Phù Diêu

Chương 230: Ý tưởng



Du Phi Dương thấy vậy không khỏi trêu chọc.
- Mọi người thấy chưa? Rất quen thuộc, thằng này nhận không ít chỗ tốt, là tham quan. Mà ông sao không hỏi bao tiền? Có phải coi là hối lộ không?

Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến lời trêu chọc này.
- Đầu tiên hối lộ cũng bị tội, sau đó anh cần đồng hồ, cần gì biết nó bao tiền.

Chỉ có trước mặt bạn bè thân quen như Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa mới có thể lộ ra vẻ trẻ trung. Trước mặt người khác hắn đều phải đeo mặt lạ. Vương Quốc Hoa không có khái niệm về đồng hồ, đeo xong cẩn thận nhìn ký hiệu không biết nên nói:
- Ông không phải tùy tiện mua ở ven đường mang lừa tôi đó chứ? Sao nhãn hiệu này tôi chưa thấy?

Du Phi Dương giơ chân định đá.

- Không có kiến thức, đồng hồ hơn 300 ngàn mà ông coi là hàng bán rong. Về nhãn hiệu gì thì không nói với ông.
Du Phi Dương hừ một tiếng nói giá. Mấy người phụ nữ bên cạnh thở gấp. Đồng hồ 300 ngàn đúng là rất hấp dẫn.

Vương Quốc Hoa thật ra bình tĩnh nói:
- Quá nghèo, chơi đồng hồ Thụy Sĩ thì bao tiền cũng không đủ.

Giang Thúy Thúy đi tới kéo kéo Du Phi Dương:
- Ông xã, em muốn.

Vương Quốc Hoa kịp thời nói với ba người phụ nữ kia:
- Lui, đừng ở đây ảnh hưởng tới đối phương.
Ba người phụ nữ cùng ôm bụng cười. Giang Thúy Thúy không hề xấu hổ:
- Người ta đây là ân ái.

Phòng cuối cùng yên tĩnh lại, Du Phi Dương kéo Vương Quốc Hoa sang bên.
- Bên công ty kia coi như xong, sau đây là trao đổi với bên ủy ban thị xã. Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp là Triệu Nham, cửa Nghiêm Hữu Quang cũng cần qua.

- Lấy danh nghĩa khơi dậy sức sống cho công ty, đây là việc tốt với chính quyền địa phương. Chỉ cần ông có thể kéo tài chính khởi động thì không vấn đề gì. Còn bên công ty thì nên mời một một đội nhân viên chuyên gia đến làm. Về phần thao tác cụ thể tôi không bằng nhân viên chuyên môn. Ông muốn làm hạng mục này thì phải làm đẹp một chút, coi như là bàn đạp cho sau này.
Vương Quốc Hoa không định tham gia nhiều vào việc này.

Du Phi Dương nhíu mày nói:
- Hay là theo quy tắc mà làm, ông có 30% bên tôi, ông cũng phải giúp tôi giữ cửa, người khác tôi lo.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Lần này tôi giúp không sao, ông cần chính là người bỏ tiền, không cần khách khí với tôi. Tiền đối với tôi mà nói thật sự không có ý nghĩa mấy.

Du Phi Dương nhìn Vương Quốc Hoa, một lúc lâu sau mới nói:
- Được, cứ làm như lời ông đi.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vậy mới đúng, sau đây ông có một việc rất quan trọng cần hoàn thành là mau kéo một đoàn nhân viên chuyên môn tới, cụ thể làm như thế nào thì ông nên chú tâm nhiều. Tóm lại đưa mắt nhìn xa một chút, không nên quá chú trọng lợi ích trước mắt.

Gần như mỗi lần nói chuyện với nhau, Du Phi Dương cũng có thể cảm nhận được lợi không ít. Trong mắt y thì Vương Quốc Hoa không đơn giản là anh em, còn là một người thầy.



Trước khi tời tối Vương Quốc Hoa nhận được điện của Mạnh Vũ Vi, lời khá mờ mịt, Vương Quốc Hoa không nghe rõ mấy.

