Lúc Kiều Quảng Lan lần nữa mở mắt ra chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trái tim trống rỗng, như thể một thoáng cậu tỉnh lại kia như bị mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn phớt lờ xung quanh, chỉ có thể vươn tay đè huyệt thái dương.
"Bây giờ cậu thấy sao rồi?"
Ánh mặt trời trước mắt đã biến thành ánh trăng, một âm thanh lạnh nhạt vang lên trước mặt hắn, trong giọng nói không giấu được sự quan tâm.
Kiều Quảng Lan ấn đầu đau nhức, hắn đau không nói được thành lời, bỗng nhiên một bàn tay lạnh băng đặt lên đầu hắn, chỉ chốc lát sau, cơn đau đớn vơi đi phân nửa.
Kiều Quảng Lan chậm rãi buông tay, thở ra một hơi rồi nói: "Ổn hơn rồi, Cầu Minh... Cảm ơn."
Cầu Minh nói: "Cậu còn nhớ được tôi à?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đây đã là gì đâu, lẽ nào tôi cần quên anh à?"
Hắn bò dậy khỏi mặt đất vẫn còn có chút váng đầu: "Trước đây chưa từng đi xuyên thời không, không nghĩ đến di chứng lại lớn thế này. Sao rồi? Cuối cùng thì thành phố đồ chơi Đông Hà kia có sụp không?
Cầu Minh nói: "Cái gì?"
Kiều Quảng Lan hỏi một cách kỳ quá: "Cái gì là cái gì, anh mất trí à? Tôi nói là thành phố đồ chơi Đông Hà đấy."
Cầu Minh: "..."
Hắn ta tức giận nói: "Mất trí là cậu đấy!"
Kiều Quảng Lan: "?"
Cầu Minh lạnh lùng nói: "Cậu đã đi qua vài thế giới nhưng bây giờ cậu chỉ nhớ được mỗi thế giới đầu tiên."
Kiều Quảng Lan sững sờ, nói: "Vậy hả? Vậy tại sao... lại thế này?"
Lúc đang nói đến thứ này hắn chợt cảm giác được có vô số hình ảnh thoáng qua, có thể nói tất cả đều rất mơ hồ, trong lòng hắn lờ mờ cảm nhận được bản thân như thật sự quên mất chuyện gì đó quan trọng.
Cầu Minh nói: "Cậu trúng một loại độc ảnh hưởng đến linh hồn, tuy rằng trước đó cậu chuẩn bị sẵn sàng rồi, cố gắng dùng linh lực hóa giải độc tính thế nhưng cơ thể vẫn chịu tổn thương khiến cho một phần ký ức bị mất đi. Tôi không thể giúp cậu khôi phục được, nếu như cơ thể cậu gánh chịu được những ký ức này thì sẽ có lúc nhớ lại được, còn nếu không thì chịu thôi."
Hắn ta nói đến đây vẫn không nhịn được mang chút châm chọc trong giọng điệu: "Lết qua mấy thế giới chỉ vốn để cậu khôi phục linh hồn, kết quả thế mà còn chả khác gì lúc đầu! Nếu như cậu không sửa tình thì kiểu gì cũng có ngày chết mà không biết sao mình chết coi chừng."
Kiều Quảng Lan không cẩn thận nghe hắn ta nói, hắn đang cố giữ lấy những hình ảnh trong đầu kia, đột nhiên hỏi Cầu Minh: "Đúng rồi, có phải có người gọi là Đỗ... A!"
Cái tên trọn vẹn còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên hắn cảm thấy bỗng chốc như có con dao đâm vào đầu chọc ngoáy bên trong. Cảm giác đau đớn đó như róc xương đục tim cũng không bằng một nửa, Kiều Quảng Lan hô to một tiếng rồi lập tức ngồi thụp xuống. Nếu không phải ngày thường hắn chăm chỉ rèn luyện thì đổi lại là người bình thường bây giờ cũng đã bò lăn trên đất.
