Phù Diêu

Chương 348: Bố cục (3)



Chiều Vương Quốc Hoa đi làm rất đúng giờ. Đối với chủ tịch quận mới tới, nhân viên trong ủy ban đều có thái độ kính sợ.

Vương Quốc Hoa không đoán ra được những người này sợ gì, nhưng hắn có thể khẳng định có người không hy vọng mình thoải mái trên cương vị chủ tịch. Đến tầng năm, chánh văn phòng Mã Ngọc Cao xuất hiện ân cần thăm hỏi.
- Chủ tịch, ngài sao không đi thang máy?
Trụ sở ủy ban có sáu tầng, văn phòng Vương Quốc Hoa ở tầng đỉnh.

- Đi bộ có lợi cho sức khỏe.
Vương Quốc Hoa nói một câu lấy lệ, thực tế hắn muốn đi thang bộ đẻ xem thái độ làm việc của nhân viên trong ủy ban. Vương Quốc Hoa tiếp tục đi lên, Mã Ngọc Cao đi sau nửa bước nói.
- Chuyện ngài phân phó tôi đã làm xong, bản thảo là tôi bảo người làm thêm buổi trưa.
Mã Ngọc Cao không hề nịnh bợ, biểu hiện rất trầm ổn, trong lời nói còn mang theo điểm tự tin.
Lúc tới văn phòng, Mã Ngọc Cao xông tới trước cầm chìa khóa mở cửa. Vương Quốc Hoa vậy mới nhớ lúc sáng mình ra quên không cầm chìa khóa.

Quả nhiên Mã Ngọc Cao chờ Vương Quốc Hoa ngồi xuống liền đưa chìa khóa tới.
- Đây là chìa khóa của ngài, bên trong hộp còn có hai chiếc, ngài kiểm tra một chút rồi dán giấy để tôi mang đi cất.

Quyền chọn chánh văn phòng ủy ban nằm trong tay Vương Quốc Hoa, Mã Ngọc Cao cũng không chắc mình có thể tiếp tục làm chánh văn phòng nữa không? Tính cách của Vương Quốc Hoa như thế nào, ai có thể nói rõ chứ? Mã Ngọc Cao không ngừng nhắc mình phải cẩn thận trong mọi việc.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua thấy một tia khẩn trương trên mặt Mã Ngọc Cao Hắn cầm văn bản nhìn qua lấy hai bài viết khá tốt đưa tới nói.
- Lão Mã, chọn một người trong này, hy vọng anh không phụ kỳ vọng của tôi đối với anh.

Một câu đơn giản làm Mã Ngọc Cao thoải mái hơn. Mã Ngọc Cao cầm hai bản thảo nhìn qua, y do dự một chút rồi nói.
- Hồ Gia Doanh hơi lớn tuổi một chút, hay là chọn Ngô Minh Chi đi.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Được, anh gọi người tới.
Mã Ngọc Cao ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lãnh đạo, y cố khống chế tâm trạng đang kích động nói:
- Được, tôi đi gọi người.
Mã Ngọc Cao đi tới cửa, Vương Quốc Hoa đột nhiên nói:
- Lão Mã, tôi đã dùng người sẽ không nghi, nghi sẽ không dùng.
Mã Ngọc Cao run lên dừng một chút không nói gì, sau đó đi ra.

Mã Ngọc Cao ra ngoài cảm thấy cả người mình nhẹ bỗng, cằm cũng hơi ngẩng lên. . Vương Quốc Hoa không có nhìn lầm người, Mã Ngọc Cao làm chánh văn phòng rất có năng lực. Nguyên chủ tịch quận bởi vì có quan hệ khá căng thẳng với Miêu Vân Đông nên sau Đại hội Đảng bị điều chỉnh. Vương Quốc Hoa mãi không tới nhận chức làm Mã Ngọc Cao rất lo lắng. Đặc biệt làm Mã Ngọc Cao bất an là do phó chủ tịch thường trực Diêu Hiểu Hoa chủ trì công việc rất không hài lòng với hắn, luôn tìm lý do phê bình hắn.

