Vương Quốc Hoa về tới nhà đã là nửa đêm. Mai đoàn tỉnh Đại Giang có hoạt động giao lưu, Mộ Dung dù không muốn vẫn phải về.
Lưu Linh từ nhà đi ra cười cười với Vương Quốc Hoa rồi dùng mũi ngửi không nói gì.
- Tỉnh Đại Giang có đoàn văn hóa nghệ thuật sang đây. Vương Quốc Hoa rất nhạy bén giải thích, Lưu Linh cười nói: - Đừng giải thích với em. Đúng, mai em có việc, Hiểu Lâm phải họp phụ huynh, anh đi được không?
- Họp phụ huynh? Vương Quốc Hoa ngẩn ra. Lưu Linh thấy thế cười nói: - Không được thì thôi, anh đi ngủ đi. Vương Quốc Hoa vội vàng nói: - Được, anh đi, lúc nào vậy?
Vương Quốc Hoa biết Hiểu Lâm năm nay học lớp năm, sắp lên lớp sáu. Thành tích của Hiểu Lâm khá tốt, mặc dù đi khám bệnh nhưng ở nhà vẫn tự học, cũng có mời giáo viên nên không mất kiến thức.
Theo cách nói của Lưu Linh thì lần này rất có hy vọng vào một trường cấp hai tốt, không khí duy nhất đó là Hiểu Lâm bây giờ đang học ở trường tiểu học dân lập.
Lưu Linh bây giờ rất bận kinh doanh không có thời gian, cô đành nhờ Vương Quốc Hoa. Tối nay Vương Quốc Hoa ngủ ở thư phòng, sáng dậy ăn sáng Lưu Linh nói với Hiểu Lâm việc họp phụ huynh, cô bé còn không vui nhìn Vương Quốc Hoa với vẻ không yên tâm.
Đương nhiên Hiểu Lâm sẽ không phản đối. Vương Quốc Hoa ăn xong đi làm, lớp tập huấn đã kết thúc, Vương Quốc Hoa bất ngờ bị Thượng Quan Thiên Phúc bảo thư ký gọi lên một chút.
Bình thường Thượng Quan Thiên Phúc đều là gọi điện không ngờ lần này Lục Duệ tới tận nơi gọi. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nói: - Có việc gì cần thư ký Lục đi một chuyến vậy?
Lục Duệ nói: - Hôm qua hội nghị thường vụ thông qua chế độ công khai các hạng mục đặc biệt. Ý của bí thư Hứa đây cũng thuộc phạm vi giám sát, chẳng qua xác định cụ thể còn cần hội nghị thường ủy nghiên cứu.
Không phải là lập tổ sao? Sao lại rơi vào đầu Ban giám sát? Vì việc này Thượng Quan Thiên Phúc có thể có cái nhìn với mình không? Không chừng sẽ nghi ngờ mình động tay động chân gì không?
Vương Quốc Hoa đưa đề nghị cũng không muốn kiếm chỗ tốt gì, không muốn đi đầu. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, cái này ai làm không được, sao lại vứt cho Ban giám sát?
Vẻ mặt Thượng Quan Thiên Phúc không quá tốt, hơi trầm ngâm. Thấy Vương Quốc Hoa vào, y cũng chỉ giơ tay lên chỉ vào ghế đối diện rồi tiếp tục xem văn bản. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn ngồi xuống chờ lãnh đạo học tập xong. Hắn thầm nghĩ Thượng Quan Thiên Phúc làm như vậy chắc là tức tối với mình.
Vương Quốc Hoa đoán không sai, Thượng Quan Thiên Phúc quả thật rất buồn bực. Chuyện do Vương Quốc Hoa nói ra, ý của hắn là lập tổ công tác riêng do hắn phụ trách.
Ai ngờ trong hội nghị hôm nay Đoạn Phong nói gì mà cơ cấu thừa thãi, bí thư Hứa liền đề nghị việc này do Ban giám sát làm. Không ngờ Đoạn Phong không phản đối còn vui vẻ đồng ý. Mặc dù nói Ban giám sát thuộc Thượng Quan Thiên Phúc phụ trách quản lý nhưng Vương Quốc Hoa có thể nghe lời hay không thì Thượng Quan Thiên Phúc không chắc.
Vương Quốc Hoa tới nửa tiếng, Thượng Quan Thiên Phúc vẫn xem văn bản thực tế vẫn lén nhìn Vương Quốc Hoa, phát hiện đối phương rất bình tĩnh làm hắn có chút tức giận, dù sao cũng phải ra vẻ hoảng hốt chứ?
Nghĩ như vậy nhưng lúc mở miệng Thượng Quan Thiên Phúc vẫn nói: - Quốc Hoa, tỉnh ủy tăng trọng trách cho Ban giám sát, cậu có tin làm tốt không?
Vương Quốc Hoa nghe xong lời này liền cười nói: - Cảm ơn tổ chức tin tưởng. Ban giám sát tuyệt đối không phụ kỳ vọng của trưởng ban thư ký. Vương Quốc Hoa nói làm Thượng Quan Thiên Phúc thư thản hơn chút, tên này nhìn coi như nghe chuyện, biết Ban giám sát vẫn do mình lãnh đạo trực tiếp.
Tâm trạng Thượng Quan Thiên Phúc tốt hơn rồi bắt đầu dặn vài công việc cụ thể. Thực ra nội dung chính không biến hoá mấy nhưng quyền lực lớn hơn nhiều. Cụ thể bắt đầu từ khi Sở tài chính cấp tiền đến theo dõi ở thị xã, huyện, ngoài ra còn giám sát công khai về việc sử dụng tài chính của hạng mục.