Hắn không tiếp tục phát ra âm thanh được nữa thế nhưng mu bàn tay đè lên huyệt thái dương đã nổi gân xanh, hai tay hắn không ngừng run rẩy, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng thuận theo trán lăn xuống dưới.
Cầu Minh sợ đến thay đổi sắc mặt, hắn ta vội vàng đè lại dùng pháp thuật giúp Kiều Quảng Lan khống chế đau đớn, nói với giọng cảnh cáo: "Thả lỏng tinh thần, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa! Những ký ức ấy cứ để chúng nó thuận theo tự nhiên đi, cậu nhất định không được cưỡng chế để gắng nhớ lại!"
Kiều Quảng Lan cắn răng nói: "Biết rồi."
Một lát sau, hắn lấy lại sức được, hắn vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nói: "Vậy thì đi thôi, đến thế giới sau --- lúc không có gì làm sẽ dễ nghĩ linh tinh lắm."
Cầu Minh gật đầu, bỗng chốc cảnh trước mắt Kiều Quảng Lan đã thay đổi, hắn đã xuất hiện ở một thế giới khác.
Vẫn còn chưa mở mắt, hắn đã ngửi được một hơi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cảm giác này khiến hắn không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc, như kiểu trước đây rất lâu hắn đã từng làm việc ở đây. Kiều Quảng Lan không còn dám dựa vào chút cảm xúc quen thuộc này để cố tìm kiếm cái gì, đột nhiên hắn cảm thấy miệng mình bị thô bạo nhét vào thứ gì đó lạnh lẽo, khiến răng hắn thấy ê buốt.
Có lẽ do cơ thể này vốn có vấn đề gì đó nên hắn mới đến đây vẫn chưa thuận lợi điều khiển được. Kiều Quảng Lan thử cử động thế nhưng vẫn không nhúc nhích được.
Kế đó cánh tay tê rần, có người bấu móng tay lên da hắn rồi véo mạnh, người này có vẻ đã có kinh nghiệm nên mới hiểu được người bị véo như thế.
Một giọng nói cay nghiệt mang theo tiếng địa phương truyền đến: "Đúng là đồ ăn hại, cái thứ này sao còn chưa chết nữa trời, ngày nào cũng nằm đây nhắm mắt, cơm đút thì không ăn, phiền muốn chết mà!"
Từ một hướng khác có một đôi tay vươn qua rút gối của Kiều Quảng Lan, cách máy hô hấp đè lên mặt hắn, thay vì nói là muốn làm hắn chết ngộp thì chẳng bằng nói là chỉ muốn hành hạ hắn cho vui thôi.
Chủ nhân của đôi tay kia cũng là của một người phụ nữ trung niên, giọng mụ ta rất lớn, nghe mụ ta nói chuyện như kiểu có mười người đang nói chuyện ồn ào. Chẳng qua giọng điệu lúc mụ ta nói chuyện vẫn là giọng phổ thông còn nghe rõ ràng nên ngược lại cho Kiều Quảng Lan được thêm nhiều tin tức hơn.
"Thôi, cứ sống dở chết dở vậy còn đỡ hơn tỉnh dậy rồi lại nổi điên. Nó thế này còn cho chúng ta kiếm chác tí, lỡ như nó chết thật rồi lại phải đi tìm chỗ khác nữa, hầu hạ kiểu người gì còn chưa biết nữa là. Cơ mà gần đây không thấy ai đưa gì cho thằng nhóc này nên tụi mình có được tí gì đâu, con bé nhà tôi đợt trước được ăn ngũ cốc gì của nhà nó thấy bảo ngon lắm nên giờ ngày nào cũng cứ nháo nhác đòi, tôi đi siêu thị mới coi, ối dồi ôi, giá kia dọa chết người ấy chứ, tôi có dám mua cho con bé ở nhà đâu."
Một người phụ nữ khác lo lắng nói: "Lương tháng này còn chưa phát, có khi nào..."
"Tao nhổ vào! Bọn nó mà dám à!"