Mã Ngọc Cao biết trong quan trường năng lực không phải là quan trọng nhất, lãnh đạo thấy ánh vừa mắt hay không mới là quan trọng nhất. Vương Quốc Hoa vừa nãy nói làm Mã Ngọc Cao rất hưng phấn. Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Quốc Hoa còn quá trẻ, tiền đồ vô hạn. Chỉ cần được Vương Quốc Hoa tin tưởng, vị trí nhất định có thể ngồi ổn, còn có thể tiến thêm khi Vương Quốc Hoa tiến bộ.

Chọn Mã Ngọc Cao cũng là hành vi bất đắc dĩ của Vương Quốc Hoa. Cùng với việc vất vả tìm người không bằng mạnh dạn dùng người. Hơn nữa Mã Ngọc Cao không phải làm chánh văn phòng năm năm rồi sao? Nói rõ hắn được nguyên chủ tịch quận tin tưởng, người kia có thể tin, thì mình cũng có thể tin tưởng. Còn có một điểm Vương Quốc Hoa lúc này cần đứng vững gót chân, điều chỉnh nhân sự là không cần thiết.

Mã Ngọc Cao rất nhanh dẫn một cậu thanh niên lên. Sau khi vào Mã Ngọc Cao không giới thiệu mà đặt tài liệu tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Ngài xem một chút.
Bên trên là lý lịch sơ bộ, Ngô Minh Chi 30 tuổi, tốt nghiệp khoa trung văn đại học Nam Thiên, Đảng viên, sau khi tốt nghiệp điều tới xã Ngân Điền làm cán bộ, hai năm sau điều tới phòng tổng hợp ủy ban quận. Vương Quốc Hoa chỉ nhìn lướt qua sau đó nói với Ngô Minh Chi.
- Anh ra ngoài một chút, tôi có chút chuyện cần nói với chánh văn phòng Mã.

Trên gương mặt trắng của Ngô Minh Chi lộ vẻ lo lắng. Lúc đi ra y thất thần nên quên không đóng cửa. Vương Quốc Hoa thầm thở dài một tiếng, hắn có chút hờn giận nhìn Mã Ngọc Cao.
- Lão Mã, anh cảm thấy tôi có thể tin dùng hắn sao?
Mã Ngọc Cao cũng thấy thầm đáng tiếc cho Ngô Minh Chi, chút thử thách nhỏ như vậy cũng không qua được. Chẳng qua Mã Ngọc Cao vẫn giải thích thay cho Ngô Minh Chi.
- Chủ tịch, tiểu Ngô bình thường rất có năng lực, bố vợ cậu ta trước đây là chánh văn phòng ủy ban, ba năm trước bị bệnh nên về hưu sớm, cậu ta liền không thể ngẩng đầu lên nổi. Tôi thấy cậu ta rất chú ý cơ hội này, ngài có thể cho cậu ta một cơ hội không?

- Ừ, anh nói với hắn ý của tôi, nói xong làm thì bảo hắn vào.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa châm thuốc nhìn văn bản trước mặt. Trong mắt Mã Ngọc Cao hiện ra một tia cảm kích, khẽ khom lưng nói.
- Tôi biết rồi.
Mã Ngọc Cao biết rõ lời cảm kích là vô nghĩa, Vương Quốc Hoa căn bản không muốn nghe.

Ngô Minh Chi đứng ngoài cửa có chút thất thần. Lúc Mã Ngọc Cao gọi hắn đi, Ngô Minh Chi rất kích động, trên dừng đi hắn nghĩ nên thể hiện như thế nào để nắm bắt cơ hội này. Kết quả chưa có cơ hội nói gì đã bị chủ tịch đuổi ra, chẳng lẽ chủ tịch không thích mình? Ngô Minh Chi là con nhà nông thôn, tỉnh Nam Thiên là tỉnh có kinh tế phát triển, cuộc sống trong nhà coi như cũng được. Sau khi thi đỗ đại học Nam Thiên, Ngô Minh Chi chính là hy vọng của gia đình. Trong mắt người Trung Quốc mặc kệ là anh có tiền bao nehieu, có thể làm quan mới là chuyện vẻ vang nhất. Sau khi tốt nghiệp được phân phối Ngô Minh Chi mới thấy sự thật tàn khốc. Một thanh niên không có căn cơ muốn trở nên nổi bật quả thực khó hơn lên trời. Hai năm làm chân chạy ở chính quyền xã làm hắn gần như không thấy một tia hy vọng. Vì tiến bộ nên Ngô Minh Chi mới lấy một cô vợ rất bình thường, sau đó được điều lên văn phòng ủy ban quận. Không ngờ ông trời trêu người, bố vợ không ngờ đổ bệnh, Ngô Minh Chi lập tức bị đối thủ của bố vợ chèn ép.

