Phù Diêu

Chương 489: Đối thủ cạnh tranh



Thời sự đưa tin về lễ quốc khánh ở khắp nơi, câu nói thường thấy nhất chính là khỏe mạnh tiến lên, gì mà quần chúng nhân dân hạnh phúc, vui vẻ, gì mà là thưởng thức … nói tóm lại tình hình trong nước tốt đẹp….

Thời sự đài truyền hình trung ương, Vương Quốc Hoa xem rất chăm chú, Vương Quốc Hoa chú ý chính là các khuôn mặt xuất hiện trên Tv, về phần lời bình thì hắn trực tiếp quên đi, hắn tin mấy thứ này chắc chẳng nhiều người nhớ đến.

Ngày lễ diễn ra với không khí hân hoan nhưng thường vui quá lại hóa chuyện buồn.

Vương Quốc Hoa còn chưa xem hết thời sự thì một cuộc điện khẩn cấp gọi tới. Là Ngôn Lễ Hiếu gọi tới, vừa mở đầu đã nói:
- Lão Hồng – Thị xã Vân Cương bị trào máu não, đưa tới bệnh viện nhưng không cứu nổi.

Thị xã Vân Cương xếp tầm trung về kinh tế của tỉnh Nam Thiên, Ngôn Lễ Hiếu nói lão Hồng chính là bí thư thị ủy. Ngôn Lễ Hiếu vào lúc này gọi điện tới chính là hắn muốn tranh thủ một chút. Y gọi điện cho Vương Quốc Hoa có ý gì, mục đích là rất rõ. Hắn hy vọng được Vương Quốc Hoa cho ý kiến, nói cách khác hắn bây giờ vẫn còn dao động.

Có thể đi xuống chủ chính một phương thì tuy cấp bậc không thay đổi so với chức phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, đây là sức hấp dẫn lớn đối với Ngôn Lễ Hiếu.

- Để tôi xem một chút đã.
Vương Quốc Hoa đưa câu trả lời thuyết phục như vậy, không phải là không chịu hỗ trợ mà phải theo hoàn cảnh rồi mới hành động. Một vị trí bí thư thị ủy trống có trời mới biết bao cặp mắt nói chuyện vào. Vương Quốc Hoa không cho rằng mình có bao sức ảnh hưởng với Ngôn Lễ Hiếu, lần trước chuyện của Nam Bình chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Lần này Ngôn Lễ Hiếu sau khi động tâm lập tức nghĩ đến chuyện của Nam Bình, vì vậy hắn mới gọi gấp cho Vương Quốc Hoa như vậy. Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, Ngôn Lễ Hiếu cầm máy nửa ngày cũng không hiểu rõ, là ủng hộ hay là phản đối? Ngôn Lễ Hiếu cho rằng thái độ của Vương Quốc Hoa rất có giá trị tham khảo đối với quyết định của hắn.

Trong phòng có máy đi bộ, Vương Quốc Hoa khó ngủ lên đó tập đến ra mồ hôi, tắm nước nóng rồi kiệt sức chìm vào giấc ngủ. Sáng dậy nhìn điện thoại di động trên bàn, hắn rửa mặt không khỏi thầm cân nhắc có phải nên đến nhà bí thư Hứa ngồi không? Nghĩ đi nghĩ lại thì Du Vân Vân còn chưa từ Mỹ về, bây giờ đến không có lý do gì tốt. Phu nhân không có nhà, bí thư Hứa có khi không ở nhà, quốc khánh ông cũng có đủ các loại hoạt động mà.

Thu hồi suy nghĩ, Vương Quốc Hoa ăn sáng xong liền ra khỏi khách sạn. Hắn lái xe chạy vòng vòng quanh nội thành đi dạo thì máy điện thoại lại vang lên. Hắn sang bên đỗ xe cầm máy, Vương Quốc Hoa có chút tức giận ấn nghe.

- Du đại thiếu gia, lại có việc gì muốn tôi cho mặt mũi thế?

Du Khánh Dương da mặt rất dày nên không hề tức giận, hắn cười hì hì giải thích:
- Shangri-La, đến đây một chuyến, giới thiệu một người bạn với cậu.
Có lẽ lo lắng Đại quân không chịu đến, Du Khánh Dương còn bỏ thêm một câu:
- Người bạn này về sau rất có thể có cơ hội cộng sự với cậu cho nên đến một chuyến vẫn hơn.