Người phụ nữ lúc trước nói: "Tôi cho cô biết nhé, hồi trước tôi nghe bọn họ lén lút nói, nhà thằng ma ốm sắp chết này đang có chuyện, cơ mà lạc đà gầy còn hơn ngựa, người ta vẫn còn của cải cất ở đấy! Bọn họ cố ý tìm hai hộ lý giá cao qua đây thật ra đã dùng đến tiền để dành rồi. Nhưng nếu mà tí chỗ đó tiền công còn không chịu trả thì tôi đi làm loạn cho mà biết mặt!"
Người phụ nữ bên kia yên tâm: "Cũng đúng."
Mụ ta rút gối từ tay người khác ra, lần nữa đặt dưới đầu Kiều Quảng Lan nhưng hành động cực kỳ thô bạo: "Được rồi, đừng có dập nó chết... Haiz, trên cổ nó còn đeo cái dây, hồi trước tôi không thấy này!"
Một người phụ nữ khác nói: "Ai dô, tôi thấy có vẻ được giá đấy, đừng bảo cô muốn tự cất nha?"
Người phụ nữ đầu tiên nói: "Sao mà được, không được đâu, ra ngoài tìm người thẩm định rồi tụi mình bàn bạc nha."
Hai người thương lượng thỏa đáng cũng không thèm bận tâm Kiều Quảng Lan nữa mà cầm ngọc giản của hắn ra khỏi phòng bệnh.
Tuy rằng ngọc giản tạm thời bị lấy đi thế nhưng không ảnh hưởng đến liên hệ tinh thần với Kiều Quảng Lan. Người phụ nữ đi rồi tình huống thế giới này cũng lập tức tràn vào.
Đây là một thế giới không khác thế giới hiện thực của Kiều Quảng Lan là bao, chỉ có điều so với thế giới thực mà nói thì thầy phong thủy ở đó phải giảm giá trị tồn tại thì mức độ tiếp thu huyền học của người ở đây cao hơn chút, tuy rằng không nhiều loại nghề nghiệp huyền học thế nhưng vẫn tồn tại một cách quanh minh chính đại.
Thế nhưng ý trời trêu ngươi, thân phận của Kiều Quảng Lan ở thế giới này không phải là thầy phong thủy mà là nghề hắn làm không tốt nhất nữa --- là diễn viên.
Sau khi phát hiện nguyên chủ là một người mẫu kiêm diễn viên còn khá nổi tiếng nữa thì Kiều Quảng Lan không nhịn được lẩm bẩm nói: "Đây là chơi mình à?"
Từ khi hắn lên cấp ba vào đoàn kịch nói hắn còn không diễn được nổi một cái cây!
Tất nhiên nguyên chủ không hổ là người mang theo mảnh vỡ của Kiều Quảng Lan, kỹ năng diễn xuất của 'hắn' cũng khiến người khác giận điên người. Cũng may nhà hắn vốn giàu có, cha là chủ tịch của một công ty, vốn dĩ nguyên chủ vào giới diễn viên chỉ là chơi cho vui, ai dè lại dựa vào gương mặt tinh xảo đẹp đẽ gặt được một đám fan nhan sắc.
Chẳng qua lúc Kiều Quảng Lan nhận được những thông tin này thì đó đều đã thành quá khứ.
2 tháng trước, công ty của cha 'hắn' kinh doanh không tốt nên tuyên bố phá sản, phải gánh khoản nợ khổng lồ, cha nhảy lầu tự sát, mẹ tinh thần thất thường, sau khi vào bệnh viện tâm thần vài ngày cũng cắt cổ tay tự sát. Sau khi cha mẹ mất nửa tháng, nguyên chủ không khống chế được cảm xúc nên đua xe trên đường nên gây tai nạn khiến bản thân thành người thực vật nằm ở bệnh viện này như bây giờ Kiều Quảng Lan thấy.
Thế nhưng đây chưa phải là tận cùng của xui xẻo --- cái gọi là tường đổ mọi người đẩy đó là nguyên chủ rõ ràng chưa từng rèn luyện chuyên nghiệp nên con đường diễn viên càng không thuận hơn so với nhiều người, bởi vậy bị rất nhiều người ganh ghét từ trước. Sau khi cha mẹ 'hắn' qua đời cứ có một đống bê bối bị bới ra.