Mã Ngọc Cao lúc chọn thư ký cho Vương Quốc Hoa, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là thư ký này có tuyệt đối trung thành hay không, vì thế nên nhìn trúng Ngô Minh Chi tuy y không thích, lại không thành công. Đây là cân nhắc từ góc độ của Vương Quốc Hoa nên Ngô Minh Chi là người thích hợp nhất. Về phần năng lực thì hắn tốt nghiệp đại học Nam Thiên còn có thể kém sao?

- Tiểu Ngô, cậu làm tôi rất thất vọng, vừa nãy sao không đóng cửa lại? Cậu có biết là chủ tịch rất mất hứng không?
Giọng Mã Ngọc Cao không lớn nhưng làm Ngô Minh Chi rơi vào vực sâu. Hắn ngơ ngác nhìn Mã Ngọc Cao không nói gì. Mã Ngọc Cao đổi giọng.
- Cũng may chủ tịch là người thông tình đạt lý, tôi nói với chủ tịch có thể là do cậu quá khẩn trương nên bỏ qua. Được rồi, bây giờ chủ tịch bảo cậu vào, nhớ lấy lại tinh thần, đừng lãng phí cơ hội tôi tranh thủ cho cậu.

- Chủ tịch.
Ngô Minh Chi một lần nữa tiến vào đã tự nhiên hơn, một người trải qua tuyệt vọng lại thấy được cơ hội thì sẽ không bao giờ bỏ lỡ. Điểm này chính là kết quả Vương Quốc Hoa hy vọng thấy được.

- Chánh văn phòng Mã cho rằng anh thích hợp, tôi tin lão Mã nên bắt đầu từ bây giờ anh là thư ký của tôi.

- Anh đi làm thủ tục đi, làm xong lên đây làm việc, có gì không hiểu thì hỏi lão Mã nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa xua tay, Mã Ngọc Cao lấy tay kéo áo Ngô Minh Chi đang hưng phấn.

Ngô Minh Chi cúi người thật sâu với Vương Quốc Hoa, hắn kiên định nói:
- Xin chủ tịch và chánh văn phòng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rất tốt.
Ngày này có thể nói là ngày rất đặc biệt đối với Ngô Minh Chi. Lúc trưa làm thêm nên Ngô Minh Chi bị vợ mắng, nguyên nhân là do hắn không đi đón con. Cuộc sống hôn nhân của Ngô Minh Chi không quá hạnh phúc, vợ luôn coi thường người nhà hắn, vì cái ngày nên vợ chồng hay cãi nhau. Từ lúc bố vợ bị bệnh lui, vợ càng oán giận nhiều hơn, và thêm một nội dung đó là Ngô Minh Chi vô dụng như vậy sao lúc đầu mình lại mù mắt.

Vương Quốc Hoa hỏi qua Mã Ngọc Cao vì sao không thấy phó bí thư kiêm phó chủ tịch huyện Lý Quốc Quang ở đây. Lẽ ra khi Vương Quốc Hoa nhận chức, hắn nên đến.

Mã Ngọc Cao làm chánh văn phòng nên rất chú ý chuyện của lãnh đạo. Vừa nghe Vương Quốc Hoa hỏi, Mã Ngọc Cao đáp ngay.
- Phó bí thư Lý xuống kiêm nhiệm phụ trách bảo vệ môi trường, Hội liên hiệp phụ nữ, tông giáo. Mặc dù có quyền giơ tay trong hội nghị ban bí thư nhưng về cơ bản chỉ đến cho có.
Vương Quốc Hoa có chút tò mò nhưng phàm là phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm thì thường ít có thể kiêm chức phó bí thư, Lý Quốc Quang này có lai lịch không nhỏ.
- Đúng là lạ, phó bí thư Lý tốt bụng như vậy sao bị trúng chiêu của người?

