Phù Diêu

Chương 232: Trúng chiêu



Ngô Ngôn dập máy. Cô có chút cảm động, Bí thư Vương raddyaa là giúp mình.

Chẳng qua đây là Ngô Ngôn suy nghĩ hơi nhiều, Vương Quốc Hoa chẳng qua chỉ là thuận tay làm giúp mà thôi. Hơn nữa Trịnh Nguyên là trưởng phòng cũng cần người giúp đỡ, Ngụy Gia Hoa nếu nghe lời thì chính là nâng một nhóm người, đả kích một nhóm người. Nếu như vậy Trịnh Nguyên còn làm không xong thì không xứng làm trưởng phòng. Vương Quốc Hoa thậm chí nghi ngờ Ngụy Gia Hoa vì đảm bảo lợi ích của mình mà sẽ báo cáo với Trịnh Nguyên là ai có thể dùng, ai phải chèn chết không?

Mục đích của Vương Quốc Hoa chính là cùng với hành động chỉnh đốn trị an của thị xã, Trịnh Nguyên sẽ tranh thủ điều tra vụ án của Chu Lập Quốc rồi mở cục diện ở huyện Phương Lan. Kết quả cuối cùng chính là Vương Quốc Hoa muốn túm được hết những tên có thể ra trước pháp luật.

Về tiền đồ của Lâm Tĩnh, Vương Quốc Hoa mặc kệ. Đến lúc đó chuyện lộ ra muốn che lấp cũng không dám.

Lúc Vương Quốc Hoa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Ngô Ngôn đang gọi điện cho Ngụy Gia Hoa:
- Lão Ngụy, lần này Bí thư Vương không dễ gì mở miệng. Anh cần phải giúp trưởng phòng Trịnh khống chế cục diện. Tôi hiểu đôi chút về Bí thư Vương, đối xử với người nhà rất tốt. Ví dụ như chuyện của anh, ngoài mặt Bí thư Vương phê bình nhưng lại bảo tôi chuyển lời đến anh. Tôi hiểu Bí thư Vương đây là để anh cảm ơn tôi, nhưng tôi thấy mình nên nói rõ đây là ý của Bí thư Vương.

Ngô Ngôn vừa nói cũng làm mình cảm động. Nghĩ cũng đúng, chuyện của Ngụy Gia Hoa quả thật làm Bí thư Vương phiền toái, nhất là vợ của Ngụy Gia Hoa càng làm chuyện tốt thành chuyện xấu.

Ngụy Gia Hoa vội vàng cam đoan tuyệt đối hoàn thành nghĩa vụ mà lãnh đạo giao. Dập máy Ngụy Gia Hoa lại nghĩ đến vấn đề khác. Ngô Ngôn giúp nên dù như thế nào thì mình cũng phải làm tốt công việc, nếu không sẽ làm mất mặt Ngô Ngôn. Có suy nghĩ này Ngụy Gia Hoa lập tức nghĩ đến đám người trong phòng. Gần như tất cả cán bộ trong phòng thì Ngụy Gia Hoa đều biết vấn đề. Ai là người của ai, ai có thể dùng, ai phải chỉnh chết, y rất nhanh có thông tin.

Vương Quốc Hoa đến phòng Du Phi Dương vừa lúc không có ai ở đây, mấy người phụ nữ đã đi dạo phố. Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa vào nên cười nói với điện thoại:
- Hứa Kiếp, cứ như vậy đi, anh sẽ phái người đến đón em.

Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống trước mặt đối phương:
- Bên Nghiêm Hữu Quang không có vấn đề gì, chẳng qua có lẽ ông phải giúp y một chút.
Du Phi Dương khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa, lẽ ra Vương Quốc Hoa không nên chủ động để mình nhận việc chứ, đây không phù hợp với tính cách của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói:
- Lát tôi bố trí hai người cùng ăn cơm, ông oán giận tình hình trị an thị xã Bắc Câu vài câu là đủ.