Trong đây, bê bối nặng nề nhất là hai chuyện, một là hắn đua xe ngoại trừ gây tai nạn làm bản thân hôn mê còn đụng vào xe người vô tội khác làm người đó bị thương; hai là một idol đang 'hot' chỉ trích nguyên chủ 8 năm trước từng nhiều lần cưỡng ép mình xảy ra quan hệ làm cho chính mình sẩy thai, đồng thời cô ta còn đưa ra được bằng chứng rõ ràng của bệnh viện và chi phiếu của nguyên chủ, cùng lúc ấy cũng có người biết chuyện tiết lộ, lúc nhà họ Kiều còn chưa có chuyện gì, Kiều Quảng Lan từng bị chụp được ảnh đi bệnh viện kiểm tra với một người phụ nữ có thai.
Hai vụ bê bối này bất cứ cái nào cũng đủ để nguyên chủ chấm dứt nửa đời sau. Kiều Quảng Lan cảm thấy đây có lẽ cũng là lý do nguyên chủ cảm xúc không tốt nên chạy đi đua xe. Cho dù hắn hôn mê bị thương nặng thế nhưng không hề nhận được đồng tình gì, trái lại còn nhận được tiếng chửi rủa "báo ứng", "đáng đời". Sau khi nằm viện không ai nguyện ý quan tâm hắn, chỉ có người làm môi giới mời hai hộ lý lòng dạ độc ác đến đây chăm sóc, thế nhưng nhìn kiểu này còn giống như mượn cớ để nuốt hết tiền của hắn.
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn dần có thể khống chế được cơ thể, vì vậy bèn mở mắt trực tiếp tháo gỡ mặt nạ hô hấp lẫn kim truyền dịch rồi ngồi dậy khỏi giường đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Rõ ràng hắn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt thế nhưng bên cạnh lại không có bất cứ nhân viên chăm sóc nào của bệnh viện, từ điều này có thể thấy được tình huống của nguyên chủ bây giờ trên cơ bản đã có thể nói là trạng thái sống chết mặc bay.
Kiều Quảng Lan chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt một chút, hắn mò cả buổi mới tìm được một chiếc điện thoại di động dưới gối, sau khi hắn lên mạng thì lướt vài topic sau đó mới thẳng tay ném điện thoại đi.
Cầu Minh: "... Bình tĩnh."
Kiều Quảng Lan nói: "Bắt một người không có tí kỹ năng diễn xuất nào đi làm diễn viên, bắt một người tính xấu phải nghe toàn bộ người trên mạng chửi rủa... Thế giới này còn gì ác với tôi hơn nữa không?"
Cầu Minh nói: "Hồn phách cậu còn chưa gom đủ, thế giới nào cũng chỉ có thể càng khó hơn mà thôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Nhất định là nguyên chủ bị gài rồi! Trong trí nhớ của tôi vốn dĩ chưa từng có chuyện tai nạn, với cả chưa từng xảy ra quan hệ gì với người phụ nữ trông như yêu quái kia --- cho dù thẩm mỹ tôi có tệ lắm thì cũng khiến tôi không hiểu được! Còn có hai mụ già hồi nãy nữa, dám véo tôi, sau khi tôi ra ngoài rồi nhất định phải trùm bao tải rồi đánh hai mụ ta một trận!"
Ngọc giản không ở trên tay nên không có cách nào truyền tin cho hắn, sau khi Kiều Quảng Lan xây dựng quyết tâm xong thì giữa không trung bỗng xuất hiện bảy chữ, hắn nhìn lướt qua, trên đó viết "Nhật nguyệt cùng soi sáng giếng sâu".
*Cho ai không nhớ thì ngọc giản của Kiều Quảng Lan tựa như một quẻ bói, những lúc quan trọng, nguy cấp hoặc đặc biệt sẽ đưa ra gợi ý dẫn đường.
Ý nghĩa của mặt trăng và mặt trời thì đã quá rõ ràng, ánh sáng chiếu xuống giếng sâu, điều này nói ra chỉ cho hắn điều tra sự thật chuyện này và vạch trần mọi tội ác.