Vương Quốc Hoa dập máy và quyết định đến một chuyến. Du Khánh Dương mặc dù không biết điều nhưng vòng tròn hắn tiếp xúc có cấp bậc không thấp. Nếu như người mà Du Khánh Dương giới thiệu đang làm việc ở tỉnh Nam Thiên thì cấp bậc chắc không kém, xuất thân không kém, đáng để tới một chuyến.

Xe Vương Quốc Hoa còn chưa dừng lại, ngoài cửa xe đã có nhân viên mở cửa, ném chìa khóa, nhân viên cầm lấy. Một mỹ nữ xinh đẹp Vương Quốc Hoa đã gặp hôm qua đưa cho nhân viên phục vụ một tờ tiền bảo hắn đỗ xe rồi đưa chìa khóa lên phòng vip tầng 18.

Du Khánh Dương không xuống đón, Vương Quốc Hoa không quá để ý cái này. Hắn theo mỹ nữ lên lầu, Vương Quốc Hoa thật ra có thể nhìn ra được cách hưởng thụ của Du Khánh Dương. Gần như mỗi lần cạnh hắn đều có mỹ nữ, đều là cô em chân dài, mông tròn, eo nhỏ, vai gầy, người cao tầm 1m7.

Có thể do Vương Quốc Hoa trông quá nghiêm túc nên mỹ nữ đến đón không dám nhiều lời, chỉ ân cần chào hỏi một tiếng rồi đi trước dẫn đường. Đến phòng ở tầng 18, mỹ nữ gõ cửa, bên trong rất nhanh có phản ứng. Du Khánh Dương cầm điếu xì gà trông như tên thiếu gia Bắc Kinh, hắn đưa tay ra định ôm nhưng bị Vương Quốc Hoa vô tình đẩy ra.

Phía sau Du Khánh Dương còn có một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi, vẻ mặt trầm ổn, mặc đồ Trung Sơn, tóc không dài, mặt tròn cạo sạch râu. Lúc Vương Quốc Hoa đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá Vương Quốc Hoa. Chẳng qua từ chiều cao thì tên này chỉ có gần 1m7, hơi thấp.

Chẳng qua vị này phản ứng rất nhanh, y mỉm cười chắp tay nói:
- Tôi sớm nghe đến đại danh của chủ nhiệm Vương, tôi là Hồ Báo Quốc, vẫn muốn gặp mặt chủ nhiệm Vương.

Khí chất của một người không phải một hai ngày là có thể hình thành, nhất định phải được tạo ra trong một hoàn cảnh nhất định. Hồ Báo Quốc này nhìn qua chính là người ở vị trí cán bộ lãnh đạo.

- Nếu là do giám đốc Du giới thiệu lại ở trong vòng tròn này thì cứ gọi tôi là Quốc Hoa. Cách gọi chủ nhiệm không cần nhắc tới.
Vương Quốc Hoa từ tốn chắp tay chào lại, đây không phải là có ý chậm trễ mà là trịnh trọng. Vương Quốc Hoa rất tin vào giác quan thứ sáu. Vừa nhìn Hồ Báo Quốc, trực giác nói cho hắn biết Hồ Báo Quốc này không phải người chỉ biết kiếm tiền hưởng thụ như Du Khánh Dương, đây là một đồng loại muốn làm lên sự nghiệp như hắn.

- Được, Quốc Hoa nếu nói như vậy thì tôi xin gọi thẳng tên, mấy câu khách khí không nói, mời ngồi.
Hồ Báo Quốc đưa tay ra mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống.

Mỹ nữ bên cạnh mang trà tới, Du Khánh Dương chu miệng bắc chân chữ ngũ ngồi ở ghế đối diện, Vương Quốc Hoa và Hồ Báo Quốc lại gần như ngồi thẳng lưng ngay ngắn giống như không muốn yếu thế.

Việc mỉm cười giằng co khoảng một phút đồng hồ trong im lặng, Du Khánh Dương là kẻ chịu thua đầu tiên. Hắn mở miệng nói:
- Hai người làm gì như gặp kẻ thù thế, đừng căng thẳng thế chứ?

