Trần Vĩ Quốc và Diêu Bản Thụ vừa xuống xe, Vương Quốc Hoa đứng ở cửa chỉ chỉ trước mặt: - Thằng thanh niên tên Trần Tiểu Sơn bảo tôi đưa bạn cho hắn, tôi không để ý thì hắn định đánh tôi.
Diêu Bản Thụ nghe vậy lại thấy yên tâm hơn, đoạn đường đi tới y còn lo Trần Vĩ Quốc có phải tìm được chỗ dựa để đâm sau lưng mình không? Lúc này Diêu Bản Thụ cười cười nhìn Trần Vĩ Quốc: - Con anh giỏi thật đó, định cướp đoạt phụ nữ.
Trần Vĩ Quốc biết con mình là loại người như thế nào, chỉ là không ngờ lại đến mức này. Y chống nạnh tức giận quát to về phía đối diện.
Trần Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi tới phát hiện Diêu thúc đang rất cung kính nói chuyện với thằng kia, y thầm nghĩ hỏng rồi. Vừa nãy còn tưởng chủ cửa hàng gọi điện báo nên y định sau đó sẽ trả thù.
Đảo đảo mắt, Trần Tiểu Sơn nghĩ xem nên giải thích như thế nào. Trần Vĩ Quốc túm lấy tai y kéo tới trước mặt Vương Quốc Hoa, còn đạp một cái: - Thằng ranh, mày bây giờ giỏi nhỉ, học được cách đoạt phụ nữ trên phố.
Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Vĩ Quốc và Trần Tiểu Sơn. Hắn thấy Diêu Bản Thụ nhìn về phía mình. - Cục trưởng Diêu, có thể là hiểu lầm thôi, bỏ đi.
Trần Vĩ Quốc lúc này đang khá sợ. Một cuộc điện có thể gọi Diêu Bản Thụ tới, người như vậy có thể đơn giản sao? Con mình không ngờ định cướp phụ nữ với hắn, việc này có thể bỏ qua sao? Nói không khách khí một chút thì chặt tay chân Trần Tiểu Sơn, Trần Vĩ Quốc chỉ có thể nuốt chuyện vào bụng.
- Lão Trần, đang trên đường đó, anh cho cháu nó chút the diện. Diêu Bản Thụ nói một câu, Trần Vĩ Quốc thầm cảm kích đồng thời cũng cảm thấy vị Bí thư Vương trẻ tuổi kia khá rộng lượng.
- Cục trưởng Diêu, tối tôi mời khách. Vương Quốc Hoa thấy Ngô Xuân Liên đang kinh ngạc nhìn mình, Diêu Bản Thụ cười hắc hắc, đàn ông đều biết là có việc gì nên nói: - Được, tôi về trước.
- Lão Trần, đưa con về. Hai người đến là đến, đi là đi, rất dứt khoát, đây là cách làm của người thông minh.
Diêu Bản Thụ gọi cha con Trần Vĩ Quốc lên xe, chạy sang một con phố tìm chỗ dừng lại. Diêu Bản Thụ vừa mở miệng đã nghiêm khắc nói: - Tiểu Sơn, cậu làm ăn gì vậy hả? Biết hôm nay chọc vào ai không? Có biết không chừng đừng nói là là bố cậu mà ngay cả tôi cũng gặp chuyện không?
Trần Tiểu Sơn cúi đầu nói: - Cháu thấy hắn tuổi ngang mình, còn tưởng là sinh viên đại học đi lừa gái núi chứ. Lời này còn có ý khác, hắn có thể chơi, tôi sao không thể chơi chứ?
Trần Vĩ Quốc tức giận không nói được gì, tay run run chỉ Trần Tiểu Sơn. Diêu Bản Thụ im lặng một lúc mới nói: - Lão Trần à, hôm nay coi như may mắn gặp người rộng lượng như Bí thư Vương, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Anh đưa con vào bộ đội đi, nếu không thằng này hỏng mất.
- Diêu thúc, ở địa bàn chúng ta còn sợ họ Vương sao? Trần Tiểu Sơn không ngờ còn nói câu như vậy, Trần Vĩ Quốc tức giận lao tới tát mạnh.
- Lão Trần, đừng đánh. Diêu Bản Thụ ngăn Trần Vĩ Quốc rồi lạnh nhạt nói với Trần Tiểu Sơn: - Tiểu Sơn, tôi nói với cậu như vậy, năng lực của hắn cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.
Diêu Bản Thụ quay đầu lại nói với Trần Vĩ Quốc: - Lão Trần, tối thái độ tốt một chút, anh có thể tiếp vị trí cục trưởng hay không phải xem hắn giúp.
Trần Tiểu Sơn dù ngu nghe câu này cũng thành thật. Trần Vĩ Quốc trợn mắt há mồm nhìn Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ cười ha hả nói: - Mẹ nó chứ, thằng Hoa Lâm quá may mắn không biết nịnh bợ Bí thư Vương như thế nào mà trưởng ban Lãnh không ngờ điểm danh đề cử hắn. Không nói nữa, đưa con về dạy bảo lại đi.
Trần Vĩ Quốc kéo con lên xe rồi trầm giọng nói: - Bảo với mày bao lần rồi, bố mà chẳng qua chỉ là một phó cục trưởng, không phải Phó thủ tướng. … Tình hình bên thẩm mỹ viện đã thay đổi rất lớn. Mấy người Diêu Bản Thụ vừa đi, chủ cửa hàng đã cười hì hì mang bình trà mới tới.