Kiều Quảng Lan tự nói: "Giếng sao? Xem ra vũng nước này sâu lắm đây."
Hắn mới lẩm bẩm xong lời này bỗng nhiên sắc mặt đã thay đổi, hắn lần nữa vén chăn nằm lại giường rồi nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hắn vốn tính toán trong thời gian ngắn sẽ không có ai để ý đến mình nên cũng sẽ không có ai vào, cho nên hắn còn chưa dọn dẹp xong máy thở và kim chuyền. Trong lòng hắn đang đoán xem có chuyện gì thì bỗng nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ nơi xa và ngày càng gần phòng bệnh của mình hơn.
Ngay sau đó cửa phòng bệnh hắn bị phá hỏng, trong phòng hình như có vài người đang hoang mang hoảng loạn lao vào, thế nhưng không có một ai tiến về phía giường Kiều Quảng Lan.
Hắn khẽ hé mắt liền thấy vài người lớn đang đuổi theo một cô bé cỡ 6, 7 tuổi giống như kiểu đang muốn tóm lấy cô bé, mà cô bé kia như người bị điên, hung dữ cắn người, mấy người lớn thế mà không ngăn được cô bé, để cô bé tránh được mấy lần.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không cản được, mà là mỗi người đều sợ hãi, không dám dùng hết sức bắt đứa bé này --- cô bé vừa liều mạng chống trả mà từ miệng còn phát ra âm thanh chỉ thuộc về phụ nữ trung niên ---
"Oan quá! Khổ quá!"
Kiều Quảng Lan chỉ liếc mắt nhìn đã biết cơ thể cô bé không không biết trêu chọc ác quỷ chỗ nào nên bị bám vào người, vấn đề này không lớn thế nhưng không thể trì hoãn quá lâu.
Nên cứu hay không?
Tất nhiên.
Suy nghĩ này chỉ lướt qua trong tâm trí hắn một thoáng chứ cũng không chần chừ lâu, Kiều Quảng Lan bật dậy khỏi giường, năm ngón tay hướng về phía bé gái, cô bé lập tức lao về phía giường hắn.
Cùng lúc ấy cửa phòng lần nữa bật mở, bên ngoài giống như có người chạy vào, chẳng qua Kiều Quảng Lan cũng không rảnh ngẩng đầu nhìn.
Hắn trực tiếp chỉ tay chạm vào nơi giữa hai mày đối phương rồi quát khẽ: "Phá!"
Chỉ chớp nhoáng đó người nơi đây đều như thấy được một tia sáng đỏ nổ tung giữa không trung rồi thoáng cái đã biến mất, nó nhanh như thể đó chỉ là ảo giác, bé gái cũng lập tức bình tĩnh lại, cơ thể lung lay như muốn ngã.
Kiều Quảng Lan vội đỡ lấy cô bé, nhưng đúng lúc này bên cạnh có một đôi tay vươn ra đỡ lấy cô bé chậm hơn Kiều Quảng Lan một bước, vừa khéo đè lên tay hắn.
Da thịt chạm nhau khiến cho lòng cũng dậy sóng lớn, hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng rất lạ lẫm, Kiều Quảng Lan có thể khẳng định ở trong trí nhớ của hắn trước giờ chưa từng gặp qua người này, thế nhưng không biết vì sao, mặt mũi đối phương như đã được hắn phác họa trong lòng nhiều lần, đâm sâu cắm rễ. Bởi vậy chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái cũng khiến người ta khó lòng thoát ra.
Mũi có chút cay cay, ngực có chút đau xót, có một cái tên chậm chạp đến bên miệng thế nhưng hắn vẫn không cách nào có thể thốt ra.
Người không khống chế được cũng không chỉ có mình Kiều Quảng Lan, tay người đàn ông kia vẫn chưa buông ra, hơn nữa càng nắm chặt hơn. Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Quảng Lan như thể đang tìm kiếm hay xác nhận cái gì đó, dù gương mặt không hề có cảm xúc thế nhưng viền mắt đã đỏ au.
