Du Phi Dương không tình nguyện bị Giang Thúy Thúy kéo về phòng, Vương Quốc Hoa bất ngờ phát hiện không ai để ý tới mình. Ba người phụ nữ kia nhìn nhau như cũng không rõ Giang Thúy Thúy có ý gì.
Lên phòng Du Phi Dương lớn tiếng nói với Giang Thúy Thúy: - Em là gì thế? Chưa lo cho Quốc Hoa xong đó, có ai tiếp khách như vậy không?
Giang Thúy Thúy lao lên, hung dữ nói: - Lo gì? Dưới lầu có ba em, tại sao sợ không ai lo cho hắn.
Du Phi Dương thầm cầu phúc cho Vương Quốc Hoa. Y cũng không lo mấy người kia không có chỗ ngủ. Các phòng trong nhà đều trống, chăn giường đủ cả.
Giang Thúy Thúy cởi đồ lộ ra bộ đồ lót, bình thường mặc đồ rộng nên không nhìn ra dáng người nóng bỏng của cô. Sau một thời gian quan hệ, cơ thể càng phát triển hơn. Du Phi Dương đau đầu chính là cô ả này luôn hăng hái, ngày nào cũng muốn.
- Tầng trên có tổng cộng sáu phòng, hai bà chọn trước, tôi cuối cùng. Lãnh Hân phá vỡ sự im lặng, Vương Quốc Hoa đứng lên nói: - Tôi lên lầu, mấy cô ngủ ngon.
Tìm cho mình một căn phòng, Vương Quốc Hoa vào ngủ. Ba người phụ nữ không ngờ hắn dứt khoát như vậy. - Tản đi. Mẫn Nguyệt cũng không còn hăng hái, thực ra cô muốn đi nói chuyện với Vương Quốc Hoa về việc kinh doanh bất động sản.
Lát sau Giang Thúy Thúy mặc đồ ngủ đầy thỏa mãn đi xuống, thấy ba cô ả đang uống rượu nói chuyện ở đó liền lao tới. - Này, mấy bà làm gì đó? Tài thần đâu? Cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua sao? Không phải ba người đấu đá nên làm hắn sợ chạy đó chứ?
Nếu không biết cách nói chuyện của Giang Thúy Thúy, ba cô ả đã nhảy dựng lên.
Tang Viện Viện than khóc: - Tôi không hy vọng rồi.
Hai vị khác mỉm cười, Lãnh Hân nhỏ giọng nói: - Tên này lúc nhảy rất nghiêm chỉnh, chắc không phải người xấu.
Mẫn Nguyệt lăn lộn trên ghế một lúc mới chán nản lớn tiếng nói: - Bất động sản của tôi, tôi muốn thành phú bà trăm triệu. Nói xong cô ngồi dậy nhỏ giọng nói: - Tôi cảm thấy, chỉ là cảm thấy thôi, nói ra mấy bà đừng tức.
- Có gì nói đi. Tang Viện Viện đằng đằng sát khí bức hỏi một câu.
- Hắn không thèm để ý tới chúng ta. Mẫn Nguyệt rất vô tình nói, Giang Thúy Thúy vỗ ngực cả giận nói: - Sao có thể? Chị em ta có gì kém?
Ba người phụ nữ cùng gật đầu như một cái máy, Giang Thúy Thúy im lặng, cuối cùng Lãnh Hân vẫn là người lên tiếng đầu tiên. - Đi ngủ, mơ giấc mơ đẹp coi như bù lại sự đả kích.
Bốn người phụ nữ cùng cời, thực ra đây không phải việc lớn, mọi người cảm thấy là trò chơi mà thôi. Đương nhiên chơi không phải lý do chính, bất cứ một người phụ nữ nào đều có suy nghĩ với người trẻ tuổi lại có tiền.
Đêm đó Vương Quốc Hoa ngủ rất ngon. Sáng sớm dậy hắn có chút bất ngờ phát hiện phòng không có Wc, Vương Quốc Hoa không quen thầm mắng kiến trúc sư. Vương Quốc Hoa ra ngoài đi tới phòng wc ở cuối hành lang.