Du Phi Dương ngẩn ra nói:
- Sao, chỉ như vậy ư?
- Ừ, không còn gì khác.

- Quái lạ, ông nghĩ gì vậy hả?

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ có nên nói thật ý đồ của mình không? Suy nghĩ một lát Vương Quốc Hoa quyết định nói thật.
- Chuyện tôi và Lãnh Hân bị bắt có người muốn che đi vì sợ ảnh hưởng đến khả năng tiến bộ. Bề ngoài tôi nói bỏ qua nhưng không cam lòng. Vừa lúc thị trưởng Nghiêm khá hài lòng với tình hình trị an của Bắc Câu, tôi muốn nhân cơ hội này gây chút chuyện làm vài thứ mờ ám lộ ra trước công chúng.

Du Phi Dương nghe xong cười lạnh nói:
- Lương tâm một số kẻ bị chó ăn rồi. Chuyện này tôi đương nhiên sẽ ủng hộ ông, chúng ta không thể chịu oan uổng như vậy.

Ông trời cuối cùng đã có mây đen, bên khí tượng huyện lập tức báo cáo nên Vương Quốc Hoa phải về. Vương Quốc Hoa cũng may mắn mưa hơn hai tiếng nên tình hình hạn hán ở Phương Lan cũng giảm đi nhiều.

Vương Quốc Hoa bận chống hạn, Diêu Bản Thụ bên này cũng không rảnh rỗi. Sau hai hôm y làm xong báo cáo trình lên cho Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh không có phản ứng gì có lẽ tâm tư dành ở hết việc khác. Lâm Tĩnh còn rất mất hứng gọi điện cho phê bình Diêu Bản Thụ.

Mạnh Vũ Vi xoay người ra ngoài gọi điện báo cho Vương Quốc Hoa việc này. Vương Quốc Hoa nghe vậy liền trêu cô vài câu.

Lâm Tĩnh lúc này đang rất không vui. Cục trưởng cục Tài chính bị bắt coi như là phủ định công việc của cô ở trình độ nhất định. Quan chức xảy ra chuyện thì trách nhiệm cũng có một phần của bí thư, ai bảo bí thư quản nhân sự.

Lúc Mạnh Vũ Vi đi vào, Lâm Tĩnh không nhịn được nói:
- Lại có chuyện gì vậy hả?
Mạnh Vũ Vi cười nói:
- Bí thư Lâm, chuyện của Tần Thời Nguyệt bây giờ truyền khắp thị xã, cần phải có hành động rời đi chú ý của dư luận.

Lâm Tĩnh ừ một tiếng nhưng không nói gì. Mạnh Vũ Vi biết mình nói có hiệu quả, cô biết ý đi ra.

Không lâu sau Nghiêm Hữu Quang xuất hiện trước cửa Vương Vu Phân, Mạnh Vũ Vi vội vàng vào thông báo. Hai người Lâm Tĩnh, Nghiêm Hữu Quang ngồi đối diện nhau trước ghế, Nghiêm Hữu Quang là người lên tiếng đầu tiên.
- Bí thư Lâm tuần trước thị xã xảy ra hai vụ việc khá lớn, nghiêm trọng ảnh hưởng đến tình hình an ninh trật tự và phát triển kinh tế của thị xã ta. Tôi thấy cần phải có biện pháp hữu hiệu xử lý.

Lâm Tĩnh nhìn bản báo cáo trong tay y, đây là do Diêu Bản Thụ đưa tới một phần. Loại báo cáo này cũng nên đưa cho Nghiêm Hữu Quang một bản. Lâm Tĩnh không nghi ngờ gì việc này mà cẩn thận suy nghĩ ý của Nghiêm Hữu Quang.

