Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 45: Tráng miệng



Anh tỏ ra hờn dỗi mà hất mặt về phía khác:

- Không ăn nữa.

Chẳng lẽ bây giờ cô cứ thẳng thừng đứng dậy rồi mang tô cháo ra khỏi phòng để anh nhịn đói cho biết mặt. Bị thương thê thảm, được cô chăm sóc từng li từng tí nhưng chẳng biết học ở đâu cái thói giận lẫy như vậy.

- Không ăn thì sao uống thuốc được? Tự nhiên lại giận, cứ như trẻ con vậy.

Thực chất anh chẳng giận gì cô cả, nhưng lại muốn làm nũng để được cô chiều chuộng, mấy khi có cơ hội được cô cận kề chăm sóc từng chút một như vậy.

- Phải rồi tôi trẻ con, cô cứ mặc tôi là được.

Anh vất vả chuyển động cơ thể đang bị thương sang tư thế nằm nghiêng, quay lưng về phía cô, muốn cho cô thấy bản thân đang dỗi. Dược Khuê dằn lòng không được đánh người đang bị thương, cô hơi cúi người, nhỏ nhẹ dỗ dành:

- Anh đừng như vậy mà, lúc nãy tôi lỡ lời, tôi xin lỗi. Giờ ăn thêm một chút đi.

Thấy "chồng" im lặng không đáp lời, cô đặt cằm lên vai anh, dùng mỹ nhân kế để dỗ ngọt:

- Ngoan đi, chiều nay tôi sẽ gội đầu cho anh chịu không?

Phong Lĩnh mặt dày nghe vậy liền quay mặt nhìn cô:

- Thật không? Em hứa đi.

Cô gật đầu:

- Tôi hứa, bây giờ anh phải ăn cháo đã, tôi đỡ anh ngồi dậy.

Sau một lúc năn nỉ thì đứa trẻ to xác cũng thôi trò hờn dỗi. Cô đút Phong Lĩnh ăn xong, vừa định lấy thuốc cho anh uống thuốc thì người đàn ông vô sỉ lại có thêm yêu cầu:

- Tôi muốn tráng miệng.

Cô hơi ngây người, vì sợ mình nghe chưa rõ nên hỏi lại:

- Anh muốn ăn tráng miệng sao? Vậy uống thuốc đi rồi tôi lấy trái cây cho anh.

Phong Lĩnh nở nụ cười ẩn ý:

- Em ngồi gần lại đây.

Tuy cô chưa hiểu ý anh nhưng vẫn làm theo.

- Anh...

Cô chưa kịp hỏi thì anh đã đưa tay chạm vào mặt cô, khẽ nghiêng đầu đan lấy cánh môi mềm mại. Cô ngạc nhiên, có hơi bất ngờ nên hai má ửng đỏ không thể kiểm soát. Thì ra là muốn hôn, vậy mà còn vẽ vời đòi ăn tráng miệng, anh chỉ giỏi lắm trò.1

Nụ hôn say đắm vừa dứt, cô thẹn thùng nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Dược Khuê mở lòng bàn tay anh rồi đặt nắm thuốc vào:

- Mau uống thuốc đi.

Thấy hai má cô ửng đỏ, anh nở nụ cười thích thú, suốt ngày tìm chuyện trêu cô, có thể nói bây giờ Dược Khuê là niềm vui của anh, chỉ có điều người đàn ông nhạt nhẽo như anh lại chưa nhận ra điều này.

Bây giờ có cô bên cạnh nên anh mới nhõng nhẽo như vậy, thực tế chuyện anh bị thương đã xảy ra rất nhiều lần trong suốt nhiều năm qua. Những lần như vậy anh sẽ tự chăm sóc bản thân mình hoặc có sự hỗ trợ của bác sĩ Ngạn cùng người giúp việc. Chỉ là hiện tại có “vợ” rồi nên mới tỏ ra mềm yếu để được cô chiều chuộng, chăm sóc.