Nhắm mắt lại thoải mái giải quyết vấn đề, đang chuẩn bị đi ra Vương Quốc Hoa hoàn toàn ngây người. Lãnh Hân quấn khăn tắm đang lạnh lùng nhìn hắn giống như nhắc hắn bố tôi là giám đốc Sở công an.
Lãnh Hân dáng người nhỏ nhắn nhìn trông quá yếu đuối, da thịt lộ ra cũng rất mềm mại nhưng mắt có sát khí. Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý bồn tắm đang có nước. Hắn xấu hổ che mặt chạy vội.
Về tới phòng, Vương Quốc Hoa nằm trên giường không muốn động. Không phải là do mất mặt mà không tiện đi xuống lầu, vì thế đành chờ mọi người ra hết rồi mới ra.
Tiếng gõ cửa cắt ngang hành vi trốn tránh của hắn, Lãnh Hân đứng ngoài lạnh nhạt nói: - Xuống ăn sáng. Lãnh Hân mặc bộ sườn xám tôn lên thân hình nóng bỏng của cô, môi đánh son hồng càng tăng thêm vẻ yêu mị.
Nói xong Lãnh Hân xoay người đi ngay, lưu lại vòng mông căng tròn cho hắn nhìn.
Nhà bật điều hòa, mấy người phụ nữ bên dưới mặc khá mỏng, Vương Quốc Hoa xuống lầu, Du Phi Dương đã bắt đầu ăn không thèm ngẩng đầu lên nói: - Quốc Hoa, nếm thử kỹ thuật nấu ăn của vợ tôi, trước đây đúng là không nhìn ra.
Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống cả người đã cứng lại, một bàn chân lặng lẽ dán tới cọ cọ chân hắn. Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn qua, mấy người phụ nữ đều rất nghiêm chỉnh, đều cúi đầu ăn sáng, nói chuyện.
Vương Quốc Hoa quyết định đấu tranh với bàn chân kia, hai chân kẹp lại làm nó không thể nhúc nhích.
Ngay lúc Vương Quốc Hoa tự cho mình nắm thế chủ động, Du Phi Dương ăn xong đứng lên nói: - Quốc Hoa, ăn nhanh một chút, lát tôi mang ông đi gặp mấy người bạn ở thị xã Bắc Câu.
Vương Quốc Hoa ăn nhanh hơn, hắn có chút nuối tiếc bỏ hai chân ra thả cho đối phương thu về. Lúc này Vương Quốc Hoa nhìn quanh lần nữa, lúc nhìn Lãnh Hân không ngờ ả đỏ mặt.
Chuyện bất ngờ lại xảy ra, chân kia không ngờ còn muốn đưa tới chứng minh xem Vương Quốc Hoa có phải người đàn ông bình thường không? Vương Quốc Hoa không muốn xấu mặt nên đưa tay xuống túm lấy và cù cù vào lòng bàn chân đối phương. Hắn nhìn lướt qua mặt mấy người phụ nữ, mặt Lãnh Hân không bình thường.
Chân làm việc xấu sợ hãi lui lại, Vương Quốc Hoa không vui vẻ gì vì thắng mà lại đau đầu. Người phụ nữ dám làm vậy chính là điên cuồng, dính vào nhất định sẽ phiền phức to.
Vội vàng bỏ bát, Vương Quốc Hoa đứng lên tỏ vẻ ăn xong, Du Phi Dương cũng từ trên tầng đi xuống: - Đi, mọi người tới rồi.
Hai người ra ngoài, mấy người phụ nữ vẫy vẫy tay chào hắn coi như tạm biệt.
…
Du Phi Dương lái xe chạy về nội thành, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn. Vương Quốc Hoa rất bất ngờ thấy Tương Tiền Tiến. Hắn không khỏi có chút cảm kích nhìn Du Phi Dương.