Mã Ngọc Cao nói:
- Cái này không trách phó bí thư Lý được, nửa tháng trước nhà máy của tập đoàn Minh Viễn xả nước thải, các hộ dân quanh Khu khai phát bị thiệt hại nặng nề. Phòng bảo vệ môi trường được tin phái người đi điều tra, hơn nữa ra lệnh nhà máy gây ô nhiễm môi trường phải dừng xả nước thải và bồi thường. Không ngờ tập đoàn Minh Viễn không nghe lời. Phòng bảo vệ môi trường đành báo cáo với phó bí thư Lý…

Lý Quốc Quang không muốn quản việc này nhưng là người phụ trách quản lý nên đành phải đi tới thực địa, phát hiện phòng không nói dối nên mang theo người của phòng bảo vệ môi trường đến tìm tập đoàn Minh Viễn. Trùng hợp chính là người dân nghe nói có lãnh đạo quận tới nên cũng tới vây cửa tập đoàn Minh Viễn. Kết quả tập đoàn Minh Viễn tưởng Lý Quốc Quang ép mình, tổng giám đốc Vương Vệ Đông tức giận đập bàn tránh không gặp, đuổi chánh văn phòng ra ngăn cản. Lý Quốc Quang mặc dù tức nhưng vẫn duy trì sự hòa hoãn, dù sao về gửi thông báo là đủ, trách nhiệm sẽ không phải của hắn, cùng lắm là do người của phòng bảo vệ môi trường chấp hành không ốt.

Nhưng ai ngờ tập đoàn Minh Viễn lại ngang ngược, thuê bảo vệ toàn là đám côn đồ. Đám người Lý Quốc Quang còn chưa đi, thôn dân đã có xung đột với bảo vệ. Đám bảo vệ cãi vài câu liền ra tay. Lúc này mấy thôn dân bị đánh nên coi như đâm tỏ ong vò vẽ. Phải biết rằng dân chúng tỉnh Nam Thiên từ trước đến giờ có không khí tập võ thôn dân luôn luôn đoàn kết, có người bị đánh máu chảy đầy mặt thì thôn dân đương nhiên không chịu bỏ qua. Vì thế dân chúng cầm đủ thứ như gậy, đao, có gì dùng đó. Bên tập đoàn Minh Viễn cũng không ngồi không, vừa thấy thế lập tức kéo chuông hết giờ làm, công nhân trong nhà máy toàn bộ dùng cà lê, gậy gộc lao ra. Vì thế cuộc đánh nhau có vũ khí bắt đầu.

Lý Quốc Quang quá đen đủi vừa lúc dẫn người chuẩn bị rời đi lại gặp cảnh này. Hơn nữa là cán bộ nhà nước nên gặp cảnh này sao có thể trốn tránh, Lý Quốc Quang không thể làm gì khác hơn là tiến lên khuyên. Lý Quốc Quang đang tức giận cầm loa lên tiếng không khỏi mắng mỏ tập đoàn Minh Viễn vài câu. Gì mà ra lệnh dừng sản xuất, chỉnh đốn, niêm phong, còn muốn bồi thường tổn thất của nông dân…

Nếu như Vương Vệ Đông là người hiểu chuyện thì rất nhanh sẽ dẹp yên được việc này. Dù sao lãnh đạo quận ra mặt như vậy thì trước hết phải chặn vụ đánh nhau, sau đó có gì thì trình bày sau. Không ngờ Vương Vệ Đông rất kiêu căng, ỷ vào tập đoàn Minh Viễn có quan hệ với Miêu Lập Hằng (con chủ tịch tỉnh Miêu Hàm), vì thế nghe Lý Quốc Quang yêu cầu phải bồi thường, Vương Vệ Đông không nể mặt còn đỡ, còn bảo người trong nhà máy lao lên đánh tên điêu dân Lý Quốc Quang. Thực tế “cái gọi là liên quan” chẳng qua là em vợ của Vương Vệ Đông là tình nhân của Miêu Lập Hằng.

Hai bên lại tiếp tục đánh nhau. Lý Quốc Quang nằm trong vòng nguy hiểm không biết có phải có người cố ý hay không mà trúng một gậy cao su vào đầu, mí mắt rách ra, mặt chảy máu.