Vương Quốc Hoa và Hồ Báo Quốc nhìn nhau cười, cùng buông lỏng.
- Báo Quốc huynh làm việc ở đâu vậy?

Hồ Báo Quốc nghe vậy cũng đáp thẳng:
- Thị xã Vân Cương, phó bí thư thị ủy, thị trưởng.

Ồ, Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng, Hồ Báo Quốc cũng nở nụ cười đáp lại sau đó hai người cùng im lặng cúi đầu suy nghĩ theo ý của mình. Du Khánh Dương có chút hồ đồ vỗ đùi nói:
- Hai người xảy ra chuyện gì thế? Không phải cười cười ngây ngô lại ra vẻ thâm trầm là sao?

- Nói thẳng thì lần đầu tiên tôi nghe tên của Báo Quốc huynh.
Vương Quốc Hoa không để ý tên Du Khánh Dương đang giả ngây giả dại mà vừa từ tốn vừa trịnh trọng nói một câu như vậy.
Hồ Báo Quốc nghe xong khẽ thở dài nói:
- Hai năm trước tôi làm thị trưởng thị xã Vân Cương, bí thư Hồng có tính cách mạnh mẽ nên tôi chỉ có thể nhường vài phần. Hơn nữa hai năm qua kinh tế thị xã Vân Cương phát triển không quá khởi sắc, không có cơ hội xuất đầu lộ diện nên Quốc Hoa không biết tôi cũng là rất bình thường.

Câu nói có chút khó khăn, Vương Quốc Hoa có thể từ câu nói này cảm nhận được vài thứ. Xem ra thị xã Vân Cương trước đây bị vị bí thư Hồng kia hoàn toàn khống chế, Hồ Báo Quốc mặc dù muốn làm gì đó thì cũng gặp không ít trở ngại, khó khăn.

Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu tỏ vẻ giải thích, Hồ Báo Quốc lại cười cười một tiếng nói tiếp:
- Lão Hồng làm ở thị xã Vân Cương gần hai khóa, tỉnh ủy khá hài lòng vì cục diện chính trị ổn định của thị xã Vân Cương.
Những lời này đã cho thấy vị bí thư Hồng kia không phải phe cánh nào, là bí thư thị ủy nhiều tư cách. Nếu không phải có bất ngờ xảy ra thì Hồ Báo Quốc có lẽ chỉ có thể yên tâm chờ đến ngày lão Hồng về vườn mới lên chức được. Đương nhiên còn có biện pháp điều đi, chẳng qua từ giọng điệu của Hồ Báo Quốc có thể thấy hắn không cam tâm ra đi như vậy.

Vương Quốc Hoa nghĩ đến cuộc điện thoại của Ngôn Lễ Hiếu, từ ý nghĩa nào đó mà nói khả năng Hồ Báo Quốc kế nhiệm là rất lớn. Mắt Hồ Báo Quốc đang trũng xuống, đỏ lên cũng thấy được hắn suốt đêm từ thị xã Vân Cương lên tỉnh thành. Nhưng sau Hồ Báo Quốc lại đến đây tìm mình?

- Báo Quốc huynh, tôi trẻ người non dạ.
Vương Quốc Hoa đầy thâm ý nói một câu, anh dù như thế nào cũng phải có cách giải thích chứ.

- Quốc Hoa quá khiêm tốn rồi, Nam Bình – thị xã Giang Đông có thể lên làm bí thư thị ủy vì nguyên nhân gì cũng có nhiều lời đồn đoán. Lần này hẹn Quốc Hoa thì tôi không có ý khác, chỉ là muốn gặp mặt làm quen mà thôi.
Hồ Báo Quốc rất khiêm tốn nói, Vương Quốc Hoa cũng không dám coi đây là lời nói thật.
Hồ Báo Quốc nhất định có con đường của mình, nếu có thêm Vương Quốc Hoa cung cấp tin tức thì khả năng sẽ càng lớn hơn nữa. Còn nếu như đặt hết hy vọng lên người Vương Quốc Hoa, vậy Hồ Báo Quốc có khác gì tên ngu dốt.

Không khó suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên lắc đầu cười khổ nói:
- Nước ở tỉnh ủy rất sâu, cái này Báo Quốc huynh chắc biết rõ. Tôi cũng là mới tới nên chắc không giúp được gì.