Du Phi Dương cười ha hả nói: - Tôi không quen bên Bắc Câu, Tương đại ca lại quen không ít. Tết mà, không ít người tới tỉnh thành.
Vương Quốc Hoa gật đầu coi như chấp nhận lời giải thích. Tương Tiền Tiến đi lên cười nói: - Người trong sảnh, tôi giới thiệu một chút rồi phải đi, bí thư Hứa còn có việc cần làm.
Du Phi Dương cười nói: - Cảm ơn Tương ca. Nghe Du Phi Dương gọi như vậy, mắt Tương Tiền Tiến híp lại đầy vui vẻ. Trong sảnh đang có ba người đàn ông chờ.
- Đây là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Bắc Câu – Dương Vũ Đông. Đây là bí thư đảng ủy chính pháp Bắc Câu – Nhạc Hòa, đây là … Người cuối cùng Tương Tiền Tiến không giới thiệu nổi, y không nhận ra.
Người này vội vàng bổ sung. - Ban tổ chức cán bộ Hoa Lâm. Không nói ra chức quan của mình, nhưng Dương Vũ Đông lại hỗ trợ một câu: - Lão Hoa là Phó trưởng ban thường trực, là bạn nhiều năm với chúng tôi, mong thư ký Tương thông cảm.
Đây là do y tự ý dẫn tới mà không được Tương Tiền Tiến mời. Thư ký của bí thư tỉnh ủy và con bí thư tỉnh ủy muốn gặp, đây là việc quan viên bên dưới tranh nhau vỡ đầu. Dương Vũ Đông dẫn người tới cũng có chút lo lắng Tương Tiền Tiến bất mãn.
Tương Tiền Tiến không nói mà chỉ nhìn Du Phi Dương. Du Phi Dương mỉm cười đi lên bắt tay từng người: - Anh em của tôi muốn tới Bắc Câu nhận chức, mời mọi người tới đây là làm phiền mọi người.
Thái độ của Du Phi Dương làm ba người rất vui. Du thiếu gia không làm trong nhà nước, không thích gặp quan chức, hôm nay không ngờ được hắn nói như vậy, không nịnh bợ lại thì là thằng ngu.
- Không dám, không dám.
Mọi người ngồi xuống, Tương Tiền Tiến cười nói: - Mọi người nói chuyện, lãnh đạo còn có chút việc cần tôi đi làm. Y nói như vậy, mọi người đương nhiên không lưu lại, trong lòng chỉ có thể hâm mộ. lãnh đạo là ai? Chỉ có thể là bí thư Hứa. Các vị có thể gặp Du Phi Dương là đủ rồi, giờ Tương Tiền Tiến đi làm ba người thấy nhẹ nhàng hơn. Dù sao Du Phi Dương còn trẻ không giống kẻ lão luyện như Tương Tiền Tiến.
Dương Vũ Đông và Nhạc Hòa trước đây có chút quan hệ với Tương Tiền Tiến, nếu không chuyện tốt này không đến lượt bọn họ. Tương Tiền Tiến chủ động rời đi là muốn để mọi người yên tâm, nhân tình này ghi nhớ trong lòng.
Vương Quốc Hoa ngồi bên không lên tiếng, Du Phi Dương lúc này giới thiệu hắn: - Anh em của tôi, Vương Quốc Hoa, sau tết sẽ là cấp dưới của ba vị, phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan.
Vương Quốc Hoa hơi hạ thấp người gật đầu với mọi người. Ba người đầu tiên là ngạc nhiên rồi tươi cười đầy mặt. Anh em của Du Phi Dương, còn trẻ như vậy đã là cấp phó huyện, có ai không hiểu vấn đề. Nói là cấp dưới, mời mọi người giúp nhưng ai giúp ai cũng là vấn đề.
- Tiểu Vương đúng là còn rất trẻ. Hoa Lâm lên tiếng đầu tiên.
Vương Quốc Hoa cười cười bắt tay: - Sau này còn nhờ trưởng ban Hoa giúp đỡ nhiều.