Lý Quốc Quang thở hổn hển được người của phòng bảo vệ môi trường che chở rời đi, trốn ở trong nhà máy chờ cảnh sát tới. Vương Vệ Đông không ngờ đầy đắc ý đứng trên lầu xem tò hay. Lý Quốc Quang lần này tức điên rồi. Mẹ nó chứ, không thấy thì thôi, mày ngoan ngoãn giấu đi thì có thể coi như không phát hiện, bây giờ Lý Quốc Quang bị người đánh mà Vương Vệ Đông ở trên lầu vỗ tay, Lý Quốc Quang rất tức giận, đối phương nghĩ mình dễ bị nắn bóp.

Càng tức giận chính là cảnh sát tới không hỏi trắng đen, đội phòng chống bạo động tới đuổi thôn dân còn bắt mấy chục thôn dân về.

Lý Quốc Quang thấy thế liền quay người rời đi, sau khi về cũng không báo cáo với lãnh đạo chủ yếu của quận ủy mà trực tiếp ra lệnh niêm phong tập đoàn Minh Viễn. Sáng hôm sau người của phòng bảo vệ môi trường phụng mệnh chấp pháp, không ngờ vừa đến dán chưa ráo hồ đã bị người xé đi. Người bảo vệ của nhà máy còn ra tay đánh phó trưởng phòng dẫn đội. Lý Quốc Quang biết vậy tức giận đập vỡ hai cốc trà. Nửa tiếng sau bốn xe quân sự dừng trước cửa nhà máy, mấy trăm binh lính nhảy xuống trong tay cầm gậy đập vỡ phòng bảo vệ và cổng nhà máy. Chỉ cần thấy người mặc đồ bảo vệ là đánh, có bao người đánh từng đó. Đánh xong đám quân binh lên xe rời đi. Vương Vệ Đông thế mới biết chọc phiền phức lớn đến như thế nào. Hắn vội vàng tìm người đến giảng hòa. Ai ngờ Lý Quốc Quang lấy cớ đi dưỡng thương suốt đêm bay lên Bắc Kinh, muốn giảng hòa cũng không tìm được người. Phòng bảo vệ môi trường không dám tiếp tục chọc phiền phức, Vương Vệ Đông thì ngoan ngoãn dán niêm phong lại, nhà máy tạm thời dừng sản xuất, chờ giảng hòa mới tiếp tục mở cửa trở lại. Kết quả dù như thế nào cũng không liên lạc được với Lý Quốc Quang, chuyện cứ như vậy kéo dài. Một bên dấu mặt, một bên không dám sản xuất. Vương Vệ Đông đợi một tuần cảm thấy mình đã cho Lý Quốc Quang đủ mặt mũi nên ra lệnh xé niêm phong sản xuất tiếp. Kết quả vừa sản xuất được nửa tiếng lại có bốn xe tới nữa, lần này không phải là cổng nhà máy mà trực tiếp phá văn phòng.

Chẳng qua lần này nghe người ta nói là cảnh sát đi theo xe chở binh lính kia đến doanh trại quân đội đồn trú gần đó, muốn vào bắt người phá hoại trật tự công cộng, không ngờ trong doanh trại có một thiếu úy đi ra nhẹ nhàng nói một câu chính là “Chuyện trong Quân đội có liên quan gì tới địa phương?” Sau đó đuổi cảnh sát đi thẳng.

Chuyện trong quận có gì gần như Mã Ngọc Cao biết hết, chẳng qua cũng có nhiều chuyện ẩn giấu trong đó thì Mã Ngọc Cao không biết.

Vương Vệ Đông thấy lần này không thể sản xuất được mới hoàn toàn lo lắng. Hắn lên tỉnh tìm Miêu Lập Hằng hỗ trợ. Không ngờ Miêu Lập Hằng chửi mười tám đời Vương Vệ Đông, mắng xong còn chưa hết giận còn giơ chân, giơ tay đánh một trận. Sau khi đánh xong Miêu Lập Hằng rất không trách nhiệm giải thích trực tiếp cho người kéo Vương Vệ Đông ra ngoài, còn không cho hắn đi mà phải ngồi ở cửa một đêm.