Vương Quốc Hoa gọi điện cho Nghiêm Hữu Quang, người nghe điện là Tạ Trường Hà. Vương Quốc Hoa nói:
- Thị trưởng không rảnh thì lát nói là tôi gọi tới.
Tạ Trường Hà không dám không giải thích, địa vị của Vương Quốc Hoa trong mắt Nghiêm Hữu Quang thậm chí còn cao hơn là thư ký.

- Ừ, lãnh đạo đang ở nhà lãnh đạo tỉnh ủy, tôi đang ở trên xe.

Vương Quốc Hoa khách khí nói:
- Làm phiền thư ký Tạ.
Vừa nói hắn dập máy.

Vương Quốc Hoa không chờ bao lâu Nghiêm Hữu Quang đã gọi lại.
- Có tình hình gì mới à?

Vương Quốc Hoa nói:
- Chuyện của Tần Thời Nguyệt ngài biết không?

Nghiêm Hữu Quang cười khổ nói:
- Biết từ sáng, Lâm Tĩnh tự mình gọi tới cho tôi.

Vương Quốc Hoa nói:
- Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đang ở khách sạn Thải Hồng, tối nay có lẽ sẽ rất bận.

Nghiêm Hữu Quang im lặng, Vương Quốc Hoa chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, lát sau mới nói:
- Biết rồi.
Nghiêm Hữu Quang dập máy, Vương Quốc Hoa nghe thấy khẽ thở dài một tiếng. Đời người không có nhiều cơ hội nhất là trong chính trị càng không nhiều. Nghiêm Hữu Quang có thể mất cơ hội này vì nếu xử lý không tốt thì y sẽ bị liên quan.

Vương Quốc Hoa rất không hiểu tâm trạng của Lâm Tĩnh. Vì sao không thể quyết đoán ra trận? Hắn cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy đây là do thói quen ở trong chính trị quá lâu.

Điện thoại rất nhanh vang lên, lần này là Diêu Bản Thụ gọi tới. Diêu Bản Thụ cười hì hì hỏi hắn có phải ở thị xã không? Vương Quốc Hoa nói có, Diêu Bản Thụ muốn mời khách. Vương Quốc Hoa nói đang đi cùng Du Phi Dương, bọn họ có chút việc cần làm hay là mời đối phương lại đây.

Diêu Bản Thụ nghe xong rất vui vẻ lập tức tới ngay. Là cục trưởng Cục công an thị xã nên y biết nhiều chuyện chẳng qua y không tiện chủ động dựa vào Du Phi Dương. Có Vương Quốc Hoa làm trung gian nên chuyện này hoàn toàn khác. Vấn đề ở huyện Phương Lan hai người coi như lần thứ nhất liên minh.

Diêu Bản Thụ hy vọng gặp nhiều, hai bên sẽ thân thiết hơn.

Vương Quốc Hoa gọi điện xong đi vào thì đám người Du Phi Dương đang nói chuyện. Nhìn trời đã tối, mấy người Du Phi Dương đang buồn bực không biết đi đâu ăn. Vương Quốc Hoa nói:
- Phi Dương, tôi bảo Diêu Bản Thụ lại đây ngồi. Ông nhiệt tình một chút, sau này có không ít việc làm cần nhờ bên dưới, đừng có ra vẻ con của bí thư tỉnh ủy.

Lời này là hắn nói cho Lãnh Hân nghe, Lãnh Hân trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh nói ai đó hả?

Mọi người nở nụ cười, Vương Quốc Hoa kéo Du Phi Dương sang bên hỏi:
- Các cô ấy biết ông tới làm gì không?

Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Chỉ biết tôi đi quyên tiền, không biết chuyện chính. Tôi còn không nói với Giang Thúy Thúy.