Vương Quốc Hoa chỉ ngồi đọc sách không chú ý tới đối phương, chủ cửa hàng thấy thế đi rửa tay rồi đi đến bên cạnh Ngô Xuân Liên, cô ta tự mình thực hiện làm tóc cho Ngô Xuân Liên.
Vương Quốc Hoa chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đọc báo. Làm xong tóc đã là giữa trưa. Ngô Xuân Liên đứng trước gương gần như không thể tin vào mắt mình. Lúc còn bé cô nghe chuyện vịt hóa thiên nga, Ngô Xuân Liên bây giờ cũng có cảm giác đó.
Cao Thăng gọi điện thoại tới báo tên khách sạn, Vương Quốc Hoa và Ngô Xuân Liên bắt xe tới đó. Trên đường đi Ngô Xuân Liên không ngừng cầm tay hắn không chịu bỏ ra dù chỉ một khắc.
Cửa phòng vừa đóng, Ngô Xuân Liên đã lao tới ôm eo Vương Quốc Hoa, mặt dán lên lưng hắn nhưng không nói gì.
- Làm gì vậy? Vương Quốc Hoa cười cười. Tâm trạng của cô gái 20 như thế nào thì hắn cũng biết đôi chút.
- Không gì cả, chỉ là vừa nãy em thấy mơ hồ. Ngô Xuân Liên rất hạnh phúc nói.
Ngoại thành có một ngọn núi tên núi Mẫu Chỉ. Vương Quốc Hoa không rõ sao ngọn núi này lại có liên lạc gì với ngón cái, từ hình dạng không thấy giống. Trên núi có một đạo quán từ thời nhà Minh. Thời chiến tranh ở đây bị phá hủy rất nhiều, hơn nữa còn bị sét đánh. Dân gian có truyền thuyết Trương Thiên Sư từng tu luyện nhiều năm ở đây, đạo quán trên núi là do Trương Thiên Sư lưu lại mà có. Mặc kệ thật hay giả nhưng dân gian nói đạo quán có thần linh thủ hộ.
Đạo quan có thể bảo tồn tới bây giờ là rất may mắn. Chẳng qua đạo quan này trước đó không có ai hương khói, hai năm nay có một đạo sĩ không biết từ đâu tới đây và cố gắng rất nhiều mới khiến đạo quán thịnh vượng hơn.
Vương Quốc Hoa dẫn Ngô Xuân Liên tới đây chơi. So sánh với Nghiêm Giai Ngọc, Mạnh Vũ Vi, nhu cầu ở phương diện kia của Ngô Xuân Liên không quá đặc biệt, chủ yếu là theo nhu cầu của Vương Quốc Hoa, thuộc về bên bị động. Đương nhiên Ngô Xuân Liên ngoan ngoãn khác với hai người Mạnh Vũ Vi, Nghiêm Giai Ngọc. Về cơ bản Vương Quốc Hoa nói là trắng, Ngô Xuân Liên sẽ nói là trắng.
Đạo quán thờ Tam Thanh, Vương Quốc Hoa chỉ đi xem qua qua còn Ngô Xuân Liên lại chăm chú hơn nhiều. Có thần tiên nào cô đều đến thắp hương cầu khấn. đạo sĩ ở thời này còn đỡ hơn đời sau, về sau một nén hương đều có giá trăm đồng.
Hai người đến đây chơi hơn tiếng tốn không đầy mười đồng mua hương. Đang định đi về thì một đạo sĩ đi tới chắp tay nói: - Hai vị sao không rút thăm?
Dp lắc đầu tỏ vẻ không có hứng thú. Ngô Xuân Liên bỏ năm xu rút một thẻ, Vương Quốc Hoa cầm nhìn thoáng qua, bên trên viết Kiếp trước kiếp này đều hữu duyên, phồn hoa biến mất mộng một hồi…
Xem xong Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn đạo sĩ, đạo sĩ đang tiếp tục mời khách thập phương rút thăm. Vương Quốc Hoa đi tới nói: - Anh có giải thăm không?
Đạo sĩ cười nói: - Ngoài cửa có một ông lão đoán thăm, một lần năm xu.
Rút thăm năm xu, giải thăm năm xu, giỏi làm ăn. Vương Quốc Hoa cười cười đi ra ngoài, Ngô Xuân Liên thấy mặt hắn khá nghiêm túc nên cô có chút khẩn trương. - Đều là thứ gạt người, sớm biết như vậy không mất một đồng rồi.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói: - Câu này không thể nói lung tung, ngẩng đầu ba bước thấy thần linh. Ngô Xuân Liên lập tức ngậm miệng. Hai người đi đến trước quán, một ông lão mặt mày bỉ ổi không giống gì là cao nhân nhìn hai người nói: - Giải thăm hả, năm xu.
Vương Quốc Hoa đưa một đồng tới, ông lão cầm nói: - Không có tiền trả lại, tôi giải hai lần có được không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả đưa thăm tới, ông lão cầm nhìn một chút: - Nếu hỏi nhân duyên thì đây không phải thăm tốt, nếu hỏi tiền đồ thì đây là thăm tốt nhất.