Nguyên nhân Miêu Lập Hằng tức giận thực ra có chút phức tạp. Chủ tịch tỉnh Miêu Hàm lên Bắc Kinh chạy một hạng mục kết quả xe vừa mới ra khỏi khách sạn đã bị cảnh sát giao thông chặn lại. Đừng nhìn Miêu Hàm là chủ tịch tỉnh nhưng lên Bắc Kinh thì cảnh sát Bắc Kinh không thèm nể mặt. Cảnh sát làm khó dễ nửa tiếng mới cho phép qua. Đây là việc nhỏ, chuyện lớn chính là chủ tịch tỉnh Miêu Hàm gọi điện cho lãnh đạo một bộ giải thích nguyên nhân đến muộn, vị lãnh đạo kia rất hời hợt nói một câu:
- Hạng mục kia có thể còn cần nghiên cứu thêm nữa.
Chủ tịch tỉnh Miêu Hàm ở tỉnh Nam Thiên thực ra khác với chủ tịch tỉnh bình thường, Miêu Hàm chạy hạng mục coi như là dễ dàng. Hạng mục này về cơ bản đã được xác định thông qua ai ngờ nửa đường có biến. Miêu Hàm đương nhiên phải dò xét một câu. “Có phải là ở tỉnh có gì làm không tốt không?” Ý chính là có phải là có điểm nào chưa làm đầy đủ, ông anh nhắc một chút. Bên kia đáp lại một câu. “Bên dưới có khó xử của bên dưới, Bắc Kinh có khó xử của Bắc Kinh”

Vì thế đối phương dập máy.

Lần này Miêu Hàm có chút hôn mê, câu nói mới vừa rồi nhất định là có gì đó không bình thường, không bài trừ khả năng là mình đắc tội với ai đó. Vấn đề là chủ tịch tỉnh Miêu Hàm không biết mình đắc tội ai, điều này mới là đáng chết. Vì thế chủ tịch tỉnh Miêu vội vàng thông qua quan hệ tìm hiểu, tối có tin tức. Tin này làm Miêu Hàm tức điên lên cầm máy gọi điện về mắng chửi vợ, con một trận. Miêu Lập Hằng bị mắng, Vương Vệ Đông đương nhiên gặp đen đủi. Miêu Lập Hằng ôm em vợ Vương Vệ Đông chơi một đêm mới đi ra, Miêu Lập Hằng lúc này bay chuyến bay đầu tiên lên Bắc Kinh.

Khi Vương Quốc Hoa đang hỏi chuyện về Lý Quốc Quang, Miêu Lập Hằng đang bày tiệc rượu xin lỗi trong một câu lạc bộ sang trọng. Kết quả hắn đợi nửa ngày không có người tới, mà chỉ có một cuộc điện: “Thông báo xử phạt của phòng bảo vệ môi trường phải được chấp hành”
Rất hiển nhiên, Lý Quốc Quang chỉ là miễn cưỡng nể mặt chủ tịch tỉnh Miêu Hàm, còn Miêu Lập Hằng chưa đủ trình độ.

Chuyện phía sau như thế nào thì Vương Quốc Hoa không cần thiết phải biết, biết mấy đoạn phía trước đủ để hắn đoán ra gì đó. Trầm ngâm một lúc, Vương Quốc Hoa nở nụ cười châm điếu thuốc, híp mắt nhìn làn khói thuốc bay trước mặt.

- Phó bí thư Lý không cần biết bao giờ về cũng phải báo ngay cho tôi.
Vương Quốc Hoa dặn một câu đầy kiên quyết như vậy, Mã Ngọc Cao lập tức gật đầu nói.
- Tôi nhớ rồi.
Đang định lui ra, Mã Ngọc Cao vỗ gáy nói.
- Đúng còn có việc này tôi quên báo cáo với ngài. Thực ra chỉ là chút tin đồn tôi không biết có nên báo cáo hay không?

Vương Quốc Hoa nói:
- Anh nói đi.
Mã Ngọc Cao nói:
- Nghe người ta nói Diêu Hiểu Hoa lúc làm quyền chủ tịch đã có một lần điều chỉnh phân công công việc, có người lo sau khi ngài nhận chức có điều chỉnh lại một lần nữa không?