Một lúc sau chị hai và bác sĩ Ngạn đều đã ra về, Dược Khuê buồn bã nằm trên giường, đến khi anh bước vào, cô cũng chẳng muốn đối mặt. Phong Lĩnh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, lời nói nhỏ nhẹ:
- Em còn đau không?
Cô không đáp lời, bây giờ nói chuyện với anh chỉ sợ không kiềm chế được lại rơi nước mắt. Thấy cô không hồi âm, anh kiên nhẫn nhắc lại:
- Anh đang hỏi em, còn giận anh sao?1
Cô nhất quyết giữ không lên tiếng, lúc này anh bắt đầu thấy khó chịu, dẫu ghét nhau thế nào cũng đừng nên im lặng như vậy, bởi lẽ sự im lặng là vũ khí giết chết trái tim, gây sát thương sâu sắc khó lành.
- Em giận thì cũng đừng im lặng như thế, em muốn anh phải làm sao?
Đáp lại anh vẫn là khoảng không yên tĩnh, Phong Lĩnh chẳng nói nữa, anh lấy quần áo rồi đi tắm, bây giờ cứ như vậy thì e rằng lát nữa anh sẽ bốc hỏa. Cô thấy anh bỏ vào phòng tắm thì hé mắt nhìn, Dược Khuê ngồi dậy, trong lòng cũng chẳng dễ chịu hơn anh. Nhưng nghĩ đến chuyện anh không có tình cảm với mình, cô lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tiếng xả nước trong phòng tắm vang lên, cô nghĩ anh không có kiên nhẫn với mình nữa, nhưng cũng đúng, anh cần con chứ không cần cô nên nào hao tâm vào cô để làm gì.
Dược Khuê thở một hơi nặng trĩu rồi rời khỏi phòng. Đến khi anh trở ra thì không thấy cô đâu cả, Phong Lĩnh cất tiếng gọi:
- Dược Khuê à...
Anh cứ ngỡ cô đang rất giận nên không thèm nhìn mặt anh. Phong Lĩnh vội bước xuống lầu tìm cô, anh chưa kịp hỏi người giúp việc thì đã thấy cô đang ngồi ăn ngon lành.
Dẫu giận thì giận nhưng ăn vẫn phải ăn, lấp đầy bụng trước rồi tính sao.
Cô không thèm để ý đến anh, dù Phong Lĩnh đang muốn làm lành, cả hai cứ như vậy khiến anh thấy rất khó chịu.
Nhìn trán của cô vẫn đang sưng to một cục, lòng anh lại thấy vô cùng có lỗi.
- Em còn đau không?
Cô không ngước mặt nhìn anh, chỉ chăm chú ăn, thái độ lạnh lùng như chẳng để tâm:
- Cứ mặc tôi.
Bị "vợ" quát, anh buồn bã đến cơm cũng không ăn nổi.
- Sao em quát anh?1
Cô nổi cả da gà, lại tỏ ra yếu đuối trẻ con, chắc anh nghĩ lần này làm vậy cô sẽ xiêu lòng. Dược Khuê phớt lờ câu hỏi của anh, cô lạnh lùng buông đũa rồi đứng dậy:
- Tôi ăn xong rồi.
Nhìn "vợ" quay lưng bỏ đi, anh nào nghĩ rằng cô sẽ giận đến mức này. Cô chưa hết giận thì anh cũng không còn tâm trạng ăn uống.
Anh vội đi theo cô, lên đến phòng đã thấy cô trùm chăn đi ngủ dù vẫn còn sớm, có lẽ đang muốn tránh mặt anh đây mà.
- Anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa có được không?1
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, hành động ngọt ngào thế nào không khéo cô sẽ mềm lòng mất.
- Trước sau gì chúng ta cũng đường ai nấy đi, anh không cần bận tâm đến tôi.
Anh hơi ngớ người, cứ nghĩ cô giận vì chuyện anh ghen nên lỡ khiến cô ngã u đầu, nhưng bây giờ cô lại nói như vậy, tâm tư của phụ nữ thật phức tạp.
- Em nói vậy là sao? Anh không hiểu. Quay mặt lại nói chuyện với anh đi.
Cô miễn cưỡng quay người lại rồi ngồi dậy, Phong Lĩnh cũng vội ngồi theo cô, hai người mặt đối mặt. Bây giờ Dược Khuê chỉ muốn đấm vào trán anh, tốt nhất là để anh bị một cục u to hơn của cô.
- Anh nói sau khi con được một tuổi thì chúng ta chấm dứt. Vậy nên anh đừng tỏ ra quan tâm tôi. Tôi biết anh làm vậy vì tôi đang mang thai con của anh. Nhưng tôi thấy điều đó như một sự thương hại.1
Nghe đến đây, anh đủ nhạy bén để nhận ra điều lấn cấn, có lẽ chuyện gì đó đã khiến cô suy nghĩ lung tung. Nhưng ngẫm lại anh cũng chưa từng nói ra cảm xúc trong lòng mình, ngay từ đầu anh bảo muốn cô ở cạnh chỉ vì cái thai trong bụng, bây giờ chẳng thể trách cô được.
- Anh không thương hại, mà anh thật lòng quan tâm em. Thời gian qua chúng ta cũng chưa từng nói thẳng với nhau về cảm xúc của mình. Nhiều lúc anh cũng không biết vì sao bản thân anh lại không nỡ khi nghĩ đến chuyện phải rời xa em.
Lời nói ngọt ngào như một câu tỏ tình từ anh khiến tim cô chợt đập mạnh. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ rõ ràng để xác nhận tình cảm của đôi bên. Dược Khuê im lặng vì bối rối, cô cũng có chút ngượng nên chẳng biết phải đáp lời thế nào.
Thực tế đến thời điểm hiện tại, bản hợp đồng hôn nhân giữa cả hai chỉ là nói miệng chứ nào có giấy trắng mực đen xác nhận. Kể cả chuyện đăng ký kết hôn vẫn chưa được thực hiện, bây giờ cả hai nói ra lòng mình để cùng nhau nhìn nhận lại tình cảm thì vẫn chưa muộn, thậm chí đây là lúc rất thích hợp.
Thấy cô không đáp lời, anh đưa tay vén nhẹ tóc cô ra phía sau tai kèm theo câu hỏi nhẹ nhàng:
- Em có cảm nhận giống như anh không?
Tâm trạng cô bối rối như tơ vò, đối diện với tình cảm thế nào thật sự khá khó khăn. Cô thừa biết cuộc sống riêng của cả hai có nhiều khác biệt, muốn ở bên anh nhưng lại sợ nhiều thứ, chính cô cũng không thể hiểu bản thân mình.