Hồ Báo Quốc không hề tỏ vẻ thất vọng ngược lại còn cười nói:
- Quan hệ là do đi lại nhiều mà có.

Phải nói Hồ Báo Quốc này khá dễ gần, rất biết chừng mực. Chẳng qua từ vẻ mặt của hắn thì thấy gần như bắt buộc với vị trí bí thư thị ủy. Du Khánh Dương có lẽ có quan hệ khá tốt với Hồ Báo Quốc, vì vậy Vương Quốc Hoa cũng biết người này có chút lai lịch. Ngôn Lễ Hiếu có đối thủ cạnh tranh như vậy, Vương Quốc Hoa cảm thấy hy vọng của Ngôn Lễ Hiếu không cao.

Nếu là một năm trước mà Ngôn Lễ Hiếu đi tranh thủ thì Vương Quốc Hoa còn thấy có nhiều hy vọng. Ngôn Lễ Hiếu xảy ra chuyện lần trước nên vẫn còn cái mũ cảnh cáo, cơ hội túm được chức bí thư thị ủy này là quá nhỏ. Trong cuộc điện thoại tối qua Vương Quốc Hoa không có ý dội gáo nước lạnh là do hắn hy vọng Ngôn Lễ Hiếu có thể tự mình bình tĩnh lại.

Hồ Báo Quốc giơ tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên thản nhiên nói:
- Tôi có chút chuyện cần phải đi, trưa nay tính tôi, Quốc Hoa nhất định phải nể mặt đó.

Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu nói:
- Được, tôi đang nhàn rỗi, trưa nay cùng nhau uống vài chén.

Hồ Báo Quốc vội vàng rời đi, Du Khánh Dương đưa ra ngoài, lúc về thu hồi nụ cười, hắn nghiêm túc nói:
- Quốc Hoa, cậu cảm thấy Hồ Báo Quốc là người như thế nào?

- Trước hết nói quan hệ giữa anh và Hồ Báo Quốc.
Vương Quốc Hoa không hề do dự hỏi lại một câu, Du Khánh Dương dở khóc dở cười đảo đảo mắt ngồi xuống cười nói:
- Tôi và hắn chơi với nhau từ bé, chẳng qua đến hồi cấp hai hắn theo người nhà đến đông bắc, gặp lại đều đã trên 30. Nói như thế nào nhỉ, Hồ Báo Quốc coi như là một thiếu gia nhưng tên này rất trọng nghĩa với bạn bè. Nếu phải nói đến tật xấu thì hắn rất nghiêm túc, không có sở thích gì. Ví dụ như kết hôn, hắn hơn 30 mới lấy vợ, vợ lại là do người nhà giới thiệu, không giống tôi là người chỉ lo ăn cơm mà thôi, chuyện kết hôn chưa bao giờ nghĩ tới.

- Ồ, xem một chút rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa không trả lời rõ ràng, Du Khánh Dương có chút thất vọng lắc đầu. Chẳng qua hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Vương Quốc Hoa và Hồ Báo Quốc vừa gặp đã có vẻ hợp duyên thì đó chỉ là chuyện trong phim mà thôi.

- Đi, xuống lầu mát xa một chút, trời miền nam không quá lạnh nhưng quá ẩm ướt.

Vương Quốc Hoa không có việc gì, đã nhận lời đi ăn trưa với Hồ Báo Quốc nên không tiện không đi với Du Khánh Dương. Cùng Du Khánh Dương xuống phòng xông hơi, đổi quần áo đi vào, làn hơi bay ngập phòng, ngồi xuống cảm thấy lỗ chân lông như nở hết ra. Ngâm xong rồi xoa bóp, Vương Quốc Hoa không ngờ ngủ thiếp đi. TỈnh lại đã gần 12h, Vương Quốc Hoa vội vàng mặc quần áo đi ra. Du Khánh Dương không có ở đây, hắn gõ cửa phòng đối phương, lát sau cửa mới mở ra, một cô gái mặt đỏ bừng cúi đầu đi ra.

Có lẽ tên Du Khánh Dương này về làm việc tốt, lúc Vương Quốc Hoa gõ cửa chắc đang bận.

- Cậu về rồi à, vừa nãy Hồ Báo Quốc gọi điện tới nói trưa nay đến nhà trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy ăn cơm, bảo tôi xin lỗi với cậu, lần sau có cơ hội sẽ mời cậu.
Du Khánh Dương thật ra không hề mất tự nhiên, mặc khăn tắm, ngậm xì gà.

