, Phong Túc sắp xếp đồ đạc của mình vào vali cho Trì Hạc mang về nhà. Trì Hạc nhìn cậu đi tới đi lui thì cũng chẳng biết làm sao cả.
"Cũng coi như là đủ rồi."
"Tôi cũng đâu phải đi đánh trận đâu? Sao cậu xếp đồ kỹ quá thế?"
Phong Túc lúc này ngồi trên ghế đối diện giường nhìn Trì Hạc, bắt đầu cất giọng nhắc nhở: "Nghe cho kỹ này, ngày mai sẽ có người đến đón cậu. Đường đi khá xa, sẽ mất khoảng hai hoặc ba tiếng mới đến nơi. Trong lúc di chuyển nếu như tài xế có hỏi gì thì cậu cũng đừng nói quá nhiều. Tôi với anh trai có chút bất hoà, mối quan hệ không tốt, bình thường anh ấy đều ở công ty. Nhưng mấy ngày này chắc sẽ ở nhà, cậu cẩn thận một chút."
"Người hôm trước gọi đến cậu ấy tên Vạn Thanh, là người học hội hoạ, cậu ấy chuẩn bị thi năng khiếu. Nhất định phải đến cổ vũ, đến thì nhớ ghé mua một bó hoa hướng dương tặng cậu ấy."
Trì Hạc nghe rất chăm chú, đều là những người bên cạnh Phong Túc cả. Biết nhiều hơn một chút cũng sẽ dễ dàng tiếp cận cậu ấy hơn nhiều. Xem ra cậu ấy rất trọng bạn, nếu có thể khiến anh trai cậu ấy và cậu ấy làm hòa được thì tốt rồi. Trong đầu Trì Hạc bây giờ đang lên dây cót viết kế hoạch tiếp theo.
"Còn cậu thì sao?"
"À, nhà tôi có mẹ, với một đứa em gái. Bình thường tôi ít khi nói chuyện, nên cũng không cần chú ý quá nhiều."
Phong Túc nghe xong liền cảm thán, gia đình người ta sao lại đơn giản như thế? Không phức tạp như nhà cậu chút nào, được rồi nếu trên đời này nhà nào cũng phức tạp thì quả thật sẽ có nhiều người bị điên đấy.
"Phải rồi, cậu có muốn đến lớp đầu vào không?" Trì Hạc có chút rụt rè lên tiếng hỏi, trong lòng đang chắc mẩm là cậu sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Dù sao cậu ấy cũng ghét học mà.
"Tôi chỉ tiện..."
"Được, tôi cũng đang có ý định đó." Phong Túc không thèm nghe câu nói sau đó của Trì Hạc mà trực tiếp trả lời. Cậu cũng không thể sống mãi như thế này được, nếu không sẽ vô cùng hổ thẹn với cái mác thiên tài của bản thân.
"Thật sao?" Trì Hạc ngạc nhiên nhìn Phong Túc, cậu ấy vậy mà đồng ý rồi?
Phong Túc cười, nụ cười ấy rạng rỡ vô cùng, giống như một thiên sứ được phái đến trần gian để xoa dịu những kẻ phàm tục.
"Dù sao tôi cũng vẫn muốn học chung với cậu mà."
Trì Hạc nghe câu nói này giống như đập vào tim hắn vậy, cái này có được xem là đang bộc bạch với hắn không?