- --------------------------------

Suốt mười ngày tiếp theo cô vẫn chu đáo chăm sóc anh từng miếng ăn giấc ngủ. Dược Khuê chợt nhận ra có thai không đuối sức mà chỉ thấy mệt khi anh lên cơn nhõng nhẽo.

Sáng sớm vừa tỉnh giấc cô đã nhìn thấy anh khoác trên mình bộ áo vest, Dược Khuê vội ngồi dậy:

- Sao anh lại...anh đi đâu sao?

Anh bước đến gần, nhẹ nhàng khụy một gối trên giường rồi cúi người hôn lên trán cô.

- Hôm nay tôi phải đến công ty.

Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng, Dược Khuê vội nắm lấy tay anh:

- Nhưng vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn mà. Ít ra cũng để tròn nửa tháng rồi hãy đi làm lại.

Anh nở nụ cười, đưa tay vén tóc cô:

- Tôi khỏe nhiều rồi, không sao đâu. Công ty đang có việc quan trọng cần tôi xử lý. Giờ tôi phải đi rồi, em cứ ngủ thêm một lát đi.

Nói rồi anh quay lưng rời khỏi phòng, Bạch Phong Lĩnh luôn khó hiểu như vậy, hôm qua cũng chẳng nói gì với cô về chuyện sáng nay anh sẽ đến công ty. Hơn một tuần qua cả hai ở cạnh nhau, quấn quýt cả ngày, vậy mà bây giờ đùng một cái anh đã đi làm, còn không thèm nói cô biết trước, tên Bạch Phong Lĩnh chết bầm.

Buổi trưa không có anh ở nhà, cô chẳng buồn ăn cơm, cứ thấy nhớ người đàn ông cục súc đã nhõng nhẽo khiến cô phát bực. Dược Khuê lại lo cho sức khỏe của anh, đặc biệt Phong Lĩnh chỉ vừa cắt chỉ ngày hôm qua, chẳng biết công ty đang có chuyện gì mà anh lại ham công tiếc việc như vậy.

Đang thẩn thờ nhớ "chồng" thì điện thoại của cô đổ chuông, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, Dược Khuê liền nở nụ cười tươi mà nhấc máy, anh gọi video call cho cô.

Vừa bắt máy, anh nhìn thấy khung cảnh phía sau lưng cô liền biết là cô ở trong phòng, anh cất lời quan tâm:

- Em ăn cơm chưa?

Cô lắc đầu:

- Vẫn chưa, tôi không thấy đói.

Phong Lĩnh đang ngồi ở bàn làm việc, vì thấy nhớ cô nên gọi điện để được thấy mặt "vợ".1

- Cũng phải ăn một ít cho đúng bữa chứ. Mau xuống ăn cơm đi.

Cô không thể nói thẳng rằng vì không có anh dùng bữa cùng nên chẳng muốn ăn. Dược Khuê tỏ ra vui vẻ để anh không nghi ngờ.

- Lát nữa tôi sẽ ăn mà. Còn anh đã ăn gì chưa?

Phong Lĩnh điềm tĩnh đáp:

- Tôi chưa ăn.

Nói cô thì hay lắm nhưng rốt cuộc ăn cũng chưa ăn cơm. Chắc lại vùi mình vào công việc nên chẳng để ý đến chuyện ăn uống của bản thân.

- Vậy mà nói tôi, anh cũng mau đi ăn đi. Mà anh chưa xong việc sao? Phải ở lại đến chiều à?

Cô muốn anh về với mình, lúc sáng còn hy vọng anh chỉ đến công ty giải quyết công việc một buổi thôi rồi sẽ về với cô, nhưng rốt cuộc buổi trưa anh vẫn không về.

- Ừm, chiều tôi sẽ về.

Cả hai đang trò chuyện thắm thiết, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói:

- Cô Dược Khuê à, có Tiêu tiểu thư đến...