Người xung quanh không hiểu chuyện gì, cũng không biết hai người này đã bị lây nhiễm tà khí hay không. Có một người không nhịn được nhẹ giọng mở miệng kêu một tiếng: "Cậu hai Sở, ngài..."
Một tiếng này khiến hai người đều phục hồi tinh thần, Kiều Quảng Lan rút tay mình ra trước, còn bé gái đang mê man thì để cho cậu hai Sở kia đỡ.
Bên cạnh có một người đến cạnh anh ta muốn nói gì đó bỗng nhiên liền nhìn thấy một dòng nước mắt thuận theo gò má cậu hai nhà gã lăn xuống, anh nghiêng đầu chật vật lau đi.
"..."
Người kia kinh ngạc quên luôn việc bản thân muốn nói gì.
Sở Tranh cũng không biết mình bị làm sao, tính anh vốn mạnh mẽ kiên cường, cuộc sống của anh cũng một đường thuận buồm xuôi gió lớn lên như thế, áng chừng từ tận khi cai sữa đến giờ cũng chưa từng rơi thêm nửa giọt nước mắt, thế nhưng nhìn thấy người này trong lòng anh bỗng dâng lên một loại cảm xúc đau lòng khó hiểu.
Loại đau lòng này còn xen lẫn niềm vui bất ngờ, anh như thể ý thức được thì ra bản thân vẫn luôn chờ hắn, người này chính là ý nghĩa duy nhất khiến anh còn tồn tại trên đời này.
Anh nhìn Kiều Quảng Lan, chậm rãi hỏi: "Cậu --- tên là gì?"
Kiều Quảng Lan nói: "Kiều Quảng Lan."
Sở Tranh gật gật đầu, một người thường ngày nhanh mồm nhanh miệng như anh thế nhưng lúc này trong lòng vừa hồi hộp vừa xấu hổ lại không biết phải nói cái gì. Anh ngừng chút, nói tiếp: "Cái tên này, rất hay."
Anh khen xong mới nhớ cái tên này không chỉ dễ nghe, còn giống như... rất quen tai thì phải.
Kiều Quảng Lan nghe anh ta khen câu này chợt nhớ tới lời chửi vừa nãy trên mạng thì cảm xúc có chút phức tạp.
Hắn hất cằm về phía bé gái trong lòng Sở Tranh rồi nói rằng: "Đứa bé này bị âm tà bám vào cơ thể, mới nãy ác quỷ bám vào đã rời đi, cô bé tỉnh lại sẽ khôi phục bình thường, không cần lo lắng. Chẳng qua tầm này sức đề kháng cơ thể sẽ khá kém, phải chăm sóc cẩn thận."
Thấy hắn chủ động nói chuyện cùng mình, Sở Tranh vội đáp: "Được, được, cảm ơn cậu. Tên tôi là Sở Tranh, hân hạnh được biết cậu."
Nhân viên chăm sóc đặc biệt của bệnh viện đứng cạnh được anh đưa theo trợn mắt lên, bọn họ khó mà tin người thân thiện, hiền hòa, dịu dàng, thậm chí còn có chút cẩn thận từng li từng tí này là cậu hai nhà họ Sở, Sở Tranh mà họ biết.
Hay là còn trúng tà đúng không?
Sở Tranh nói xong câu đó với Kiều Quảng Lan liền quay đầu nói: "Đưa Tuyền Tuyền đi làm kiểm tra cơ thể một cái, xem vừa nãy bị thương chỗ khác không rồi ra ngoài đi."
Bốn chữ cuối nói ra rất bình thường thế nhưng lại khiến người ta không dám nghi ngờ, lúc anh ta nói câu này, giống như đã biến trở lại thành Sở Tranh của bình thường.
Người bên cạnh rùng mình, không còn dám nghĩ bậy chỉ có thể vội vàng đáp lời rồi bế cô bé đi ra ngoài.