Nghiêm Hữu Quang lựa chọn trao đổi riêng cũng là một kế sách. Do Lâm Tĩnh đứng đầu Bắc Câu, Nghiêm Hữu Quang sau khi nhận chức vẫn chưa có động tác quá lớn. Chuyện lần này Nghiêm Hữu Quang rất coi trọng nếu như Lâm Tĩnh đồng ý sẽ khó tránh khỏi khiến cho tình cảnh của Nghiêm Hữu Quang có thay đổi.

- Thị ủy, ủy ban chúng ta nên chú ý xem dân chúng yêu cầu muốn gì, chúng ta sẽ làm cái đó.
Nghiêm Hữu Quang tiếp tục nói. Trái tim Lâm Tĩnh bị câu này gõ không nhẹ. Mặc dù là vậy Lâm Tĩnh vẫn không thể hạ quyết tâm. Bây giờ cô không còn nhiều thời gian để thực hiện việc này, chỉ có thể để Nghiêm Hữu Quang thực hiện. Đương nhiên trên truyền thông thì Lâm Tĩnh vẫn chiếm thế chủ đạo. Nhưng truyền thông là thứ nhằm vào đại chúng, người trong chính trị chủ yếu là xem ai phụ trách, ai nắm giữ quyền lực.

Lâm Tĩnh xoay xoay bút, khóe mắt không ngừng nhìn trộm Nghiêm Hữu Quang nhưng kết quả thấy vẻ mặt Nghiêm Hữu Quang vẫn rất bình thường.

Lâm Tĩnh biết rõ Nghiêm Hữu Quang nhắc tới việc này đương nhiên là có mục đích gì đó. Thậm chí Lâm Tĩnh cũng mơ hồ biết mục đích cuối cùng đó, nhưng cách nói của Nghiêm Hữu Quang đã đả động tâm tư của Lâm Tĩnh.

- Như vậy đi đồng chí Nghiêm Hữu Quang, chiều diễn ra hội nghị ban bí thư anh đề cập một chút, hỏi xem các đồng chí khác có ý gì.

Nghiêm Hữu Quang đứng lên chào ra về. Mạnh Vũ Vi vào thu dọn, Lâm Tĩnh nói với cô:
- Vũ Vi, em cảm thấy Nghiêm Hữu Quang định giở trò gì?
Mạnh Vũ Vi nghe xong cười lạnh nói:
- Còn có thể giở trò gì chứ? Không phải là muốn chứng minh sự tồn tại của mình sao? Em cảm thấy không cần để ý tới hắn, xem hắn có thể làm được gì.
Câu này của cô đã đúng tâm tư của Lâm Tĩnh.

- Tầm nhìn của em vẫn còn hạn hẹp, chỉ thấy mặt ngoài, không phát hiện chân tướng. Nghiêm Hữu Quang muốn lợi dụng chị, chị cũng muốn lợi dụng hắn.
Lâm Tĩnh cười khá tự tin.

Mạnh Vũ Vi ra vẻ xấu hổ nói:
- Em muốn tầm nhìn xa rộng làm gì? Còn có chị chỉ đạo cơ mà.

Lâm Tĩnh nghe nịnh cũng vui, áp lực trong lòng giảm đi nhiều. Cô cười nói:
- Nói gì thế hả, sau này cũng có lúc em sẽ ra ngoài, chẳng lẽ muốn làm thư ký cho chị cả đời sao?

Nói dễ nghe gần như là bản lĩnh trời sinh của thư ký, Mạnh Vũ Vi cũng không ngoại lệ.
- Đúng, làm thư ký cả đời cho đỡ đau đầu.
Lâm Tĩnh nói bậy một phen đã có hiệu quả. Trong hội nghị ban bí thư thị ủy buổi chiều, Nghiêm Hữu Quang đưa ra phương án chỉnh đốn trị an để quần chúng nhân dân thấy quyết tâm của thị ủy, ủy ban. Sau đó Lâm Tĩnh cũng tỏ vẻ đề nghị này tốt nên được thông qua.