Việc này coi như là tốt, khá phù hợp mục tiêu ban đầu Vương Quốc Hoa đặt ra. Nhưng chỗ hỏng là chuyện này ngày sau nhất định đắc tội không ít người. Nhiệm vụ của Ban giám sát là giám sát cả quá trình, quyền hạn vô cùng lớn nhưng cũng có thể là rất nhỏ, phải xem tính công tâm của người phụ trách.
Mặc kệ nói như thế nào, Vương Quốc Hoa vẫn thấy đây là tiến bộ.
Ý của Thượng Quan Thiên Phúc là Vương Quốc Hoa chịu vất vả một chút, ra ngoài nhiều hơn. Vương Quốc Hoa nghiêm túc tỏ vẻ nhất định làm tốt công việc của mình. Thượng Quan Thiên Phúc lúc này mới đuổi người. Rời khỏi Vương Quốc Hoa có chút không thoải mái, gì mà ra ngoài nhiều, không phải là bảo mình đừng nhúng tay quá nhiều vào công việc bên dưới sao? Xem ra Thượng Quan Thiên Phúc muốn tạo thế lực ở Ban giám sát, chuẩn bị thay thế mình.
Cười lạnh một tiếng, Vương Quốc Hoa về Ban giám sát lập tức chủ trì hội nghị chuyển đạt lại chỉ thị tinh thần của trưởng ban thư ký, nhấn mạnh kỷ luật, mọi việc cần văn bản và tài liệu trải qua ba cửa. thứ nhất do Cao Quyên Quyên thẩm định, thứ hai do Quách Tử Minh thẩm định, cuối cùng do Vương Quốc Hoa vỗ bàn. Nếu Vương Quốc Hoa không ở đây, Quách Tử Minh thẩm định xong cũng cần gọi điện báo cáo. Cuối cùng Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói: - Tổ chức tín nhiệm Ban giám sát như vậy, tất cả mọi người đã thấy. Mọi người chắc nên biết làm như thế nào, tan họp.
Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng, Mạnh Khiết đã đi theo báo tin: - Lãnh đạo, gần đây Trần Đại Hổ thường xuyên chạy đến văn phòng trưởng ban thư ký. Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh vẫy tay.
Mạnh Khiết ra ngoài, Vương Quốc Hoa cân nhắc việc này. bí thư Hứa rốt cuộc có ý gì mà an bài như vậy? Suy nghĩ mãi nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không hiểu.
Trưa Vương Quốc Hoa về nhà ăn cơm, Lưu Linh không ở nhà. Hiểu Lâm ăn xong hỏi: - Nên gọi anh là chú hay là anh? Vương Quốc Hoa trả lời rất rõ ràng. - Anh, phải là anh.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt làm cho Sở Sở che miệng cười. Thân là chủ nhiệm Ban giám sát nên Vương Quốc Hoa muốn nghĩ cũng dễ. Hơn nữa công việc ở Ban giám sát Vương Quốc Hoa bây giờ chỉ nắm tổng thể, cụ thể đều do Quách Tử Minh làm.
Hiểu Lâm cố ý nói một câu: - đại ca chiều mặc đẹp một chút. Sau đó cô đưa mắt nhìn tóc Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đi ra gương mới thấy tóc mình hơi dựng nên bảo Sở Sở đi gội đầu hộ. Vừa gội, Vương Quốc Hoa vừa thầm nói trẻ con bây giờ không được. Sở Sở cười đến run tay thiếu chút nữa làm bọt lấp đầy lỗ tai Vương Quốc Hoa.
Chuẩn bị xong Vương Quốc Hoa chở Hiểu Lâm đến trường. Gần tới cổng trường, Vương Quốc Hoa bảo lão Ngũ dừng xe đi bộ tới. Vương Quốc Hoa định nắm tay Hiểu Lâm ai ngờ cô bé giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn nghe theo.
Vương Quốc Hoa thầm khó chịu, đi cùng mình mất mặt như vậy sao?
Vào đến trường thì hắn thấy một giáo viên dẫn mấy học sinh đứng cửa mời các phụ huynh vào.
Người thành phố Việt Châu nhiều tiền, cổng trường không ngừng có xe đẹp đỗ. Vương Quốc Hoa nắm tay Hiểu Lâm xuất hiện, giáo viên cũng nhiệt tình đến chào.
- Chào anh, chào mừng anh đến trường tiểu học Chí Thành.
Trường dân lập ở phương diện này quả thật tốt hơn trường công lập.
Vương Quốc Hoa vào theo thói quen nhìn quanh thấy nơi này khá tốt. Trường Lưu Linh tìm đúng là không kém.
Vương Quốc Hoa hỏi Hiểu Lâm mới biết giáo viên đứng kia là hiệu trưởng, tên này không cao hơi béo đen.
Vương Quốc Hoa vào phòng học, bên trong đã có không ít phụ huynh, trong đó có không ít người đeo vòng vàng, nhẫn bạc.
Hiểu Lâm nói muốn đi toilet nên giẫy ra khỏi tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa ngồi xuống vị trí của Hiểu Lâm nhàm chán nhắm mắt chờ họp phụ huynh bắt đầu.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm của Hiểu Lâm tiến vào lớn tiếng nói: - Ai là phụ huynh của Lưu Hiểu Lâm?
Vương Quốc Hoa giơ tay vội vàng đứng lên, ai ngờ giáo viên chủ nhiệm nói: - Anh là phụ huynh? Anh dạy trẻ em thế nào vậy hả?