Sở Tranh nhìn Tuyền Tuyền rời đi, anh cảm thấy cô bé đã ổn rồi thì mới quay đầu lại, cũng không biết quỷ thần xui khiến thế nào lại giải thích với Kiều Quảng Lan một câu: "Đó là cháu gái tôi."
Kiều Quảng Lan gật gật đầu: "Anh đối xử với bé nó tốt đấy."
Anh nhìn thấy vài vệt cào trên cổ tay Sở Tranh đoán chừng là do bé gái cào. Lúc nãy một đám người rụt rè không dám ra tay với cô bé, thế nhưng hắn dường như không thèm để ý có bị lây nhiễm tà khí hay không mà ôm lấy cô bé một cách tin tưởng hoàn toàn.
Sở Tranh cười cười, cảm xúc chập chờn dao động mạnh mẽ như lúc mới gặp mặt đã dần bình ổn lại. Lúc này anh mới bỗng nhận ra đây là phòng chăm sóc cấp cứu đặc biệt, mà Kiều Quảng Lan thì đang mặc đồ bệnh nhân, trong lòng anh hơi căng thẳng một chút, thấy có chút nhói nhói.
Anh vội vàng nhìn lướt qua, không phát hiện trên người đối phương có vết thương nào nhưng vẫn không yên lòng lắm, anh không tự chủ nhẹ giọng bớt: "Bệnh của cậu... có sao không?"
Hai người nói chuyện cứ như bạn cũ đã quen biết nhiều năm, Kiều Quảng Lan cũng trả lời một cách tự nhiên: "Tốt rồi. Hồi trước tai nạn xe chấn thương đầu, hôn mê mấy ngày, bây giờ đã tỉnh lại là không sao rồi."
Dù sao gần đây tin tức liên quan đến Kiều Quảng Lan ngập cả trời, đến cả người không thích những chuyện không liên quan đến mình là Sở Tranh còn nghe thấy. Anh vừa nghe mấy chữ "tai nạn xe" liền lập tức cái tên quen thuộc này thuộc về người nào --- thì ra người này vốn đã từng là cậu chủ nhà họ Kiều.
Hai vụ tai nạn gia đình và tai nạn xe cộ cũng không phải chuyện nhỏ, lúc đó anh nghe chẳng qua cũng chỉ nghe cho vui, không nghĩ đến người này là nhân vật chính của câu chuyện, bỗng chốc anh không có cách nào thờ ơ nữa.
Sở Tranh nghe được đáp án hời hợt của Kiều Quảng Lan thì hơi nhíu mày, vô cùng không yên lòng, anh mới muốn dò hỏi thì cửa phòng bệnh đã bị gõ vang.
Kiều Quảng Lan có chút bất ngờ --- phòng bệnh này của hắn trước giờ ai vào cũng cứ tùy tiện vào, còn vào mà biết gõ cửa thì đúng là làm người ta bất ngờ.
Hắn bảo: "Vào đi."
Kiều Quảng Lan đúng thật là nghĩ nhiều, sau khi anh nói xong có một người đàn ông trung niên dẫn theo hai hộ lý vội vàng chạy vào, thế nhưng bọn họ không thèm liếc mắt nhìn hắn, trái lại nhìn thấy Sở Tranh liền tươi cười đi qua.
Ông ta cúi đầu khom lưng rồi nói: "Thì ra là ngài Sở, đúng là khéo quá, chào ngài chào ngài! Hồi trước tôi với chủ tịch Hàn còn nói muốn mời ngài Sở ăn bữa cơm, không biết lúc nào ngài rảnh rỗi để tôi có vinh dự được mời..."
Ông ta vươn cả hai tay ra, khom lưng nghiêng người về trước, nhìn điệu bộ như muốn bắt tay Sở Tranh một cái. Sở Tranh không nhúc nhích, hai tay đút túi áo chỉ liếc mắt qua ông ta một loáng rồi cười mà như không cười: "Ông là ai?"
"..."
Bầu không khí lần nữa cực kỳ lúng túng, người đàn ông trung niên đoán chừng là đã bày cả một bụng lời nịnh nọt thế nhưng nghẹn cứng không nói ra được, mặt đỏ rần.