Vương Quốc Hoa lúc này mới yên tâm nói:
- Như vậy là đúng, tôi lo vô ích rồi.
Du Phi Dương cảm kích vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Ý của ông tôi hiểu. Chuyện ngân sách chỉ có ba người biết là ông, tôi và Hứa Kiếp. Vừa nãy lúc ông không ở đây thì Hứa Kiếp gọi tới nói là xin nghỉ phép tới gặp tôi. Thực ra nó cơ bản không làm gì cả, xin phép cũng là thừa.

Diêu Bản Thụ đến rất nhanh, Du Phi Dương rất khách khí như lời Vương Quốc Hoa nói, nói chuyện vài câu rồi nhắc đến việc ăn cơm. Diêu Bản Thụ lập tức biết ý nói biết một quán ăn ngon.

Mọi người nói chuyện khá vui vẻ lúc ăn, một người không ra vẻ, một người cố tình nịnh nọt. Ba người đàn ông uống rượu nói vài chuyện. Vương Quốc Hoa thuận miệng hỏi việc bên Cục công an, Diêu Bản Thụ không giấu, luôn miệng nói vị trí cục trưởng này không dễ làm, vấn đề trị an là rất nhiều. Chủ yếu là do dân cư phức tạp, nhiều người chạy về phía tập đoàn khoáng sản.



Lâm Tĩnh và Nghiêm Hữu Quang về Bắc Câu trong đêm, có Mạnh Vũ Vi là phản đồ nên Vương Quốc Hoa không khó biết thị ủy tổ chức hội nghị thường ủy suốt đêm. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa tới ủy ban thị xã, vừa vào sân thì quyền trưởng phòng công an huyện Phương Lan – Trịnh Nguyên gọi điện tới đầy cung kính nói:
- Bí thư Vương, có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.

Vương Quốc Hoa dừng lại tìm một góc để đứng lại:
- Anh nói.

- Ngày hôm qua tôi xem một quyển sổ thấy tình hình trị an của huyện Phương Lan rất không tốt, chia chung bình mỗi tuần là có một vụ án làm tổn thương sức khỏe xảy ra. Đây là được ghi chép, còn đâu nhiều thứ không ghi chép lại. Tôi nghĩ nếu muốn nhanh mở cục diện thì phải tiến hành cải thiện hoàn cảnh trị an trước. Ngài có thể báo cáo với lãnh đạo thị ủy về việc triển khai hoạt động chỉnh đốn trị an không?
Trịnh Nguyên vừa dứt lời, Vương Quốc Hoa nói:
- Để tôi suy nghĩ một chút đã.

- Tôi không làm phiền ngài nữa.
Vương Quốc Hoa nghe ra giọng điệu thất vọng của Trịnh Nguyên. Vương Quốc Hoa thực ra cũng rất giật mình với số liệu đó, chẳng qua hắn không phải người đứng đầu nên không thể quyết định việc này.

Nghiêm Hữu Quang đầy mệt mỏi thấy Vương Quốc Hoa tới cũng không vui vẻ hơn. Y có chút mất mát nói.
- Quốc Hoa đến vừa lúc, trưa ngồi uống một chén với tôi.

Vương Quốc Hoa thấy thế thầm nghĩ Nghiêm Hữu Quang cũng không chạy thoát khỏi suy nghĩ lợi danh. Nghĩ đến cuộc điện của Trịnh Nguyên, Vương Quốc Hoa hơi động tâm nên cười cười đi lên cầm thuốc mà Nghiêm Hữu Quang đưa cho. Hắn nói:
- Lão lãnh đạo, càng là lúc này ngài càng phải có hoạt động. Lần này mặc kệ chuyện của Tần Thời Nguyệt có liên lụy tới Lâm Tĩnh hay không thì đối với ngài cũng không phải chuyện xấu gì. Ngài không phải sợ gì đó chứ?

Nghiêm Hữu Quang nhíu mày nói:
- Cậu đó, trong đầu lại nghĩ ra ý tưởng xấu gì vậy?
Vừa nói nhìn một chút cửa bên ngoài, Vương Quốc Hoa hiểu ý đóng cửa lại. Nghiêm Hữu Quang nói:
- Nói đi, cậu không phải có ý gì đó chứ?