- Vậy tôi về trước.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xua tay định đi, Du Khánh Dương vội vàng đứng lên nói:
- Đừng, không phải còn có tôi sao, dù sao cậu về cũng không có việc mà, trưa cùng ăn cơm.

Vương Quốc Hoa gật đầu ngồi xuống, Du Khánh Dương đắc ý cười cười quay đầu lại dặn hai câu với cô gái đi theo, không lâu sau cô gái về nói đồ ăn đã chuẩn bị xong ở dưới lầu.

Vương Quốc Hoa đi theo xuống, cửa phòng ăn không ngờ có người đứng chờ, người này hắn cũng nhận ra – người đại diện Hà Mã. Bên cạnh tên này còn có hai em gái xinh đẹp trông khoảng mới 17, 18 tuổi mà thôi.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nhìn Du Khánh Dương:
- Làm gì vậy hả?

Du Khánh Dương cười nói:
- Cậu yên tâm, mấy em này đều chấp nhận hy sinh vì nghệ thuật.

- Thối quá.
Vương Quốc Hoa đốp lại xoay người đi. Du Khánh Dương ở sau gọi vài tiếng mà hắn cũng không quay đầu lại.

Không phải Vương Quốc Hoa tỏ vẻ thanh cao mà là Du Khánh Dương quá âm hiểm, Vương Quốc Hoa không dám có sơ sót gì để rơi vào tay hắn. Hơn nữa loạn nữ sinh trẻ này có gì thích chứ? Có hứng thú này không bằng gọi chị em Liên Mai Liên Tuyết đến tỉnh Nam Thiên phát triển.

Lỗ hổng này không thể mở cho nên Vương Quốc Hoa rất kiên quyết rời đi.

Vương Quốc Hoa bước đi, phòng bên cạnh không ngờ có một người đi ra –- Là Hồ Báo Quốc. Y cười cười trào phúng nói với Du Khánh Dương.
- Đã bảo đừng chơi trò này với hắn, người này có lẽ háo sắc nhưng tuyệt đối là người rất cẩn thận.

Du Khánh Dương có chút uể oải lắc đầu nói:
- Lão Hồ, chuyện của ông tôi không giúp được rồi, cô tôi căn bản không cho tôi tới nhà. Nhưng thằng Vương Quốc Hoa kia có thể tùy ý ra vào Hứa gia, tôi còn không bằng người ngoài.

Hồ Báo Quốc vỗ vỗ vai Du Khánh Dương:
- Cậu sai rồi, cuối cùng cậu cũng là họ Du, không cho cậu đến nhà thực ra cũng là vì tốt cho cậu, yên tâm kiếm tiền sung sướng đi, đây mới là lựa chọn tốt nhất cho cậu.



Kỳ nghỉ lễ quốc khánh trôi qua một cách bình yên, Hồ Báo Quốc không liên lạc lại với Vương Quốc Hoa giống như người này chưa từng xuất hiện. Nhưng thật ra tối trước khi kết thúc đợt nghỉ lễ Ngôn Lễ Hiếu đã mò tới khách sạn tìm Vương Quốc Hoa.

- Quốc Hoa, chuyện kia cậu thấy thế nào?
Ngôn Lễ Hiếu vẫn chưa hạ quyết tâm, trong này đúng là có điểm làm hắn không đủ tự tin. Vương Quốc Hoa ngồi ở đối diện, tay cầm cốc trà nhìn làn khói xanh bay lên, hắn không sốt ruột trả lời.

Im lặng một lúc, Vương Quốc Hoa mới thản nhiên nói:
- Tôi khuyên anh buông tha cơ hội này. Mặc dù là bí thư Hứa hỏi ý của anh, anh cũng phải tỏ vẻ buông tha. Nên nói như thế nào thì tôi nghĩ anh phải hiểu rõ hơn tôi.

Hồ Báo Quốc cúi đầu trầm ngâm một lúc mới từ từ ngẩng lên:
- Được, tôi biết.

Thấy Ngôn Lễ Hiếu còn không cam lòng, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Anh không biết rồi, ý của tôi là anh cần phải tỏ thái độ suy nghĩ cho bí thư Hứa. Người khác có thể tranh nhưng anh tuyệt đối không thể, nếu không anh không có chút cơ hội nào.

