Phong Thanh Hạc Lệ

Chương 7



Nghiệp quật luôn đến rất nhanh, Phong Túc lúc này đang ngoan ngoãn tập viết dưới sự giám sát của Trì Hạc. Mấy ngày trước rõ ràng cậu còn vênh mặt lên trời nói rằng: "Cho dù có là ông trời giáng thế cũng sẽ không thể khiến cậu khuất phục."

Hiện thực đã vả cho cậu một cái thật đau, cho dù ông trời không giáng thế thì đã sao? Bây giờ cậu chẳng phải vẫn bị Trì Hạc giám sát viết chữ đấy thôi.

Cần đến ông trời làm mẹ gì nữa chứ. Chỉ cần có Trì Hạc ở đây cậu đã sống dở chết dở rồi.

Trì Hạc ngồi một bên yên tĩnh đọc sách, sẵn tiện lâu lâu liếc mắt nhìn xem Phong Túc có đang tập viết nghiêm túc hay không.

Phong Túc căn bản chính là không nhịn nổi nữa rồi, lập tức yếu ớt lên tiếng: "Cái đó, cậu không phải làm bài tập sao?"

"Xong hết rồi." Trì Hạc bình tĩnh lật sách sang trang tiếp theo, đúng thế hắn đã tranh thủ làm trong tiết luôn rồi. Bây giờ nếu không phải giải đề thì hắn chính là vô cùng rảnh rỗi.

Phong Túc bây giờ rất muốn thoát khỏi ma trảo của Trì Hạc: "Không lẽ cậu không định về phòng nghiên cứu đề thi sao?"

"Ở đây cũng được." Trì Hạc trả lời rất đương nhiên, dù sao về mặt thực tế thì đây là phòng Phong Túc nên cũng chẳng làm sao nếu hắn ở đây cả.

Phong Túc tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được cả, đem mọi uất ức của cậu chà đạp lên quyển vở trước mắt.

Trì Hạc thấy bộ dạng này của cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, sao cậu ấy lại có thể tức giận như thế chứ? Chẳng qua cũng chỉ là luyện chữ một chút thôi mà.

"Xong rồi." Rất nhanh sau đó, Phong Túc cuối cùng cũng viết xong 20 trang tập viết.

Trì Hạc cầm lấy quyển vở lên xem, nhìn thấy cái vết bút gà bới càng về sau càng không thể nào đọc được nữa. Đây có còn là chữ hay không? Đây rõ ràng là một đống bùi nhùi mà, càng viết càng rối, càng không nhìn ra chữ gì nữa rồi.



"Nếu ngày mai còn như thế này thì thêm 10 trang nữa." Trì Hạc gập quyển vở lại, trừng mắt cảnh cáo cậu.

Phong Túc cực kỳ muốn xé nát mấy quyển vở tập viết này rồi đem đi nhóm lửa. Nhìn thấy Trì Hạc cuối cùng cũng chịu rời đi, cậu mới dám thở phào một hơi. Hình như ở cùng Trì Hạc cũng không quá khó chịu.

Không đúng, cậu đây là có cái ý nghĩ gì thế này?

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời cũng vang lên giọng nói khá là quen thuộc: "Túc ca, cậu có trong đó không thế?"

"Chờ chút." Phong Túc cứ như bình thường mà đi ra mở cửa.

Cố Lẫm bên ngoài cảm thấy giọng nói này không đúng cho lắm thì phải, tại sao giọng Túc ca lại khang khác vậy chứ?

"Túc ca, sao mà..." Còn chưa kịp nói hết câu thì người trước mặt đi ra đã khiến cho cậu hoảng hồn lên rồi.

Đù má, học bá! Sao học bá lại trong phòng Túc ca vậy chứ?

"Xin lỗi, tôi nhầm phòng..." Cố Lẫm gãi đầu ngượng ngùng cất giọng.

Phong Túc lúc này cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Đệt, quên mất bây giờ cậu đang là Trì Hạc, lần này khó mà ăn nói rồi.

"À, bồn rửa mặt của Phong Túc bị tắc, tôi qua phụ cậu ấy sửa." Phong Túc bắt đầu kiếm cớ biện hộ cho bản thân mình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.



Cố Lẫm bên ngoài ngơ ngác nhìn, đúng là phòng Túc ca mà. Nhưng học bá không phải ở tầng trên sao? Sao lại tiện phụ giúp như thế?

[Trì Hạc, chúng ta tạm thời đổi phòng đi.]

Phong Túc gõ chữ xong thì gửi đi, Trì Hạc bên này không hiểu có chuyện gì lập tức gửi lại một dấu hỏi chấm.

[Ban nãy Cố Lẫm tìm tôi, nhưng tôi quên mất tôi đang là cậu. Tôi mở cửa rồi, cũng đuổi người đi rồi. Nhanh chóng xếp đồ xuống phòng tôi nhanh lên.]

Trì Hạc nhìn thấy hàng tin nhắn nhảy đến lập tức đứng dậy nhanh chóng cầm những món đồ cần thiết chuyển đi. May mà cũng đã đêm rồi nếu không chuyển đồ như này rất dễ bị phát hiện. Hai người gặp nhau ở cầu thang bộ, Phong Túc với Trì Hạc đưa cho nhau chìa khá sơ cua của phòng mình đang ở.

Sắp xếp đồ đạc đâu vào đó thì cả hai cũng đã thấm mệt, Phong Túc leo lên giường đặt lưng xuống cái là ngủ. Mong rằng có thể đổi về vào ngày mai.

Đã một tuần kể từ khi Trì Hạc và Phong Túc hoán đổi với nhau. Cả trường hôm nào cũng thấy bọn họ đi học chung, ăn trưa, thậm chí là tan học đôi lúc cũng về chung.

Hai người bọn họ thân thiết như vậy sao?

Trì Hạc lên lớp ngồi nghe giảng, lưng thẳng tắp, tay cầm bút. Giáo viên cảm thấy hình như đứa trẻ này đang dần trở về chính đạo rồi. Đúng là không uổng công dạy dỗ mà. Nói chung hắn cảm thấy khá thoải mái khi thầy cô không quá chú ý đến hắn.

Phong Túc bên này vẫn rất là khổ cực. Đáp án gì chứ? Cậu không biết, cậu chỉ biết là cái chữ gà bới của cậu mà đưa cho giáo viên thì sẽ khiến bọn họ sốc tâm lý mất thôi. Phong Túc như ngồi trên đống lửa khi lần nào cũng bị thầy cô gọi đến tên.

Không, cậu không muốn bị chú ý. Cậu không thích điều đó, nó chẳng thoải mái gì cả.

Mẹ kiếp, rốt cuộc làm sao để đổi lại đây?