Ngôn Lễ Hiếu đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới hiểu ý. Suy nghĩ khá lâu hắn mới vỗ đùi nói:
- Đúng, người khác có thể tranh, tôi tuyệt đối không thể. Tôi sao không sớm nghĩ ra đạo lý này chứ?

- Anh hiểu bao nhiêu về Hồ Báo Quốc?
Vương Quốc Hoa ra vẻ thuận miệng nói, Ngôn Lễ Hiếu đương nhiên không cho rằng Vương Quốc Hoa có qua lại gì với Hồ Báo Quốc, còn tưởng chỉ hỏi cho có. Ngôn Lễ Hiếu trầm ngâm một chút mới nói:
- Người này có chút không đoán ra, khá ẩn mình. Bên Vân Cương từ trước đến giờ vẫn do lão Hồng làm chủ, Hồ Báo Quốc có vẻ yên tâm chấp nhận việc này.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Hắn không chấp nhận thì sao chứ? Bí thư Hứa kinh doanh gần mười năm ở Vân Cương, Hồ Báo Quốc không có chỗ dựa mạnh nào trên tỉnh thì làm gì được bí thư Hồng chứ? Quên nói với anh là y nhờ người giới thiệu để gặp tôi.

Vương Quốc Hoa nói làm Ngôn Lễ Hiếu trợn tròn mắt, rất nhanh hắn bình tĩnh lại. Ngôn Lễ Hiếu cười ha hả nói:
- Tôi nói mà, tốt xấu cũng là từ cấp bộ đi ra sao lại không có chút suy nghĩ gì chứ?

- Chuyện bên Vân Cương anh có nói với ai khác không?
Vương Quốc Hoa có chút lo lắng hỏi một câu, Ngôn Lễ Hiếu cười ha hả nói:
- Đương nhiên là không, chuyện này không có cậu nói chuyện giúp tôi, với cục diện của tôi bây giờ dù một tia cơ hội cũng không có. Tôi chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, thực ra cũng không có gì cả.

Ngôn Lễ Hiếu không ở lại lâu, được tin tức chính xác liền đi ngay. Vương Quốc Hoa nhàm chán cầm điều khiển đổi kênh, đột nhiên chuyển tới tin thời sự tỉnh, bên trên đang có một tin khá mới.

Ủy ban thị xã Giang Đông tiến hành đấu thầu với nguyên tắc trong suốt, công khai. Vương Quốc Hoa tắt Tv thầm thở dài một tiếng, chuyện cuối cùng không phát triển theo hướng xấu nhất.

Máy điện thoại trong phòng vang lên thì Vương Quốc Hoa đang đọc sách, cầm lấy nghe, bên trong có người nói.
- Tiên sinh, có cần xoa bóp không?
Vương Quốc Hoa tiện tay dập máy, ở khách sạn năm sao mà sao có cuộc điện như thế này chứ?

Hắn đang buồn bực chuẩn bị gọi điện mắng lễ tân ai ngờ lại có người gõ cửa. Vương Quốc Hoa ra mở cửa, ngoài cửa xuất hiện hai gương mặt cười hì hì.

- Muốn ăn đòn rồi, thì ra là hai cô.
Vương Quốc Hoa rất tức, bảo sao vừa nãy giọng trong điện thoại không bình thường.

- Là cô ả.
Lưu Linh rất dứt khoát bán đứng Sở Sở, Sở Sở không hề có ý xin lỗi. Cô cười hì hì dùng đầu cọ cọ vào lòng Vương Quốc Hoa, mũi còn ngửi ngửi.
- Ừ, không có mùi khác lạ.

Vương Quốc Hoa mở to mắt, hắn đúng là bất đắc dĩ với Sở Sở, nếu hắn đè cô xuống tát mông không chừng cô còn quay đầu lại nũng nịu cười nói:
- Nhẹ một chút…

Mặc kệ nói như thế nào thì hai cô về cũng giảm bớt thời gian nhàm chán, ăn kiêng của Vương Quốc Hoa. Một cuộc chiến kịch liệt trôi qua, Vương Quốc Hoa ngậm điếu thuốc hít sâu một hơi đầy thoải mái.